Công tước

Chương 1484: Cung ngũ trở về (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Liên tưởng đến lời Cung Ngũ vừa nói lúc nãy, bà biết ngay đây rõ ràng là chuyện tốt mà Yến Hội làm ra.

Đây chính là cháu gái của bà, xa cách một khoảng thời g2ian dài như vậy, bà nhớ Cải Trắng Nhỏ lắm nhưng bình thường không dám gọi điện thoại qua bên đó, chỉ biết đợi Cung Ngũ chủ động chụp 5ảnh cô bé gửi qua cho bà xem

Có lẽ phát hiện thấy mọi người kh0ông có ác ý, ai cũng cười nhìn mình nên Cải Trắng Nhỏ nhanh chóng chịu đi chơi cùng Yến Đại Bảo

Yến Đại Bảo cực kỳ hào hứng, “Cải Trắng Nhỏ, cô là cô cháu, mau gọi cô đi nào!” Cải Trắng Nhỏ gọi: “Cô ơi.”

Yến Đại Bảo hào hứng, “Cháu gọi cô lại nào.” Cải Trắng Nhỏ tiếp tục gọi bị bố: “Cô, cô ơi.” Yến Đại Bảo cười tươi như hoa, “Tiểu Ngũ, Cải Trắng Nhỏ đã là cô nhóc trưởng thành rồi.” Cải Trắng Nhỏ ôm lấy mặt Yến Đại Bảo, chu môi hôn lên mặt cô một cái, động tác vô cùng thành thạo.

Cung Ngũ trừng mắt: “Cải Trắng Nhỏ, không được hôn người khác lung tung, chỉ có thể hôn mẹ thôi, có biết không?”

Cải Trắng Nhỏ bĩu môi, trừng to mắt nhìn cô, không quan tâm

Sau khi ở đó nửa giờ đồng hồ, cuối cùng Cải Trắng Nhỏ cũng chịu để cho Cung Ngôn Đình bế, sau đó là đến Triển Tiểu Liên cũng được toại nguyện mà ôm cô bé vào lòng, nhìn cô bé mũm mĩm ngồi trong lòng mình, còn cất tiếng bị bộ gọi “bà nội”, nước mắt của Triển Tiểu Liên tuôn trào.

Cải Trắng Nhỏ lập tức phát hiện bản thân mình rất nổi bật, hình như mọi người rất thích mình

Cô bé lập tức đắc ý nhìn mẹ một cái, hưởng thụ tình thương của bà nội.

Triển Tiểu Liên có rất nhiều lời muốn nói với Cung Ngũ, nhưng khi thật sự nhìn thấy người thì không nói ra được câu nào

Bà không hỏi đến tình hình của Công tước đại nhân, đến cả Yến Đại Bảo cũng không hỏi, còn Cung Ngũ thì cũng chẳng nói

Cô chỉ nói chuyện với Triển Tiểu Liên về Cải Trắng Nhỏ.

Khi nói được một nửa thì Yến Hồi lén la lén lút đứng trên lầu thò đầu ra, lập tức nhìn thấy Cải Trắng Nhỏ đang nhoẻn miệng nhỏ bị bố cười hào hứng với Yến Đại Bảo

Yến Hồi đè giọng nhỏ xuống gọi: “Yến Đại Bảo..

Yến Đại Bảo...”

Yến Đại Bảo nghe thấy, liền lớn tiếng hò hét: “Ba, ba làm gì mà không chịu chơi với Cải Trắng Nhỏ thế? Không phải lúc trước ba thích Cải Trắng Nhỏ nhất sao?” Yến Hồi ngơ ngác, vội vàng nhìn sang Triển Tiểu Liên nhưng Triển Tiểu Liên chẳng thèm nhìn ông ta một cái

Cuối cùng ông ta cũng thấy an tâm, hào hứng phấn khởi đi xuống, “Con bé mập!” Cải Trắng Nhỏ nhìn ông ta

Yến Đại Bảo nói: “Cải Trắng Nhỏ không phải là con bé mập!” Yến Hồi không quan tâm, bế Cải Trắng Nhỏ lên, nói với Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, chúng ta lên lầu chơi với con bé mập này đi.” Cải Trắng Nhỏ vừa được bế trên tay người lạ, lập tức òa khóc nhưng Yến Hồi chẳng thèm quan tâm, trực tiếp xách Cải Trắng Nhỏ lên lầu

Nghe thấy tiếng khóc tan nát cõi lòng của Cải Trắng Nhỏ, Cung Ngũ liền ngẩng đầu nhìn lên, Cung Ngôn Đình sốt ruột: “Tiểu Ngũ!”

Cung Ngũ: “Yên tâm đi, chú Yển sẽ biết chừng mực mà

Chú ấy thích Cải Trắng Nhỏ nên mới đưa nó lên lầu chơi cùng để tăng tình cảm

Hơn nữa Yến Đại Bảo cũng có ở đó, không sao đâu.” Cải Trắng Nhỏ khóc hơn nửa phút thì dừng lại, vài phút sau, tiếng cười giòn giã của cô bé lại vang lên.

Tiếng cười của cô bé trên lầu kéo dài trong khoảng thời gian khá lâu, Triển Tiểu Liên thấy Cung Ngôn Đình ngồi đó mà lòng bất an, liền nói: “Chúng ta lên lầu xem Cải Trắng Nhỏ thể nào, xem xem nó chơi cái gì mà vui thế

Đi thôi, cùng đi nào.”

Cung Ngôn Đình căng thẳng nhưng Cung Ngũ cười hì hì nói: “Anh Tư, đi xem thôi.” Vừa nói vừa kéo lấy tay anh: “Trước khi Cải Trắng Nhỏ đi Gaddles thì nó thích chú Yến nhất...”

Cung Ngôn Đình mang vẻ mặt như nhìn thấy quỷ mà nhìn cô một cái, nói cứ như Cải Trắng Nhỏ là đứa trẻ thích bị ngược đãi vậy, sao có thể thích lão biến thái đó? Trên lầu, Yến Hồi và Yến Đại Bảo đang đánh quyền anh với nhau trên sofa, Cải Trắng Nhỏ cũng đang đánh theo

Trước mặt cô bé là một bao cát cao vài mét, trên cánh tay nhỏ đang mang bao tay đánh quyền anh, đang học theo dáng vẻ của ông nội và cô, ra sức đấm vào bao cát, vừa đấm vừa cười giòn tan.

“Con bé mập, đầm sai rồi, phải đấm thế này này!” Yến Hồi chế Cải Trắng Nhỏ ngốc, vẻ mặt chán ghét mà dạy bảo cô bé

Thấy Cải Trắng Nhỏ vẫn không biết, ông ta bực mình, khí thể đùng đùng đi qua, ngồi xổm xuống, cầm lấy hai tay Cải Trắng Nhỏ bắt đầu đấm liên tục vào bao cát trước mặt, sau đó Cải Trắng Nhỏ liền vui vẻ mà cười ha ha ha”.

Yến Hồi: “Còn cười? Tiếp tục đấm! Đấm mau lên.”

Cải Trắng Nhỏ nhìn sang Yến Hồi, sau đó bị bồ nói liên tục một hơi, Yến Hồi mơ màng: “Nói cái ngôn ngữ gì thế?” Yến Đại Bảo: “Ba, Cải Trắng Nhỏ đang nói tiếng Anh

Con bé nói thích ông nội, còn nói ông nội thật lợi hại.” Yến Hồi lập tức chống nạnh ngẩng đầu, đắc ý cười to: “Đúng vậy, ông đây không lợi hại thì ai lợi hại?” Cả đám người đứng ngoài cửa mím môi, Cung Ngôn Đình im lặng nhìn vào khung cảnh trong phòng, nhất thời không biết nên nói gì.

“Đánh thế này này, đánh thế này này!” Yến Hồi tức chết, con bé mập này đúng là ngốc chết đi được.

Cải Trắng Nhỏ giơ cánh tay nhỏ lên, “hey hey” hai tiếng, đánh xong thì nhoẻn miệng nhỏ nhìn Yến Hồi đợi ông ta khen ngợi.

Yến Hồi gõ nhẹ vào đầu Cải Trắng Nhỏ một cái, nhìn vào đôi mắt to long lanh của cô bé, không kìm được mà khen một câu: “Giỏi!”

Cải Trắng Nhỏ vừa nghe, liên nghiêng nghiêng cơ thể nhỏ nhắn đánh vào bao cát hai cái, nắm đấm mềm mại giống hệt như dáng vẻ của cô bé, khiến người ta nhìn thấy là chỉ muốn nhéo vào gương mặt nhỏ một cái

Đánh xong thì lại nhìn Yến Hồi, trong ánh mắt rõ ràng đang hỏi tiếp “cháu giỏi không?” Yến Hồi tỏ vẻ chán ghét nhưng vẫn nói: “Giỏi.” Cải Trắng Nhỏ lại bắt đầu cười khanh khách

Cung Ngôn Đình: “...” Từ đầu đến cuối, dáng vẻ anh cứ như nhìn thấy quỷ

Cung Ngũ mỉm cười với anh: “Anh Tư yên tâm, Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta đi đến đâu cũng được mọi người yêu quý.” Cung Ngôn Đình mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”

Bên kia ba người từ già đến trẻ đang vui vẻ đánh quyền anh, Yến Đại Bảo vừa đánh vừa kiên nhẫn dạy cho Cải Trắng Nhỏ, Cải Trắng Nhỏ chơi một mình cũng rất hào hứng.

Lúc Cung Ngũ quay lại tháo bao tay quyền anh ra cô bé tỏ ra không vui, “Mami!” Sau đó lại bị bố nói một loạt câu từ

Yến Hồi nổi giận: “Phải nói mấy câu ông đây nghe hiểu được! Bằng không ông sẽ cắt lưỡi mày...” Ông ta còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy ánh mắt của Triển Tiểu Liên thì lập tức sửa lại: “Bằng không ông đây sẽ không chơi với mày nữa!”

Cung Ngũ: “Chủ Yến chú làm vậy là không đúng rồi

Lúc nãy Cải Trắng Nhỏ của chúng ta vừa nói tiếng Gaddles, cháu dẫn nó ra ngoài là để học nói, chủ Yến không cho nó nói thì làm sao được?” Yến Hồi phẫn nộ: “Nó không biết nói tiếng ở đây nữa rồi!” Cung Ngũ: “Nên cháu mới dẫn nó về học tiếng ở đây! Không học thì làm sao nó biết nói? Nó ở Gaddles, người ở bên đó không nói tiếng Trung, đương nhiên là nó không biết rồi.” Yến Hồi suy nghĩ thấy cũng có lý, nhưng mỗi khi nhìn thấy Yến Đại Bảo và Cải Trắng Nhỏ dùng ngôn ngữ ông ta không hiểu để nói chuyện với nhau thì ông ta rất nổi giận, tại sao lại xem Yển đại gia đây là người ngoài? Vì thế Yến Hồi quy định: “Sau này không được nói ngôn ngữ mà ông đây không hiểu, nói một lần ông đây sẽ đánh một lần.”

Cải Trắng Nhỏ vội vàng giơ cánh tay nhỏ ôm lấy chân của Cung Ngũ, run bần bật

Cung Ngũ: “Chủ ý này rất tốt, đúng lúc có thể sửa thói quen không chịu mở miệng nói tiếng Trung của Cải Trắng Nhỏ.” Yến Đại Bảo kinh ngạc: “Vậy Cải Trắng Nhỏ trở thành bánh thịt rồi?”

Cung Ngôn Đình: “Đúng rồi Tiểu Ngũ, như vậy không ổn, Cải Trắng Nhỏ phải làm quen đã, có thể nào cũng cần một hai tháng mới ổn...” Yến Hồi như một kẻ sát nhân nhìn thẳng vào Cung Ngôn Đình, Cung Ngôn Đình: “.” Triển Tiểu Liên dùng ánh mắt sát thẩn nhìn Yến Hồi mấy trăm lượt, Yến Hồi nhanh chóng tháo bao tay quyền anh xuống, xoay người bỏ chạy.

Không có Yển Hồi phá đám, cuối cùng Triển Tiểu Liên cũng có cơ hội giao lưu tình cảm với Cải Trắng Nhỏ

Cải Trắng Nhỏ đã bắt đầu quen thuộc với mọi người nên cứ nói bị ba bi bô liên tục, tuy đa phần đều dùng tiếng Anh và tiếng Gaddles đế nói, nhưng không làm khó được bà nội thông minh tuyệt đỉnh và người cô cực kỳ có thiên phú ngôn ngữ của mình

Mấy người bọn họ nói chuyện với nhau chẳng có vấn đề gì.

Cung Ngôn Đình lúc này đã trở thành người ngoài cuộc, vì anh nghe không hiểu tiếng Gaddles

Cung Ngũ vội vàng nói: “Mẹ ơi, nên nói tiếng Trung thì hơn, Cải Trắng Nhỏ nghe hiểu, chỉ là không có ai nói chuyện với nó, phải để nó chủ động nói.”

Thể là cả đám người bọn họ ngồi vây quanh Cải Trắng Nhỏ nói tiếng Trung, Cải Trắng Nhỏ trừng to mắt, nhìn người này nhìn người kia

Gặp xong ông bà nội, Cung Ngôn Đình lái xe đưa cô và Cải Trắng Nhỏ về biệt thự của Bộ Sinh

Nhạc Mỹ Giảo đã sớm đứng đợi ngoài cửa, vừa nhìn thấy Cung Ngũ xuống xe, bà xông tới đánh cô một cái, rất may Cung Ngũ không bể Cải Trắng Nhỏ, có thể chạy trốn được, “Mẹ!” Nhạc Mỹ Giảo rưng rưng nước mắt, “Con nói xem khi nào con mới khiến mẹ bớt lo? Con nói xem khi nào con mới khiến mẹ bớt lo? Hôn lễ đang yên ổn con lại dẫn cả nhà bỏ đi, Cải Trắng Nhỏ lúc đó còn rất nhỏ, có thể biết nói chuyện sao?...”

Cung Ngũ chạy sang bên kia xe, cười hì hì nhìn Nhạc Mỹ Giảo: “Mẹ, con đã trở về rồi mà, mẹ vừa thấy mặt đã muốn đánh sao? Sao có thể như vậy?”

Nhạc Mỹ Giảo nhìn gương mặt nhỏ của Cải Trắng Nhỏ, nói: “Bảo bối, bà là bà ngoại, cháu còn nhớ bà ngoại không? Bà ngoại bể được không nào?”

Cải Trắng Nhỏ chỉ ngơ ngác nhìn bà, nhưng không hề khóc

Cung Ngôn Đình đã tháo dây an toàn trên người Cải Trắng Nhỏ rồi bế cô bé ra, đưa đến trước mặt Nhạc Mỹ Giảo, nói: “Vừa trở về nên nó còn thấy hơi lạ, sẽ dễ khóc.” Bộ Tiểu Bát và Bộ Tiểu Cửu từ sau lưng Nhạc Mỹ Giảo chạy ra: “Em gái! Em gái!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status