Công tước

Chương 1452: Nhân duyên (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cung Ngôn Đình: “Anh có ba trăm chín mươi nghìn tệ, nếu như không đủ thì anh sẽ bán xe, có lẽ sẽ đủ.”

“Anh đừng bán xe, bán rồi anh đi lạ3i không tiện. Anh hỏi thăm xem rốt cuộc nhà ở đó bao nhiêu tiền. Đến lúc đó sẽ bàn tiếp.”

Cung Ngôn Đình cảm thấy Lam Anh rất tích cực v2ới việc mua nhà, anh thấy vui mừng vì đề nghị này của mình là chính xác. Từ phán đoán của anh, anh cảm thấy Lam Anh cực kỳ thiếu cảm giác an toà5n, có lẽ có một ngôi nhà rồi sẽ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn. Quả nhiên, khát vọng đối với nhà của cô còn mãnh liệt hơn anh tưởng.

Anh 4nói: “Được, anh cúp điện thoại trước đã, bây giờ anh sẽ gọi điện thoại hỏi, em đợi điện thoại của anh nhé.”

Lúc đợi, Lam Anh bắt đầu tín0h toán xem tháng sau mình có thể nhận được bao nhiêu tiền, còn mấy đoàn trước đó chưa thanh toán. Dựa theo tính toán của cô chắc có khoảng bốn năm mươi nghìn tệ. Rồi cô bắt đầu lên mạng tìm giá nhà khu đó, định tham khảo trước xem sao.

Không lâu sau Cung Ngôn Đình lại gọi điện thoại cho cô, cô vội vàng nghe máy: “Alo?”

Giọng Cung Ngôn tình mang theo ý cười: “Anh hỏi rồi, ba dượng anh nói nếu chúng ta mua, chắc chắn sẽ có giá rẻ. Ba dượng anh nói bên đó là khu hạng sang, đồ đạc và bảo vệ trị an đều sẽ rất tốt. Còn giá cả thì do ở vùng ngoại thành, dự tính đến lúc đó giá bán sẽ là một triệu đến ba triệu tệ, có điều bây giờ đang sốt nhà, giá nhà chắc chắn sẽ không rẻ, bán cho chúng ta khoảng bảy trăm năm mươi nghìn tệ, ba phòng ngủ một phòng khách, một trăm hai mươi mét vuông, giá tiền này chắc chắn không mua được nhà ở những nơi khác ở Thanh Thành. Anh cảm thấy anh có thể chấp nhận được, em thấy sao?”

Lam Anh gật đầu: “Vâng, em cũng thấy được!” Cô lại lo lắng: “Nhưng chúng ta chưa đủ tiền trả đặt cọc.” Hình như cô không để ý đến nhà như thế nào lắm, Cung Ngôn Đình cảm thấy buồn cười, anh nói: “Chuyện tiền cọc đúng là chúng ta phải suy nghĩ thật kĩ. Anh nói trước, anh có một ngôi nhà, nếu như đến lúc đó dùng tên anh để mua nhà thì tiền đặt cọc cho ngôi nhà này chắc chắn sẽ đắt, bởi vì là ngôi nhà thứ hai, sợ là phải trả năm mươi phần trăm. Nếu như là đứng tên em mua, vậy thì đây sẽ là ngôi nhà đầu tiên, nhà mới ở Thanh Thành chắc phải cọc khoảng ba mươi lăm phần trăm, như thế thì kinh tế của chúng ta sẽ dư dả hơn rất nhiều.” Anh hỏi: “Em có dám gánh vác nguy hiểm như vậy không? Nếu như dùng tên của em để mua, đồng nghĩa với việc em trở thành người mua nhà trả góp với bên pháp luật và ngân hàng, tháng nào em cũng phải trả tiền, nếu như ngày nào đó không trả nổi nữa, nhà có thể sẽ bị thu lại.” Lam Anh ngẩn người, hỏi: “Nhưng anh bỏ nhiều tiền hơn, chẳng lẽ không phải là dùng tên anh để mua à?”

Cung Ngôn tình cười: “Theo lý mà nói dùng tên anh để mua tương đối ổn, nhưng đây không phải là tình huống đặc biệt sao, cho nên anh cảm thấy lấy tên em mua thì hơn. Vậy thì em một căn, anh một căn, rất công bằng, dù sao anh cũng yên tâm về Lam Anh, cùng lắm thì coi như anh cho Lam Anh vay tiền, đợi sau này em có tiền trả lại cho anh cũng được, em thấy thế nào?”

Lam Anh ngẩn ra, cô hỏi: “Vậy trong lòng anh có thể dễ chịu không?” Anh cười nói: “Tại sao anh lại không dễ chịu? Chỉ là một ngôi nhà mà thôi, vả lại anh có nhà rồi, cũng không để ý nhiều một căn bớt một căn. Nếu như em đồng ý, anh sẽ bảo ba dượng anh để lại cho chúng ta một căn, dùng tên em để mua. Được chứ?”

Lam Anh vội vàng nói: “Được!”.

Thật sự quá được, nằm mơ cô cũng muốn có một ngôi nhà, cơ hội tốt như vậy, làm sao cô có thể bỏ qua? Mặc dù cô chỉ có bảy mươi nghìn tệ, hoặc là qua một thời gian nữa sẽ là một trăm nghìn tệ, nhưng cô nhất định sẽ vẫn trả được tiền vay, cho dù thế nào cô cũng sẽ không để ngân hàng thu lại nhà. “Em làm được.” Cổ nói: “Em muốn mua!” “Vậy được rồi, đừng gấp, còn một khoảng thời gian nữa mới đến đợt giao nhà, đến lúc đó nhất định chúng ta sẽ mua được một căn.”

Sau khi cúp điện thoại, tim cô đập cực kỳ nhanh, không dám tin mình lại đang định mua nhà dưới sự khuyến khích của Cung Ngôn Đình.

Mặc dù giá nhà là con số trên trời, nhưng lại chẳng hề ảnh hưởng đến tâm trạng của cô một chút nào.

Cung Ngôn tình cúp điện thoại, không nhịn được cười, may mà cô gái ngốc kia không biết, nếu như cô biết, có lẽ sẽ không lừa được cô. Đối với Cung Ngôn Đình mà nói, so với những người giàu có ra vào Hoàng Triều Tuyệt Địa của Thanh Thành Thiết Yến kia, đương nhiên anh là người nghèo, nhưng so với phần lớn người bình thường bên ngoài, anh thật sự không thiếu tiền. Anh nói ba trăm nghìn tệ cũng là tính dựa theo bảy mươi nghìn tệ của Lam Anh thôi. Dù sao, nếu như anh nói ra con số quá lớn sẽ dọa đến cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status