Công tước

Chương 393: Đàn ông là thế.1


Trên mặt Cung Ngôn Bồng thoáng qua chút thất vọng, quả nhiên anh ta suy nghĩ quá đơn giản, Bộ Sinh là một con cáo già bỉ ổi, chơi bọn họ xoay vòng vòng. Anh ta nhìn Cung Ngôn Thanh mặt đầy nước mắt, vội vàng an ủi nói: “Ngôn Thanh, đã đến nước này, chúng ta có mâu thuẫn nội bộ cũng vô ích, nên suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.”

“Bước tiếp theo?” Cung Ngôn Thanh cười lạnh, “Còn bước tiếp theo gì nữa? Không có tiền, chúng ta có thể làm gì? Anh hại em thảm như vậy, anh Cả, sao em có thể tin bước tiếp theo của anh? Anh bày mưu hại em gái mình, em còn có thể tin anh sao?”

Cung Ngôn Bồng liếc nhìn Cung Ngôn Giang, Cung Ngôn Giang nhận được ám hiệu của anh ta nên mở miệng: “Ngôn Thanh, anh Cả làm vậy dù không đúng anh Cả cũng không ngờ chuyện sẽ phát triển đến mức như hôm nay. Dù bây giờ chúng ta có cãi nhau long trời lở đất, Bộ Sinh vẫn ung dung tự tại, sau này hắn ta sẽ có người phụ nữ mới, vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp…”

Cung Ngôn Thanh trực tiếp cắt ngang nói, “Ở bên cạnh anh ta có người phụ nữ già kia, các anh có biết người phụ nữ của Bộ Sinh bây giờ là ai không? Cả đời này các anh cũng không nghĩ đến đâu!”

Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang đưa mắt nhìn nhau: “Ai?”

Cung Ngôn Thanh mỉm cười mỉa mai, “Em cũng mới biết gần đây, thì ra Bộ Sinh không thích người trẻ tuổi mà là người già. Lúc đầu có phải hai người thất rất lạ, tại sao Bộ Sinh đột nhiên xuất hiện, vô duyên vô cớ muốn đính hôn với Tiểu Ngũ không? Hai người có thể nghĩ ra nguyên nhân không?”

Cung Ngôn Bồng vội vàng nói: “Ngôn Thanh em đừng vòng vo nữa, rốt cuộc là vì sao?”

Cung Ngôn Thanh hừ một tiếng, “Vì mẹ của Tiểu Ngũ.”

“Mẹ của Tiểu Ngũ?” Cung Ngôn Giang hơi bất ngờ, “Mẹ của Tiểu Ngũ làm sao?”

Cung Ngôn Thanh liếc nhìn anh ta, nói: “Người phụ nữ bên ngoài của Bộ Sinh chính là mẹ của Tiểu Ngũ! Hơn nữa, ha ha.” Cô ta cười lạnh một tiếng, nói: “Bà ta đã mang thai rồi, một người phụ nữ già như vậy, mắt Bộ Sinh mù rồi sao? Anh ta tìm ai em cũng đồng ý, dù là Tiểu Ngũ em cũng chấp nhận, nhưng tại sao lại là mẹ của Tiểu Ngũ?”

Tin tức này khiến cho Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang đồng loạt ngạc nhiên đến rơi quai hàm, “Mẹ của Tiểu Ngũ?”

Bọn họ biết Cung Ngôn Đình và Cung Ngũ là cùng một mẹ sinh ra, nếu không Cung Ngôn Đình cũng sẽ không tận tình chăm sóc Cung Ngũ sau khi cô được đón về nhà họ Cung, hơn nữa còn thân thiết với Cung Ngũ hơn so với anh em bọn họ. Nhưng bọn họ chưa từng nghĩ tới việc Bộ Sinh lại ở bên cạnh Nhạc Mỹ Giảo.

Cung Ngôn Bồng kích động, “Thật sao? Công tác bảo mật của Bộ Sinh làm thật tốt, chúng ta chẳng biết chút tin tức gì, đến cả ký giả truyền thông bên ngoài cũng không ai đưa tin.” Anh ta vội vàng nói: “Có cách rồi, có cách rồi… Ngôn Giang chúng ta có cách rồi, Bộ Sinh nhất định ra sức ém tin tức hắn ta và người phụ nữ già đó yêu nhau xuống, nếu Ngôn Thanh đã không lấy được khoản tiền kia, vậy thì anh muốn xem hắn ta vì người phụ nữ đó có thể bỏ ra bao nhiêu tiền!”

Cung Ngôn Giang hỏi: “Anh Cả, lẽ nào anh muốn dùng tin tức này để đòi tiền Bộ Sinh?”

Cung Ngôn Bồng mỉm cười: “Nếu hắn ta không nỡ đưa tiền, anh sẽ tìm Nhạc Mỹ Giảo, dù không lấy được tiền, anh cũng không muốn để Bộ Sinh đắc ý!”

“Anh Cả, làm như vậy rất nguy hiểm!” Cung Ngôn Giang khuyên anh ta, “Bộ Sinh không phải là người dễ động vào, làm không tốt, hắn còn có thể bắt được điểm yếu của anh. Em không tán thành!”

Cung Ngôn Bồng nhún vai, cắn răng: “Vậy còn có thể làm gì? Dùng cái thai của Ngôn Thanh không được thì chỉ có thể suy nghĩ cách khác.”

Cung Ngôn Thanh lạnh lùng nhìn bọn họ, “Nếu như anh Cả, anh Hai muốn nghiên cứu chuyện này, mời hai anh về cho, em mệt rồi, em phải nghỉ ngơi!”

Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang không còn cách gì khác, chỉ có thể đứng dậy rời khỏi trước.

Cung Ngôn Thanh đợi sau khi bọn họ đi thì đứng dậy khóa cửa lại. Cô ta cúi đầu, giơ tay xoa bụng mình, thở dài một hơi. Cho dù không nỡ thế nào đi nữa thì cô ta cũng biết đứa trẻ trong bụng cô ta bỏ đi càng sớm thì càng tốt.

Cô ta lấy điện thoại ra, trong điện thoại có một bức ảnh chụp lén cảnh trong phòng bệnh của bệnh viện tư nhân, thông qua cánh cửa hé mở, nhìn thấy Bộ Sinh ôm eo một người phụ nữ. Biểu cảm trên mặt, ánh mắt nhìn người phụ nữ kia của anh ta rất dịu dàng, mọi cử chỉ hành động lời nói đều thể hiện anh ta rất yêu người phụ nữ đó.

Khung cảnh đó đâm thẳng vào mắt Cung Ngôn Thanh đau nhói, thì ra Bộ Sinh cũng có biểu cảm đó, thì ra Bộ Sinh không phải lúc nào cũng mang vẻ mặt xa cách.

Cô ta thở dài, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại. Cô ta không thể như vậy, phải tháo bỏ nút thắt trong lòng để trang đó trở thành chuyện quá khứ, không nên tiếp tục sống trong tâm trạng đó mới đúng.

Cung Ngôn Thanh xoa bụng mình, nói nhỏ: “Bảo bối, tạm biệt con!”

Đêm Giáng sinh, bên ngoài vô cùng náo nhiệt nhưng trong phòng cô ta lại rất yên tĩnh.

***

Ngoài đường người qua lại náo nức, Công Tước đại nhân nắm tay Cung Ngũ chậm rãi đi trên đường. Chỗ nào cũng đông nghịt ngời, Cung Ngũ muốn chơi trò chơi cũng không được, cuối cùng bọn họ quyết định chỉ đi dạo. Vốn đã nói sẽ đi dạo trong trường, kết quả không biết sao lại đi ra bên ngoài, vì không khí vui vẻ, Cung Ngũ cơ bản chẳng chú ý, cả đoạn đường Công Tước đại nhân chỉ mỉm cười chăm chú nghe cô ríu rít không ngừng, kể về những chuyện vặt vãnh xảy ra trong trường hoặc là chuyện giữa cô và Yến Đại Bảo.

Cung Ngũ bất giác ngáp một cái, cô chép chép miệng, nói: “Anh Tiểu Bảo, em muốn về ngủ, em mệt rồi!”

Công Tước đại nhân nhìn đồng hồ đeo tay rồi quay qua nhìn cô, “Nhưng hình như là hơi muộn rồi.”

Cung Ngũ vừa nghe vội vàng kéo tay anh lên xem:Để em xem để em xem, mấy giờ rồi?” Mắt nhìn vào đồng hồ trên tay anh, Cung Ngũ sững sờ: “Hả? Đã 10:30 rồi? Nhưng rõ ràng vừa đi chẳng bao lâu mà!”

Công Tước đại nhân nhìn cô, hỏi “Giờ phải làm sao?”

Đôi mắt hoa đào xinh xắn của Cung Ngũ chớp chớp hai cái, sau đó cô ôm lấy cánh tay Công Tước đại nhân, nói: “Nếu đã như vậy, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chúng ta đi thuê phòng đi!” Cô lại nghiêng đầu nhìn Công Tước đại nhân, dõng dạc nói: “Anh Tiểu Bảo, sáng mai em phải lên lớp sớm nên em phải ngủ thật ngon!”

Công Tước đại nhân gật đầu: “Ừ. Tiểu Ngũ phải ngủ thật ngon.”

Sau đó, Cung Ngũ một lần nữa khẳng định Công Tước đại nhân là đồ lừa đảo!

Nói sẽ để cô ngủ yên bình, kết quả thì sao?

Cung Ngũ đếm số lần lắc lư giường lớn nửa đêm, mỗi lần đếm tới sáu mươi chín thì lại đếm ngược về hai mươi, tại sao sáu mươi chín lại thành hai mươi chứ?*

* 69: số nhạy cảm, 20 có nghĩ là “yêu em”. Câu trên mang nghĩ nhạy cảm.

Sau cùng không thể chịu nổi, Cung Ngũ tức giận ôm gối ra sofa ngủ: “Anh Tiểu Bảo, em nghiêm túc kháng nghị, em đã nói em mệt rồi, hơn nữa người em đau chết đi được!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status