Cửa hàng dị thú số 138

Chương 45

Tiếng tru tréo của chó cứu hộ Tiểu K trong cơn mưa đêm có vẻ như quá bé nhỏ. Lại thêm tiếng sấm vang dội, càng khiến cho tiếng sủa của nó phiêu tán đi.

Nhị Hắc nhìn bộ dáng sốt ruột như lửa của Tiểu K mà khinh bỉ trở mình cho cái xem thường. Chỉ là một con dị thú phụ trợ cấp D mà muốn so giọng với tui - dị thú chiến đấu cấp A hả? Khôi hài gì đâu? Để tui cho cậu biết như thế nào mới là lợi hại!!

Vì thế lúc Tiểu K đang vội vội vàng vàng vọt tới chỗ con dị thú đang nằm ở trước cửa kia, Nhị Hắc liền mãnh liệt hút một hơi thật sâu, sau đó ——

Ngao —— ngao ô ngao ngao ngao —— ngao ngao uông! ! 【 Đều dậy hết đi! Trước cửa có thú chết tới gây rối a!! 】

Thanh âm này tuyệt không thua gì tiếng sấm, hơn nữa bởi vì cái nội dung gầm rú, khiến cho một nhà từ trên xuống dưới, cả nhóm dị thú nhỏ nhỏ lớn lớn lập tức đứng phắt dậy, thậm chí có đứa bị kinh hoảng quá độ, trực tiếp đụng đầu vào vách tường, lại viên mãn ngất tiếp.

Nếu cả nhóm dị thú tất cả đều đã tỉnh, con cá nào đó đang ngủ ở trên lầu hai dĩ nhiên cũng sẽ bị tiếng tru kia đánh thức. Kim Dư lọ mọ ngồi dậy, cái đầu nhỏ rối bù xù như cái tổ chim, hai mắt không ngừng phát ra hàn quang, khiến boss đang nằm bên cạnh chuẩn bị ăn đậu hũ cũng phải do dự dừng tay. Lúc bà xã mình rời giường khá là tức giận nhỉ? Là do ngủ không đủ giấc nên tức giận sao? Ừm, cũng may cái tên Nhị Hắc ngu ngốc kia đạp mìn trước, nếu không hắn sẽ thảm.

Xốc mạnh chăn lết ra khỏi giường, Kim Dư mặc một thân áo ngủ tơ tằm màu trắng đi xuống lầu. Mà trên đường đi xuống lầu, Kim Dư còn thuận tay quơ lấy cái bình hoa nhỏ đặt ngay trên cầu thang, nhìn ánh mắt chứa đầy hung quang kia, Kỳ boss nghĩ, cũng may mà cái bình hoa này không đáng bao nhiêu tiền, nếu không khẳng định ngày mai con cá này sẽ xót tiền chết. Bất quá, dùng bình hoa mà đập tên ngu kia, trừ bỏ tay đau bình vỡ ra, phỏng chừng sẽ chả có hiệu quả gì, còn không bằng để cho hắn đánh nó một hồi a.

Quả nhiên, trong lúc Kỳ boss vừa suy nghĩ vừa đi xuống lầu, một tiếng thanh thúy vang lên từ ngoài hàng hiên truyền vào. Cùng với tiếng vỡ vụn của bình hoa, còn có thêm một tiếng hừ hừ ủy khuất khổ bức nữa, xem ra là của Nhị Hắc rồi.

“Mày nghĩ sao mà nói có thú chết, chết rồi mà còn tới gây rối sao? Hửm?”

Đập bình hoa xong, cảm xúc của Kim Dư cơ bản đã khôi phục lại bình thường, nhưng so với bình thường, ừm, có hơi khác tí. Đừng nhìn ông chủ Kim bình thường đều có bộ dáng nhã nhặn không lạnh không nóng mà lầm, bộ dáng lạnh lùng âm hiểm tươi cười không chút che dấu bây giờ còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.

Ngao ô ô ô ô... 【 Tui, tui thấy nó sắp chết mà, hơn nữa giờ đã là hơn nửa đêm, nó không phải tới gây rối đột nhập vào nhà thì là gì….】

Nhị Hắc ủy khuất lắm a. Hôm nay nó xui muốn chết. Canh cửa dính mưa to còn không nói, đã vậy còn dính phải một tai tinh…. Ông thiệt muốn cắn chết cái vật nhỏ này quá!!

Nhị Hắc cúi đầu, hung tàn nhìn con thú nhỏ chỉ lớn cỡ khoảng nửa thước đang được Tiểu K tha đi. Kết quả, con thú nhỏ đang hôn mê vô tình lại mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt hung tàn của Nhị Hắc, ngây người một chút, tiếp tục hôn mê.

Ba! Một tiếng, Kim Dư tát lên đầu Nhị Hắc một cái. Tên ngu này không gây chuyện một chút cũng không được sao? Bạt đầu Nhị Hắc xong, Kim Dư lại nhìn con dị thú thương tích chất chồng, ngay cả bộ lông cũng nhìn không ra là màu gì, rồi nói với mấy đứa dị thú bên cạnh: “Tiểu K tha nó vào nhà đi. Tảo mau đi lấy một chậu nước ấm rồi lau người gột rửa cho nó. Ừm, thương thế có chút lợi hại, tao giữ mạng cho nó trước, chờ trời sáng thì Tiểu Tuyết chạy tới bệnh viện của Kim lão, mời một bác sĩ thú y tới xem cho nó đi. Nhìn bộ dáng phỏng chừng nó không thể tự hồi phục được rồi.”

Mấy con dị thú bị điểm danh gật đầu, sau đó mau chóng đi làm việc. Tiểu Tuyết nhìn sắc trời, lại quay vào nhà, từ giờ cho tới hừng đông còn tới hơn năm tiếng đồng hồ. Tên kia đã được ông chủ nhặt vào nhà, tính mạng hẳn là tạm thời không có việc gì. Cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, thấy thế nào cũng rất rất thảm, vấn đề chính là, con dị thú kia hình như còn chưa trưởng thành a? Bắt dị thú chưa thành niên ra chiến trường, là một chuyện rất dã man.

Chờ mấy chục con dị thú cùng nhau vù vù nha nha vào phòng, Nhị Hắc cũng trốn ra đằng sau Bánh Bao lẻn vào trong. Kim Dư ngồi trên ghế sa lông vừa nhìn dị thú đang được Tảo (là một trong hai dị thú sinh hoạt, sở trường là thu thập quét tước, bởi vì biểu hiện xuất sắc cho nên ông chủ Kim quyết định giữ nó lại) tắm rửa sạch sẽ, rửa sạch miệng vết thương sau đó bôi thuốc, vừa chuẩn bị sai Tiểu Bạch lấy đại từ điển dị thú tới. Nhưng không đợi y mở miệng, Kỳ boss đang an vị kế bên y nghĩ một chút, nói:

“Dị thú chiến đấu cấp B, sơn lang. Lang tộc khuyển khoa. Thuộc giống dị thú khó thuần hóa, nhưng cũng giống như hắc sừng lôi khuyển, sau khi thuần hóa sẽ rất trung tâm hộ chủ. Kỹ năng chủ yếu là sơn lam, nhưng thể lực kém, phòng ngự có chút yếu, công kích thật ra không tồi.”

Kim Dư quay đầu nhìn Kỳ boss, người này trực tiếp đem đầu đặt lên đùi Kim Dư, sau đó híp mắt không nói nữa. Vừa nãy hắn đã nhìn thấy thứ hắn muốn ở trong mắt bà xã rồi, hiện tại hắn muốn nằm sấp trên đùi bà xã nhà hắn, cái gì cũng không muốn quản nữa.

Kim Dư nhìn cái đầu trên đùi mình có chút câm nín, nhưng cũng không đẩy ra. Quay đầu nhìn con sơn lang, chợt nói: “Đây là ấu thú phải không?”

Ngao ô ~【 Dạ ông chủ, tên này không phải là ấu thú, là bán ấu thú. 】

“Bán ấu thú? Là dị thú sắp thành niên nhưng chưa hoàn toàn trưởng thành? Giống mấy đứa vị thành niên loài người ấy hả?” Kim Dư nhíu mày. “Tao nhớ trước kia có xem qua điều khoản bảo hộ dị thú gì gì đó, hình như là không cho phép dị thú vị thành niên tham dự chiến đấu mà? Tên này từ trên xuống dưới không có chỗ nào tốt, bộ cái đầu của chủ nhân nó bị cửa kẹp rồi sao?”

Đại Bạch cúi đầu nhìn con dị thú sơn lam màu xanh kia, rống lên vài tiếng trầm thấp.

【 Chủ nhân, tuy trên điều khoản bảo hộ dị thú có loại quy định này, nhưng bởi vì xử phạt rất nhẹ, hơn nữa lại không có người đi tra xét, cho nên đa phần lúc dị thú chiến đấu còn chưa trưởng thành đều bị ném tới Hoang Tinh chiến đấu. Bởi vì dị thú thành niên rất khó thuần hóa, hơn nữa muốn ký kết khế ước nhất định phải dùng tinh thần lực, cho nên đa phần mọi người đều lựa chọn lúc dị thú vẫn còn là ấu thú thì lập tức dùng tinh thần lực ký kết khế ước, sau đó đợi đến lúc dị thú trở thành bán ấu thú, sẽ mang ra ngoài làm nhiệm vụ…. Chẳng qua, đa phần người đã ký kết khế ước với dị thú vẫn rất quan tâm chăm sóc cho tụi nó. Nhưng chủ nhân của con sói nhỏ này, chỉ sợ là loại chủ nhân không bao giờ quan tâm chuyện sống chết của dị thú… 】

Đại Bạch càng nói càng trầm, dị thú xung quanh cũng có chút thống khổ hoặc vô lực cúi thấp đầu. Chúng nó cũng là dị thú bị người ta vứt bỏ… Chủ nhân, cũng chỉ thường thôi.

Kim Dư nghe vậy cũng trầm mặt hồi lâu, sau đó khẽ thở dài, vươn tay tóm lấy tri vị thú vẫn còn đang ngô nghê ngờ nghệch, gãi gãi cằm nó, “Tiểu Vị a, trước kia tụi nó đều bị chủ nhân khi dễ. Dù sao giờ muốn ngủ lại cũng không được, mày đi làm bữa ăn khuya cho mọi người đi. An ủi tâm hồn nhỏ bẻ đang rỉ máu của tụi nó chút.”

Tri vị thú nghiêng đầu, nhìn mấy đứa dị thú ngày thường cực kỳ vui vẻ giờ lại cực kỳ trầm mặc, khiến đôi mắt mèo của nó hiện lên một tia ý chí chiến đấu.

Miêu ô ~

Nó phải làm ra một bàn ăn ngon cho mấy đứa mới được, ừm, tuy mấy người kia ngày nào cũng không ngừng thay đổi biện pháp bắt mình làm thêm cơm cho tụi nó ăn đáng ghét cực kỳ, nhưng nó lại càng không thích cái bầu không khí trầm trọng như vậy hơn.

Vì thế tri vị thú đầu đội mũ đầu bếp màu vàng phóng như bay vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau liền tỏa mùi thơm của thức ăn khiến người ta cảm thấy ấm áp.

“Ha hả, được rồi, thương cảm cái gì chứ, giờ không phải rất tốt sao? Hơn nữa, sau này tụi mày vẫn sẽ rất tốt, mau chấn chỉnh tinh thần chuẩn bị ăn khuya đi!”

Đáp lại Kim Dư chính là một tràng rống vui vẻ của dị thú.

Lúc này, vết thương trên người con sơn lang đã được Tảo lau rửa sạch sẽ đến hai lần, cũng đã bôi thuốc lên vết thương, tới tới lui lui thay bao nhiêu là nước, mới xem như đã hoàn thành sứ mệnh. Xoay qua xoay lại giằng co cũng hơn cả tiếng đồng hồ rồi.

Kim Dư nhìn nhìn sắc trời, bên ngoài mưa vẫn rất to, bất đắc dĩ ôm lấy tiểu sơn lang đặt lên tấm thảm trên ghế salon, lại cho nó chút hỗn độn nguyên khí, rồi mới cùng Kỳ Thanh Lân trở lại lầu hai. Trước khi đi, tri vị thú đã bưng ra một bàn đầy mỹ thực khiến một đám dị thú không ngừng chảy nước miếng.

“Quả là một đám tham ăn.” Kim Dư lắc đầu, nhưng sắc mặt vẫn rất tốt.

“Thanh Lân, con người sở dĩ có thể khống chế được dị thú, là bởi vì khế ước tinh thần lực phải không?” Ngồi trên ghế ban công lầu hai, Kim Dư nhìn trời đổ mưa ào ạt nhẹ giọng nói. Chợt bên cạnh vươn ra một đôi tay kéo Kim Dư qua, Kỳ Thanh Lân đã khôi phục lại hình người nhìn vẻ mặt khó hiểu của Kim Dư, nghĩ nghĩ rồi nói: “Nghe nói tại mấy vạn năm trước đột nhiên xuất hiện khế ước tinh thần lực, có khế ước này, chỉ cần là người có tinh thần lực, liền có thể khống chế được dị thú….Sự xuất hiện của khế ước tinh thần lực được xưng là một bước nhảy vọt cực đại của lịch sử loài người. Nhưng đối với nhóm dị thú mà nói, chỉ sợ không phải như vậy.”

“Đúng vậy, đối với dị thú mà nói, sự xuất hiện của khế ước này, chỉ sợ là căn nguyên của mọi tai ương mà tụi nó phải gặp … Bởi vì tinh thần lực của loài người có hạn, cho nên mới xảy ra tình trạng chỉ cần dị thú bị trọng thương trở nên vô dụng thì liền bị vứt bỏ, khế ước cũng biến mất ngay lúc đó đúng không? Cho nên, đám dị thú trong cửa hàng, không hề có khế ước tinh thần lực nào ràng buộc cả, cũng sẽ không có chủ cũ tìm tới cửa… ha hả… Thiệt là, làm trước kia tôi còn sợ chủ nhân của tụi nó đột nhiên giác ngộ đến đòi dị thú lại chứ, nguyên lai là ngay từ đầu, tụi nó đã hoàn toàn bị vứt bỏ rồi.”

Giọng nói của Kim Dư rất thấp, khiến Kỳ Thanh Lân nhịn không được mà ôm chặt hơn. Hắn nhìn Kim Dư, chợt nói: “Cậu yên tâm, đợi tôi xử lý chuyện trong nhà xong, sẽ triệu tập thập đại gia tộc có huyết mạch thần thú họp bàn, nếu có thể, tôi sẽ hủy toàn bộ khế ước tinh thần lực. Cổ vũ loài người tự thân cố gắng khiến dị thú trung thành tin cậy, không ép bức tụi nó như bây giờ.”

Kim Dư cứng đờ người, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của Kỳ Thanh Lân, qua một lúc lâu sau mới nói: “Rốt cục anh đã sống trong cái gia tộc đó như thế nào? Tôi chưa từng hỏi chuyện trong nhà anh. Anh nói cho tôi biết được không? Có phải có người khi dễ anh? Là….Là do trước kia anh không thể biến thành người, đúng không… Không phải, có nói như thế nào thì anh cũng là thiếu chủ của bộ tộc Kỳ Lân, sao lại có người dám, ách?!”

Kim Dư đột ngột bị một cỗ cường lực cực lớn đè xuống ghế, sau đó lại bị người ngoan lệ cường ngạnh đến cực điểm hôn. Kim Dư vốn còn muốnchống trả, sau lại cảm nhận được cảm xúc của người này, đáy lòng hơi hơi đau xót, liền tùy ý để Kỳ Thanh Lân gặm cắn, vươn tay ôm lấy người đối diện.

… Cho dù trước kia, anh có sống khổ như thế nào… Nhưng hiện tại đã có tôi, có tôi rồi, anh sẽ không phải cô đơn nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status