Cửa hàng dị thú số 138

Chương 25: Mối làm ăn đầu tiên

Sự thật chứng minh, nếu một người đã bị vận xui dính người, trừ phi đã xui xẻo đến mức phủ cực thái lai[18], vật cực tất phản[19], hắn nhất định sẽ bị vận xui không ngừng vây ám.

Vì thế, hôm nay, đại lão mặc quần cộc vinh hạnh thăng lên làm kẻ xui xẻo nhất Ám Nhai, chỉ vì nói sai một câu sớm sanh quý tử, trong lòng không ngừng thấp thỏm lo lắng.

Nhưng việc khiến tất cả mọi người cảm thấy kỳ quái lẫn khó hiểu chính là, theo lý thuyết, lẽ ra ông chủ Kim sẽ phẫn nộ réo đám dị thú xông lên đem người kia cắn nát thành mảnh vụn mới đúng, nhưng y một chút phản ứng phẫn nộ cũng không hề có lấy một tia, mà cái người đứng bên cạnh ông chủ Kim kia, rõ ràng hình như là nhân tình của ông chủ Kim, ác, là ông xã mới đúng, khóe miệng còn hơi cong cong?!

Đại lão có đôi mắt ưng thuần chủng phát thệ, hắn tuyệt đối thấy nhân vật cấp boss kia đang cười! Đang cười đó!!

Chẳng lẽ!! Ông chủ Kim đã nghiên cứu ra được cách hai nam nhân có thể sinh con đẻ cái rồi sao?! Nếu là thật, thì đây chính là thành quả cực kỳ kinh người đạt được giải thưởng y học cổ Biển Thước và giải thưởng sinh mệnh Thần Nông a!!

Vì thế đa phần đại lão đều trừng mắt nhìn, nhóm thiểu số thì chọn cách rũ mắt xuống chờ đợi Kim Dư đưa ra kết quả. Cả bọn đều ôm mối kỳ vọng, vô cùng hưng phấn, lại hoàn toàn quên mất lời răn dạy lúc trước, lần này tốt nhất là nghe theo lời răn dạy——

Em gái mày a!! Cho dù mày tin Á nhân loại cường đại hơn Tân nhân loại, thì mẹ nó cũng đừng bao giờ có bất luận hành vi hay ôm mấy cái ảo tưởng phi thực tế nào với ông chủ Kim!!

Nếu không, hậu quả sẽ giống như bây giờ. . .

Kim Dư cười tủm tỉm nhìn đại lão mặt quần cộc bó sát người đang khẽ run rẩy, cười tủm tỉm nói: “Cám ơn lời chúc của ngài, tôi sẽ mau chóng tìm bạn cho nhóm manh vật trong tiệm để cho tụi nó mau chóng sinh ra một đàn con…. Mặt khác, cám ơn lời chúc của mọi người, những việc làm những lời chúc của mọi người khiến tôi rất vui, tôi cũng chân thành mong mọi người và sủng vật của mọi người có thể sớm sanh quý tử… Sau đó, cửa tiệm của chúng tôi có thể tới đỡ đẻ giúp a. Ngài cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không kỳ thị tình yêu giữa hai loài giống khác nhau đâu, dù sao cũng là một đoạn tình ái động lòng người a~!! Ngài nói có đúng không?”

Đại lão kia vừa nghe liền cảm thấy mạch máu của mình đã bị lọc sạch đến không còn một miếng, nhìn đám đại lão chung quanh nháy mắt đã cách xa cả n mét, vẻ mặt cực kỳ khiển trách ‘cái đồ cầm thú ngay cả dị thú nhà mày cũng không tha’, hít sâu thở ra, hít vào thở ra, hít vào thở ra:

“Đậu xanh rau má!! Ông đây đời này chỉ thích nữ nhân a! Ông đây nam nhân còn chưa dám đụng mắc mớ gì lại đi chọc tới dị thú nhà ông!! Ông đây không chơi nhân thú!! Ông đây tuyệt đối là thằng đàn ông bình thường nhất a ——!!”

Kim Dư nghe thấy tủm tỉm cười gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, ngài là người bình thường. Ngài yên tâm, tôi hiểu hiểu mà, chúng tôi sẽ không kỳ thị ngài. Nhớ đối với dị thú nhà các ngài tốt một chút, đừng để nó cô đơn tịch mịch a~”

“….” Đại lão quần cộc khóc không ra nước mắt nhìn tình nhân đứng cách mình cả một thước có thừa, hữu khí vô lực nghẹn ngào: “Ông, ông thật sự là thằng đàn ông bình thường mà.”

Lần này, toàn bộ đại lão đều dùng ánh mắt đồng tình thay hắn gật đầu: “Cậu yên tâm, cậu thật sự là nam nhân bình thường, chúng tôi hiểu mà. Cậu yên tâm!”

Đến nước này, đại lão quần cộc chỉ có thể phun ra một búng máu, trực tiếp nằm vật xuống đất, mẹ nó a! Bởi vì cách lý giải của các ngươi không bình thường, ông đây mới không có cách nào yên tâm a!!”

Bởi vì đại lão quần cộc nhất thời nói sai tạo thành hậu quả nghiêm trọng khổ bức tới cực điểm, trong thời gian ngắn hoàn toàn không có đủ dũng khí để chui ra khỏi nhà. Mà bởi vì tận mắt chứng kiến thảm trạng này, đã tạo thành một bóng ma tâm lý trong lòng các đại lão. Thủ hạ và đàn em lúc nãy bị sai về nhà lấy lễ vật cũng đã lục tục đến đông đủ, dùng phương thức khách khí nhất giao lễ vật tới tay Kim Dư.

Đối với lễ vật của đại lão quần cộc, Kim Dư vốn định không nhận, lại bị tên này kêu cha gọi mẹ van xin nhận lấy, chủ yếu là vì tên này đưa lý do rất củ chuối, làm Kim Dư tay có chút ngứa —

“Ông chủ Kim a, xin ngài hãy thu nhận đi mà! Bằng không tui lo sáng mai tỉnh dậy, sẽ nghe thấy tin đồn tui và dị chủng thực vật yêu nhau a…. Thực bi thảm lắm đó.”

Mẹ nó, nếu không phải ngài chúc ông sớm sanh quý tử, ông chủ như tôi mắc gì phải tốn công đi giày vò ngài? Kim Dư trở mình cho cái xem thường, nhận lấy tiền biếu, sau đó đối với nhóm đại lão bị y đánh thức hơi khom người cúi đầu nói lời cảm tạ:

“Mặc kệ nói như thế nào, hôm nay cửa hàng nhỏ của tôi khai trương, cám ơn các vị đã tới chúc mừng. Những thứ khác tôi không nói nhiều, nếu các vị có yêu cầu hay vấn đề gì đối với dị thú, có thể gọi tại hạ tới hỗ trợ, tôi nhất định không chối từ! Mặt khác, nếu các vị có dị thú bị thương nghiêm trọng hoặc chỉ còn chút hơi tàn, xin các vị đừng vứt bỏ, cửa tiệm nhất định sẽ là nhà dưỡng lão cho tụi nó. Như vậy đi, cám ơn, các vị, mời trở về.”

Từ lúc Kim Dư mở cửa tiệm cho tới nay, nhóm các vị đại lão mới cảm thấy bản thân thực sự đã tham gia sự kiện khai trương cửa hàng thú cưng, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có lời Kim Dư vừa nói, mới có cảm giác của một ông chủ cửa hàng thú cưng.

Bất quá, từ lời của Kim Dư, chúng đại lão và cao thủ cũng coi như là đã chiếm được một chút tin tức —— đối với năng lực Kim Dư, bọn họ đều đã đoán ra, tuy không đủ bằng chứng để chứng thực, nhưng nếu Kim Dư đã nói sẽ ‘hỗ trợ’, như vậy đối với lực lý giải đã muốn thành tinh của đại lão và cao thủ mà nói, liền có thể khẳng định, Kim Dư có năng lực chữa trị nghi nan tạp chứng[20] cho bất kỳ loại dị thú nào.

Mà bởi vì điểm này, mọi người liền hoàn toàn coi trọng trình độ của Kim Dư, chứ đừng nói đến chuyện ông chủ Kim có năm con dị thú cấp A ở bên người, lại có một chỗ dựa vững chắc là tên boss thực lực siêu cấp khủng bố quen với lão đại Ám Nhai. Cho nên, kể từ hôm nay, Ám Nhai đã lâu không có người mới bước vào, chúng đại lão và cao thủ liền lập tức xác định được cách thức đối đãi dành cho y ——

Mẹ nó! Đương nhiên là phải đem tên này trở thành tòa Kim Sơn mà đối đãi rồi, vừa phải coi trọng nhưng vẫn phải vô cùng cẩn trọng a!!

Cảm thán qua đi, nhóm đại lão hoặc đi cùng bạn mình hoặc một mình rời khỏi, sau khi nhóm đại lão rời đi, phía trước Ám Nhai lại xuất hiện hai con dị thú một vàng một xanh. Kim Dư còn chưa kịp phản ứng thì tên nhím cam Cam Lượng ngồi trên người Đại Vĩ Ba Lang đã cười lớn:

“Kim huynh đệ a! Chúc mừng cậu khai trương a! Tụi tôi tới đưa hạ lễ cho cậu này!!”

Vì thế ngay sau đó, Kim Dư thấy Tiểu Lục đang kéo theo một cái xe ngựa, mà ở bên trong xe, là mấy chục con dị thú đủ mọi loại thương lung tung nằm bẹp một đống… Nháy mắt, khóe miệng Kim Dư hung hăng co rút kịch liệt.

Mẹ nó!! Là hạ lễ tặng y, hay là mở bãi rác hả?! Nhiều dị thú thương tàn như vậy, cậu cho rằng y không cần phải tiêu phí một lượng lớn tinh thần lực để chữa trị cho tụi nó sao?!

Mà lúc này, đồng dạng với sắc mặt cực khó coi của Kim Dư còn có đại boss Kỳ Thanh Lân bên cạnh. Ánh mắt của hắn nhìn Cam Lượng mang theo hàn ý lạnh chết người. Cái tên chướng mắt này vừa mở miệng liền kêu gọi thân mật với bà xã hắn, lại còn mang tới một đám rác rưởi vô dụng?! Hắn biết rất rõ tính tình bà xã nhà mình, cho dù hiện tại Kim Dư có tức giận đến đâu, sau này cũng sẽ thành thật, chịu mệt chịu nhọc cứu chữa đám dị thú thương tàn!! Hắn lại cần hỗn độn nguyên khí a, đến cùng cùng là tới khi nào hắn mới có thể khôi phục nguyên thân?!

Đây là cướp bóc trắng trợn!!

Mẹ nó a! Thằng này muốn chết mà!!

Vì thế Kỳ boss giận dữ, khí tức chung quanh nhất thời lâm vào áp bức cực kỳ đáng sợ.

Trong lúc boss phóng xuất khí tức áp bức, bọn thuộc hạ cực kỳ trung thành và tận tâm Giáp Ất Bính Đinh nháy mắt bắn ra hàn quang. Một khắc trước, Cam Lượng còn ngồi trên Đại Vĩ Ba Lang vui tươi hớn hở nhìn người gặp họa, hiện tại lại bị bốn chủy thủ màu sắc khác nhau hình thức cũng khác nhau, nhưng lại đồng dạng cực độ nguy hiểm, gắt gao đặt ngay trên cổ, khiến cậu không thể nhúc nhích một tí nào.

! ! !

"A Lượng! !"

Nhìn thấy bên người Cam Lượng đột nhiên xuất hiện bốn sát thủ, Lý Khiếu từ đằng sau chạy tới nháy mắt đồng tử co rút, toàn thân đề phòng hẳn lên. Bởi vì bốn người này phát ra khí tức thật sự quá mức nguy hiểm, cho dù là đơn đả độc đấu bản thân cũng không phải là đối thủ, chớ nói chi là một chọi bốn….. Nhưng mà….

Ngay lúc Lý Khiếu cắn răng chuẩn bị công kích, chợt nghe thấy giọng bất dắc dĩ của Kim Dư:

“Ê, bảo thủ hạ của anh thu liễm một chút a! Lý đại ca là bạn của tôi, nếu không có anh ta, tôi đã không thể sống tốt được đến bây giờ.”

Nghe vậy, mặc dù Kỳ Thanh Lân có chút không tình nguyện, nhưng cũng vứt cho bốn người kia một cái ánh mắt ra hiệu. Nhưng lại không dám xác định hỏi một chút: “Các cậu không có *beep* đi?”

Lời này vừa nói ra, Giáp Ất Bính Đinh lập tức lảo đảo, chân Giáp Vũ còn trực tiếp dẫm nát chân Bính Hắc luôn. Đinh Bạch thì quay đầu thở dài, quyết định không nhìn cái hình ảnh xui xẻo sắp tới của chủ tử nhà mình.

“…. Mẹ nó!! Anh cùng toàn thế giới đều có *beep*!!” Kim Dư xù lông một cước dẫm nát chân Kỳ Thanh Lân, đồng thời còn cân nhắc xem có nên bảo Đại Bạch hay Bánh Bao tới cắn mông hắn một cái hay không, nhưng ai ngờ hai đứa có lực chiến đấu cực mạnh lại cùng nhau giả chết, khiến Kim Dư tức giận không có chỗ tiết liền tới đạp mấy cái.

“Khụ khụ!” Trong bốn người thủ hạ, Ất Văn là quân sư quạt mo của Kỳ Thanh Lân, tự nhiên đến thời điểm mấu chốt liền bài ưu giải nạn[21] cho chủ tử nhà mình, lập tức đẩy kính mắt, mơ mơ hồ hồ cất tiếng nói với Lý Khiếu và Cam Lượng:

“Chào hai vị, tại hạ là Ất Văn, là thuộc hạ của vị bạn đời của ông chủ Kim. Lần đầu gặp mặt, thỉnh chiếu cố nhiều hơn.”

Vì thế Lý Khiếu và Cam Lượng (-0-).

“Tiểu Kim?” Lý Khiếu khôi phục lại thần thái nhìn Kim Dư, người kia không nói gì gật gật đầu: “Chậc, vào nhà tôi sẽ giải thích tỉ mỉ kỹ càng tình huống cho anh… Dù sao, anh không cần nghĩ nhiều là được.”

Lý Khiếu vừa nghe xong khóe mắt khóe miệng đều đồng loạt giật giật. Mịa nó a, tình huống như vậy, cậu kêu cậu đây như thế nào lại không nghĩ nhiều a?!

Ngay lúc Cam Lượng và Lý Khiếu nhìn tình huống trước mặt mà triển khai vô số các loại tình huống cẩu huyết thiên lôi não bổ, bỗng Đại Bạch đứng dậy đối với cái cột đèn kêu một tiếng. Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào chỗ đó, vốn bên cạnh cái cột đèn là mảnh trống không, đột nhiên xuất hiện một thiếu niên tóc màu lam khí thế cực yếu, ngay cả cảm giác tồn tại cũng yếu nốt. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cậu thẳng tay ngoắc ngoắc nói với Kim Dư:

“Anh anh anh, anh là chủ, chủ cửa tiệm này phải không? Làm, làm, làm, làm ơn bán cho tôi tôi… Một con dị thú chiến đấu!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status