Công tước

Chương 297: Cái giá sau cùng.2


Trong biệt thự, Yến Hồi đang nhảy nhót trước mặt Triển Tiểu Liên, “Bà tám, tôi nói cho bà biết, thằng nhóc con đó không hề xem bà ra gì, nó đang muốn tạo phản mà. Bà xem đi, nó về Thanh Thành không nói tiếng nào, thậm chí cả điện thoại cũng không gọi, trở về xong thì chuyện đầu tiên là đi thuê phòng với con bé kia. Bà tám, bà nói xem có được không? Đó là thứ tốt đẹp gì chứ! Vừa nhìn đã biết chẳng tốt lành, thuê phòng, nó có ý tốt à? Vừa nhìn đã biết là thứ không đứng đắn, đuổi nó đi! Đuổi nó đi đi!”

Triển Tiểu Liên nhìn ông ta như nhìn kẻ thần kinh, “Ông có thể bớt bớt một chút được không? Ông cứ lằng nhằng từ tối hôm qua đến giờ, ông có thấy mệt thấy phiền không? Có cần phải uống chút nước không?”

Yến Hồi nghiêm chỉnh kéo kéo cổ áo, “Tinh thần ông đây tốt như vậy, làm gì mà biết mệt?”

Triển Tiểu Liên tiếp tục cúi đầu lật tạp chí trong tay.

Yến Hồi không vui, vội vàng chạy đến sau lưng Yến Đại Bảo tố cáo: “Yến Đại Bảo, con xem kìa, bà tám lại “chiến tranh lạnh” với ba, đây là bạo hành gia đình mà!”

Yến Đại Bảo mắt lờ đờ: “Ba, ba có thể yên lặng một chút không? Con sắp thi rồi, ba để yên cho con đọc sách đi.”

“Yến Đại Bảo của ba thông minh như vậy, không cần đọc sách cũng thi được một trăm điểm!”

“Ba, con mang chút tiền học bổng về không được sao?”

Yến Hồi phát điên: “Yến Đại Bảo, thứ đó người nghèo mới cần tới! Yến Đại Bảo của ba không cần! Yến Đại Bảo tuyệt đối đừng đi giành mấy thứ đó, không đáng. Yến Đại Bảo này, tế bào não của con đáng giá bao nhiêu tiền? Là bảo vật vô giá con biết không? Đừng để bị mấy thứ nghèo nàn đó ép buộc, kiếm chút tiền rách rưới...”

“Yến Hồi, ông im lặng được thì im lặng giùm tôi được không? Có ai lại nói chuyện với con gái như ông không?” Triển Tiểu Liên nghiến răng: “Lấy tiền học bổng là nghèo khó à? Ông xem ông ngu ngốc chưa kìa, có bản lĩnh thì ông đi lấy vài nghìn tệ về xem. Não ông có vấn đề hay ông bị đần hả? Ông định chọc cho tôi tức chết đúng không?” Bà nói với Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, con trở về phòng đọc sách đi!”

Yến Đại Bảo cầm sách lên định bỏ đi, Yến Hồi nhào tới, “Yến Đại Bảo, nếu con dám về phòng, ba sẽ treo cổ chết trước cửa phòng của con!”

“Ba, ba không cho con về phòng đọc sách, vậy ba yên lặng một chút được không?”

Yến Hồi nổi giận: “Ông đây rất bình tĩnh, trước giờ luôn rất bình tĩnh. Ông đây là mỹ nam vô cùng bình tĩnh đấy!”

Yến Đại Bảo: “...”

Yên lặng được chừng một phút, Yến Hồi lại cảm thấy toàn thân khó chịu, đang định tìm lời để nói thì có người vội vàng chạy vào: “Ông chủ, bà chủ, cậu Phí trở về rồi!”

Triển Tiểu Liên ngẩng đầu: “Trở về rồi?”

“Đúng vậy, đoàn xe của cậu Phí vừa vào khu nhà mình.”

Triển Tiểu Liên vội vàng đứng dậy, “Biết rồi, mau đi chuẩn bị bữa tối.”

Yến Đại Bảo nhìn gương mặt nổi giận của Yến Hồi, nói: “Ba, hôm nay ba cầm súng hay là thứ gì chĩa vào anh thì con sẽ không quan tâm ba nữa.”

Yến Hồi vội vàng xua tay: “Ba không lấy gì cả, ba là người dân lương thiện của Thanh Thành. Ba có chứng nhận công dân tốt đấy!”

Lúc nhỏ Yến Đại Bảo nghe Yến Hồi nói gì cũng tin, luôn cảm thấy ba là giỏi nhất, ba của người khác không có chứng nhận công dân tốt, chỉ có ba cô là có.

Khi cô lớn thì đã bắt đầu có chút hoài nghi về phòng triển lãm của ba và những giải thưởng để cùng tiêu bản của ông. Sau đó, cô dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra những thứ đó từ đâu mà có.

Hình tượng của ngài Yến quang vinh uy vũ dũng mãnh cao lớn dần dần sụp đổ trong lòng của tiểu tình nhân bảo bối của ông.

“Ba, tóm lại nếu hôm nay ba dám lén lấy súng chĩa vào anh, con sẽ không quan tâm đến ba trong ba ngày liền.”

Yến Hồi thề thốt đảm bảo, kiên quyết không lấy súng ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status