Cửa hàng dị thú số 138

Chương 132

Đêm tối chậm rãi trôi qua, sắc trời dần sáng. Thời tiết âm trầm ác liệt của ngày đầu tiên đã biến thành hư không, hoa tuyết bay lơ lửng giữa trời hòa cùng với ánh nắng ôn hòa, từng chút từng chút rơi xuống đất, cảm giác rất yên tĩnh.

Lúc này, trong phòng đấu giá, không khí lại có vẻ khẩn trương kịch liệt, thập đại thế gia tề tụ, chỉ điểm này thôi cũng đủ khiến toàn bộ tình cảnh ngưng trệ vài phần.

“Cuối cùng là quyền thống lĩnh quản hạt hiệp trợ của Nam Bộ và Trung Bộ, tin chắc các vị đều biết rõ này có ý nghĩa thế nào, mặc kệ trước kia có thắng hay không, nếu không thể nắm được quyền này về tay, vậy sẽ không thể nào thỏa mãn nổi! Tuy số lượng người có thể đấu giá tới cuối cùng không còn nhiều, nhưng mà! Có thể tham dự vào vòng này, đã là một loại vinh quang và tượng trưng cho địa vị! Vì thế, ta tuyên bố buổi đấu giá bắt đầu!!”

Lời nói đặc biệt có thể lừa dối kia vừa dứt, toàn bộ mạch nước ngầm trong hội trường bắt đầu khởi động. Lấy đơn vị hàng trăm ngàn làm gốc, thật sự là rất kích thích lòng người và thân thể. Cho dù bản thân không tham dự, nhưng chỉ cần nhìn cuộc đấu giá giữa thập đại gia tộc và mấy thế lực lớn càng lúc càng ác liệt kia, mặt của nhóm đại lão phú hào chung quanh đã ửng đầy hồng quang.

Ừm, trước mắt xem ra, hình như là có một con hắc mã đen không thể đen hơn được nữa xông vào a…. Cái loại bình tĩnh kiêu ngạo mắt không chớp lấy một cái mỗi lần tăng giá liền tăng một triệu tử kim tệ kia…….Mẹ nó đại thiếu gia, nhị thiếu gia của nhà này đều điên hết rồi hả?! Một người một ngựa lại có thể làm ra một gia nghiệp lớn như vậy, nếu không có nội tình của gia tộc Kỳ Lân, chỉ sợ vị trí đệ nhất trong thập đại gia tộc đã phải thay đổi rồi!

Cái người vừa mới được đề cập chính là Kỳ boss đang tỏa ra khí tức vương bát, bất quá, tuy Kỳ boss thành công hấp dẫn phần đông ánh mắt hâm mộ ghen tị hận và tình cảm quý mến của các nữ nhân lẫn nam nhân…..Nhưng quản gia Ất Văn đang đứng bên cạnh hắn lúc này lại hận đến mức không thể dùng thuấn di chạy tới tinh cầu khác a! Mẹ nó, phu nhân lão đại không có ở đây, hậu quả chính là thảm thiết như vậy đó! Hắn đứng ở cái chỗ này sắp bị đông chết rồi! Người khác nhìn thấy ngoài cái mặt khí phách của boss ra thì chả nhìn ra cái nữa, nhưng hắn ở bên này thì sắp bị đông chết rồi đó! Nói a, không có chuyện gì thì chạy ra giữa tuyết rơi tìm dị thú cái gì chứ! Dị thú thì làm sao quan trọng bằng lão đại nhà mình được? Lão đại cũng nghĩ y chang như vậy đó.

Ở trong lòng cực độ oán niệm một phen, Ất Văn lại tiếp tục đấu giá, nói nha, chức nghiệp thư ký thiếp thân này, thật sự là rất khổ bức. Hắn tình nguyện đi làm cận vệ a!

“Hắt xì! Di? Đêm qua rõ ràng rất ấm áp a, sao lại hắt xì hai cái liên tục vậy kìa?”

Lúc này, bạn cá bị Ất Văn và Kỳ boss đồng thời oán thầm đang dùng vẻ mặt cực độ khó hiểu mà xoa xoa mũi, “Ở trong thế giới này chắc là không có cái gọi là cảm mạo đúng không? Bị con người tinh lọc hết rồi mà.”

Bác sĩ vô lương và bạn tiểu thiếu gia Lang tộc bị Kim Dư cưỡng chế bắt đi theo nghe vậy liền bĩu môi, bạn bác sĩ cười nhạo một tiếng: “Đúng vậy, loại virus cảm cúm này đã sớm biến mất hoàn toàn khỏi tinh cầu của chúng ta rồi. Nhưng bây giờ đang bộc phát bệnh phong hàn gây chết người, tôi cảm thấy bộ dáng hiện giờ của cậu có phần giống rồi đó.”

“…….” Kim Dư nghe vậy nghiêm túc quay đầu nhìn Kim Khiêm, sau đó âm trầm nói: “Nếu tôi thật sự bị cái miệng quạ đen của anh nói trúng, tôi cho dù có chết cũng phải bắt anh chết trước. Như vậy Kim gia liền tuyệt hậu.”

Kim Khiêm thoáng co giật, “Trị giá vũ lực của cậu rất thấp. Tuy tinh thần lực bây giờ rất tốt, nhưng tôi có thể miểu sát cậu chỉ trong nháy mắt a.”

“Yên tâm, tôi nhiều lắm thì chỉ là ở trước mặt anh xé nát quần áo của bản thân sau đó hô to phi lễ là được.” Kim Dư rất nghiêm túc mà nói: “Cho dù là giả, boss cũng sẽ hiểu được tôi là muốn quyết tâm giết chết anh tới mức nào.”

“Cậu còn có thể vô sỉ hơn chút nữa được không?”

Khóe mắt của Kim Khiêm không ngừng co giật.

“Tôi không kéo Tiểu Bạch của anh vào đã là nể tình lắm rồi.”

Vì thế Kim Khiêm nhìn về phía Sơn Bạch Lộc, người kia mù mù mờ mờ chả hiểu gì.

“Được rồi, không có gì đâu, vừa rồi tôi nói lỡ lời thôi.” Đối với loại sinh vật tiền sử vô sỉ tới cực điểm lại phúc hắc tới cực điểm bên cạnh còn có tên cường đại tới cực điểm mà nói, hậu bối bọn họ vẫn là nên kính lão nhường nhịn chút đi.

“Di!!! Mấy người mau tới đây xem! Nơi này hình như có một mảnh vảy a!” Đã đi dạo hết một vòng không có kết quả, dự định đi một vòng cuối cùng, ông chủ Kim bỗng phát hiện có một mảnh vảy màu vàng dính trên cái cây nhỏ ngày hôm qua bị con ngân giáp linh thú có điểm ngốc quật trúng. Vảy của con ngân giáp linh thú kia có màu trắng bạc mang theo chút ánh vàng, nhưng vảy ngày hôm nay phát hiện lại là thuần kim sắc bên trên còn có hoa văn tinh vi màu bạc, tuy hai loại vảy này có màu nền bất đồng, nhưng không thể phủ nhận một điều, đều cực kỳ chói mắt mĩ lệ.

Chẳng qua, sắc mặt Kim Dư lúc cầm vảy không thể nào tốt lên nổi, thậm chí còn mang theo vài phần chua xót.

“Sao lại thế này?”

Nhìn thấy vẻ không ổn của Kim Dư, Kim Khiêm và Sơn Bạch Lộc đều tiến lên trước, Kim Dư thì lại vô cùng rối rắm, nói: “Tôi hoài nghi vảy này thuộc về anh của Ngân Tử.”

“Vậy không phải là chuyện tốt sao? Lão đại, chúng ta đã tìm thật lâu rồi đó.”

Sơn Bạch Lộc nói tiếp, trên mặt đầy vẻ khó hiểu, Kim Khiêm ở bên cạnh hắn thì lại biến sắc, hẳn là đã đoán được trọng điểm.

“Cậu thấy sao?” Ẩn~Quỷ~Lâu

“Nếu cảm giác của tôi không sai…..” Kim Dư hít sâu một hơi quay đầu, “Thằng nhóc kia đã hóa hung. Hơn nữa, không biết cái gì đã kích thích nó, dựa theo cái vảy này, tôi cảm nhận được sự phẫn nộ và sát ý cực kỳ cường đại, hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì….”

Oanh ! ! ! !

Kim Dư còn chưa nói xong, ngay phía Nam Thiên Môn đại hội giao dịch đã vang lên một tiếng vang cực lớn, cùng với tiếng nổ này, truyền đến vào tai bọn người Kim Dư, còn có vô số tiếng thét hoảng loạn chói tai.

Trong nháy mắt, ba người Kim Dư và vài đứa dị thú cùng đi đều căng cứng người. Sắc mặt của Kim Khiêm thì càng lúc càng khó coi đến cực điểm, xảy ra chuyện rồi!!

Cùng lúc đó, tại bên trong đại sảnh phòng đấu giá, buổi đấu giá đã đạt đến mức cực hạn, lúc này trong thập đại thế gia chỉ còn lại thế chân vạc là Long gia, Băng Phượng gia và Kỳ Thanh Lân. Mới vừa nãy, Kỳ Vân Khiếu mặt mày xanh mét không hề tăng giá, bởi vì dự toán của ông chỉ có một trăm triệu tử kim tệ, lại bị con ông hao phí mất ba ngàn vạn, bị thê tử ông lấy đi bồi thường ba ngàn vạn, ông hiện giờ, trong lòng trừ bỏ tức giận vợ con ra, còn cực kỳ bất mãn với thằng con lớn Kỳ Thanh Lân, dù trước kia ông không coi trọng nó, nhưng ở tại buổi đấu giá như lúc này, chẳng lẽ nghịch tử kia không phải nên suy nghĩ vì Kỳ gia mà dùng hai tay dâng tài sản nó sở hữu hay sao?! Còn dám nội đấu! Mặt mũi gì cũng đều bị nó ném đi hết!!

Kỳ Vân Khiếu căm tức nhìn Kỳ Thanh Lân, người kia tựa hồ cảm nhận được nội tâm của ông, bỗng hừ lạnh một tiếng, giọng điệu còn mang theo vài phần cười nhạo, nói: “Nếu ta dùng hai tay dâng hết thảy tài sản của ta, không phải kết quả sau này sẽ giống như mẫu thân rơi vào hoàn cảnh chỉ còn lại hai bàn tay trắng bị người ta quên lãng sao? Về phần mặt mũi…. đứa em trai và mẹ nhỏ kia, hình như đã sớm ném đi lâu rồi. Ngươi đã lớn tuổi rồi, không nên lo cái gì gọi là mặt mũi nữa.”

“Ngươi ! !”

Ngay lúc đó, tiếng oanh động truyền đến, tất cả mọi người đều chấn động.

Lệ khí và sát khí kinh người nháy mắt tràn ngập toàn bộ hội trường giao dịch, sắc mặt mọi người cũng lập tức khó coi.

“Dạ Hoàng! Đây là có chuyện gì?!”

Lúc này, trong căn phòng nhỏ ấm áp, ngân giáp linh thú được Tiểu Bạch Tiểu Bảo còn có con khỉ nhỏ cùng nhau chăm sóc đột ngột bừng tỉnh, có chút kích động nâng cái đầu nhỏ lên xem xét bốn phía, trong đôi mắt đen láy kia lộ rõ vẻ nôn nóng khẩn trương.

[Ê ê, nhóc làm sao vậy?] Tiểu Bạch huơ huơ móng vuốt [Đói bụng thì để tôi đi lấy đồ ăn cho.]

[Không không, ta, ta cảm thấy, đại ca của ta hình như đang ở gần đây….. Nhưng ta cảm thấy có điểm không đúng…. Ta rất sợ!]

??Ẩn-Quỷ-Lâu

Tiểu Bạch nhìn Tiểu Bảo, không hiểu ra sao. Tiểu Bạch đang muốn đến an ủi, con khỉ nhỏ đột ngột nhảy dựng lên, [Đù cái đồ lù đù, xảy ra chuyện lớn a! Mau mau mau ngậm người này theo ta đi, bằng không thì sẽ xảy ra trận chiến chủng tộc tàn khốc a!!]

Lần này ghê gớm thật, vừa nãy, nó nhìn thấy tương lai của nhân loại và dị thú chỉ còn một mảnh tối đen, đó là biểu hiện của sự tĩnh mịch. Nhưng bình thường, vô luận có như thế nào sẽ không bao giờ xảy ra kết cục như vậy, luôn luôn đều là nhân loại thắng, mãnh thú lui về Hoang Tinh. Nhưng vì sao kết quả dự đoán lại là đồng quy vu tận?! Này không có linh thiêng gì hết a!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status