Công tước

Chương 391: Em biết hết rồi!.4


Cung Ngôn Thanh ăn mặc rất kín đáo, yên tĩnh ngồi đợi Bộ Sinh. Cô ta tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lo lắng không yên. Bộ Sinh… cô ta trước giờ đều không nhìn thấu, cũng chưa từng biết anh ta nghĩ gì.

Cô ta xoa nhẹ bụng mình. Khi nghe thấy tiếng mở cửa, cả người cô ta căng thẳng, nhưng giây tiếp theo cô ta liền thất vọng, người đến không phải là Bộ Sinh mà là một người đàn ông trung niên, ông ta xách một cái túi đi thẳng đến chỗ cô ta, “Cô Cung Ngôn Thanh?”

Cung Ngôn Thanh gật đầu, “Tôi đây.” Cô ta vội vàng nhìn ra cửa, nói: “Bộ Sinh đâu? Anh ta không đến sao? Tại sao anh ta không đến? Người tôi muốn gặp là Bộ Sinh, không phải ông…”

Người đàn ông trung niên mỉm cười, chậm rãi ngồi xuống trước mặt cô ta, “Cô Cung, chào cô, tôi là luật sư của ngài Bộ, tôi họ Ngụy. Là thế này, ngài Bộ rất bận nên đặc biệt dặn dò tôi đến đây gặp cô Cung. Chuyện giữa ngài Bộ và cô Cung, tôi sẽ có toàn quyền xử lý.”

Cung Ngôn Thanh lắc đầu, “Tôi chỉ muốn nói chuyện với Bộ Sinh! Sao anh ta không muốn gặp tôi? Ông gọi điện thoại cho Bộ Sinh! Ông gọi điện thoại cho anh ta, người tôi muốn gặp là anh ta, là anh ta, không phải ông!”

“Cô Cung, xin cô bình tĩnh một chút, ngài Bộ đã ủy quyền toàn bộ cho tôi, nếu cô Cung cứ giữ tình trạng này, tôi nghĩ chúng ta nên hẹn lại lần sau.” Luật sư Ngụy nói rồi đứng dậy, định bỏ đi.

Cung Ngôn Thanh run run môi, nói, “Ngồi xuống! Tôi nói chuyện với ông!” Cô ta hít hít mũi, giơ tay lau nước mắt trên mặt, “Tôi mang thai rồi, là của Bộ Sinh. Tôi biết Bộ Sinh cũng không muốn tôi sinh đứa trẻ này ra, anh ta sẽ không lấy tôi, đứa trẻ này là con riêng của nhà họ Bộ, tôi tin rằng nó nhất định sẽ ảnh hưởng đến vợ con anh ta sau này. Tôi có thể bỏ đứa trẻ này đi, nhưng tôi cần một trăm triệu.”

Khi luật sư Ngụy nghe thấy “một trăm triệu”, trên mặt lộ ra vẻ bất ngờ, “Có phải cô Cung nói sai giá rồi không? Hay là tôi đã nghe nhầm rồi?”

Cung Ngôn Thanh ngước mắt, sắc mặt đã hồi phục lại biểu cảm lúc nãy, “Nghe không rõ? Vậy để tôi nói lại, một trăm triệu! Tôi muốn Bộ Sinh đưa tôi một trăm triệu, nếu không, đứa trẻ này sinh ra, tương lai sẽ đến tranh giành tài sản của nhà họ Bộ, e rằng sẽ không phải cái giá đó đâu!”

Luật sư Ngụy mỉm cười, “Cô Cung, cô thật biết nói đùa. Một trăm triệu? Cô không cảm thấy cái giá đó hơi hoang đường sao?”

Cung Ngôn Thanh vênh mặt, nỗ lực giữ vững phong thái của mình, lạnh lùng nhìn ông ta, không nói gì.

“Cô Cung.” Luật sư Ngụy ngồi thẳng người, “Đứng từ góc độ của tôi, tôi đề nghị cô Cung nên đưa ra cái giá hợp lý hơn, ngài Bộ nhìn vào trường hợp của cô, muốn cho cô Cung một chút bù đắp, nhưng cô Cung lại hét giá như vậy, e rằng tình cảm cũng không còn.”

Cung Ngôn Thanh bật cười: “Tình cảm? Đến cả lần cuối mà anh ta cũng không gặp, anh ta còn tình cảm gì với tôi nữa chứ? Anh ta từng yêu tôi sao? Anh ta từng quan tâm tôi sao? Anh ta chỉ làm cho người khác xem, anh ta căn bản không hề yêu tôi, anh ta căn bản chỉ đang lợi dụng tôi, báo thù tôi…”

Luật sư Ngụy thở dài: “Cô Cung, chúng ta đều có mắt nhìn, nếu cô như vậy, tôi không thể giúp được cô rồi.”

“Tôi cần một trăm triệu!” Cung Ngôn Thanh cất cao giọng, “Anh ta đưa tôi một trăm triệu, tôi sẽ bỏ đứa trẻ đi, tôi và anh ta cắt đứt!”

“Cô Cung này, cô và ngài Bộ đã cắt đứt từ sớm rồi!” Luật sư Ngụy có chút bất đắc dĩ, “Còn về đứa trẻ trong bụng của cô, cô cho rằng nếu ngài Bộ cảm thấy nó đáng giá một trăm triệu, đến nói chuyện anh ấy cũng không muốn nói với cô?”

Một phôi thai một trăm triệu, đây e rằng là mục tiêu cuối cùng của các cô gái trên thế giới này rồi.

Cung Ngôn Thanh nhìn ông ta mà nước mắt không ngừng rơi: “Vậy anh ta muốn gì? Anh ta muốn ép tôi sinh đứa trẻ này ra sao? Anh ta ép tôi sinh nó ra có đúng không?”

Luật sư Ngụy lắc đầu, rút một tờ giấy từ trong cặp ra, đẩy đến trước mặt cô ta, nói: “Cô Cung, ngài Bộ không ngốc. Ngài ấy từng lấy máu của mình xét nghiệm, phát hiện trong máu có thành phần thuốc cấm còn sót lại. Người phân tích đã dựa trên tàn thuốc còn lại, tìm thấy trong thuốc có thành phần gây tổn thương nghiêm trọng cho t*ng trùng. Tôi tin rằng khi cô Cung đến bệnh viện kiểm tra, số liệu trên báo cáo kiểm tra nhất định sẽ không bình thường. Tôi không tin bác sĩ không nói cho cô Cung biết, đứa trẻ này sau khi sinh ra thì não bộ sẽ có rất nhiều vấn đề…”

Toàn thân Cung Ngôn Thanh lạnh buốt, cô ta ôm đầu: “Đừng nói nữa… đừng nói nữa…”

Lời của bác sĩ vẫn còn văng vẳng bên tai cô ta, nhưng cô ta không tin, cô ta không muốn tin!

Bác sĩ nói kết quả kiểm tra cho thấy đứa trẻ này không bình thường, so với thai nhi của người khác, thai nhi của cô ta sau khi sinh ra rất có khả năng sẽ có nhiều dị tật ở não bộ. Đừng nói là nhiều, dù có một loại cô ta cũng không chấp nhận!

Cô ta còn nhớ cô ta nắm lấy bác sĩ nói, không phải cũng có trường hợp kết quả số liệu kiểm tra không bình thường nhưng đứa trẻ sinh ra vẫn rất khỏe mạnh hay sao?

Lời của bác sĩ khiến cô ta triệt để từ bỏ, ông ta nói: “Số liệu dị thường của người khác cũng chỉ có một loại, nhưng cả mục này của cô lại có rất nhiều bất thường, tức là tỷ lệ bệnh của thai nhi này cao hơn người khác rất rất nhiều. Nếu cô không tin thì tôi cũng hết cách, tôi chỉ kết luận dựa trên số liệu. Dù sao thì tiếp theo vẫn còn rất nhiều kiểm tra, hay là cô cứ đợi những kết quả kiểm tra khác xem.”

Bác sĩ nói xong, lại nhìn vào số liệu, chặc lưỡi, lắc đầu bỏ đi.

Tâm trạng Cung Ngôn Thanh lúc đó rất tuyệt vọng, cô ta tuyệt vọng đến mức muốn chết đi. Vì sao hi vọng duy nhất của cô ta lại bị đập tan như vậy? Đó là hi vọng cuối cùng của cô ta mà!

Cô ta đã hiểu tại sao Bộ Sinh lại chẳng chút để tâm đến đứa con trong bụng cô ta, thì ra anh ta đã sớm biết cô ta không thể sinh nó ra. Cô ta sẽ sinh ra một đứa trẻ giống quái vật, có lẽ sẽ không biết khóc không biết cười, cũng có thể cả đời nằm trên giường cười ngốc nghếch.

Cô ta không có tình yêu, thậm chí đến đứa trẻ cũng không giữ lại cho cô ta.

Cung Ngôn Thanh cúi đầu bưng mặt khóc không thành tiếng.

Luật sư Ngụy đứng đối diện mặt không cảm xúc nhìn cô ta, “Cô Cung, tôi đã nói đến đây rồi, nếu cô kiên quyết muốn sinh, ngài Bộ có nói, nhà họ Bộ nuôi được đứa trẻ đó, ngài ấy sẽ không để ý đến chút tiền đó đâu.”

Cung Ngôn Thanh vẫn khóc, giấc mộng cô ta muốn dùng đứa trẻ này báo thù Bộ Sinh đã tan vỡ. Vốn dĩ cô ta thật sự không đấu lại Bộ Sinh, Bộ Sinh luôn bỏ mặc thờ ơ, không phải anh ta không quan tâm mà là anh ta muốn cô ta đau khổ, anh ta nhất định rất hận chuyện cô ta bày mưu gài bẫy anh ta nên anh ta mặc kệ, để cô ta tự đánh đòn phủ đầu bản thân mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status