Cục cưng có chiêu

CHƯƠNG 188



Cục Cưng Có Chiêu



CHƯƠNG 188: ANH SẼ CÙNG EM

Tống Đình đã lui xuống nhưng mà Diệp Ân Tuấn không có đi vào, anh biết hiện tại tâm trạng của Thẩm Hạ Lan rất khó chịu, bất cứ người nào gặp phải chuyện này thì đều sẽ không thể có tâm trạng bình tĩnh mà tiếp nhận nó. Giống như là Thẩm Hạ Lan xem như cũng tương đối tốt, ít nhất là không tính là buồn bực.

Diệp Ân Tuấn không ngừng an ủi mình, nhưng trái tim lại cảm thấy vô cùng đau đớn như cũ.

Anh muốn hút thuốc, cuối cùng vẫn từ bỏ.

Bà cụ Diệp bước tới, nhìn thấy con trai như thế này thì thấp giọng hỏi: “Sao vậy, cãi nhau à?”

Diệp Ân Tuấn lắc đầu nói: “Có thể cãi nhau thì tốt rồi, bây giờ cô ấy cũng chỉ co mình lại trong cái mai rùa không muốn bước ra.”

“Cho con bé chút thời gian đi, bất kỳ một người phụ nữ nào trải qua chuyện như vậy đều sẽ chịu đả kích, mấy ngày nay mẹ sẽ kêu Diệp Tranh và Nghê Nghê đừng đến đây, để cho con bé yên tâm dưỡng bệnh, là nhà họ Diệp của chúng ta thiếu con bé.”

Bà cụ Diệp cũng là phụ nữ, đương nhiên biết một người phụ nữ sau khi bị mất con lại gặp phải chuyện như vậy sẽ là đả kích như thế nào.

“Nếu như thật sự không được thì mẹ đi khuyên con bé được không?”

Đối với đứa con dâu này, thật ra bà cụ Diệp vẫn rất hài lòng.

Diệp Ân Tuấn lắc đầu: “Chuyện của hai chúng con thì cứ để hai chúng con tự giải quyết, mẹ đừng để ý, chờ đến lúc báo cáo kiểm tra sức khỏe của mẹ có rồi cho dù là kết quả gì thì mẹ cũng phải nghe lời của con.”

Bà cụ Diệp cười lắc đầu.

“Con đó nha, nhiều chuyện như vậy còn quan tâm đến chuyện của mẹ nữa, khi nào có rồi nói tiếp.”

Bà cụ Diệp đi rồi, ở cửa cũng chỉ còn lại có một mình Diệp Ân Tuấn.

Anh đứng ở đó không ngừng nhìn vào bên trong, nhưng mà ở bên trong lại vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi làm cho người ta cảm thấy bất an.

“Hạ Lan, em có đó không? Hạ Lan?”

Mí mắt của Diệp Ân Tuấn giật liên tục.

Anh bắt đầu gõ cửa nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại không trả lời, dọa cho Diệp Ân Tuấn phải trực tiếp mở cửa ra chạy vào, lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang ghé trên bồn cầu mà nôn khan.

Trên mặt bàn có đặt một ly nước, có những giọt nước còn đang vươn vãi trên mặt bàn, hiển nhiên là Thẩm Hạ Lan muốn uống nước nhưng mà lại không chịu nổi mà nôn một lần nữa.

Diệp Ân Tuấn đau lòng không thôi.

Anh vội vàng đi lên vỗ vỗ nhẹ sau lưng của Thẩm Hạ Lan, hi vọng là cô có thể dễ thở hơn một chút.

“Nếu như quả thật không được nữa thì cứ coi như xong đi, đừng quá miễn cưỡng chính mình. Bác sĩ cũng đã nói rồi, căn bệnh này chúng ta phải từ từ chữa trị, để anh kêu bác sĩ truyền dung dịch dinh dưỡng cho em, chúng ta cố gắng từng chút từng chút, có được không?”

Nhìn Thẩm Hạ Lan như thế này, Diệp Ân Tuấn cảm thấy còn khó chịu hơn là so với việc mình bị thương.

Thẩm Hạ Lan thở hổn hển, trực tiếp ngồi trên sàn nhà, cô nhìn Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Từ từ là phải đến bao lâu nữa hả? Một tuần? Một tháng? Hay là một năm? Em không thể để cho mình tiếp tục như vậy được nữa, em phải dựa vào chính mình mà đứng lên, em còn có Nghê Nghê, còn muốn đi tìm Minh Triết, thậm chí còn đã có suy nghĩ muốn sống đến đầu bạc cùng với anh, nắm tay nhau cả đời. Nhưng mà em không hi vọng là dựa vào loại tình trạng hiện tại của em mà ở bên cạnh của anh. Diệp Ân Tuấn, em cũng có sự kiêu ngạo của em, anh có hiểu không?”

Trong đôi mắt của cô mang theo nước mắt.

Cô đã rất cố gắng, rất cố gắng rồi, tại sao vẫn còn chưa được nữa?

Tại sao vậy chứ?

Loại cảm giác thất bại này làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy suy sụp.

Cô không muốn phải kéo dài khoảng cách với Diệp Ân Tuấn, cô không muốn ngước nhìn người đàn ông này, cô muốn sóng vai đi bên cạnh của anh, có thể quang minh chính đại nói cho tất cả mọi người biết cô là vợ của Diệp Ân Tuấn, cô xứng với Diệp Ân Tuấn!

Nhưng mà tất cả mọi thứ của hiện tại thật sự rất tồi tệ, nhếch nhác đến nỗi làm cho cô lực bất tòng tâm.

Sao Diệp Ân Tuấn lại không biết sự kiêu ngạo của Thẩm Hạ Lan.

Anh bế ngang Thẩm Hạ Lan lên quay người trở về bên giường, thấp giọng nói: “Anh có thể cho em thời gian để em tìm lại sự kiêu ngạo của mình, để em trở về trạng thái đỉnh cao của em, nhưng mà Hạ Lan à, em phải đồng ý với anh, em không thể làm tổn thương chính mình được, em nhìn bộ dạng của em đi, anh đau lòng em biết bao nhiêu em có biết không?”

“Em chỉ có thể đi đối mặt với anh ta em mới có thể vượt qua nó.”

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, em nói cho anh biết đi có được không? Anh và em cùng nhau vượt qua, anh và em cùng nhau khắc phục.”

Diệp Ân Tuấn không thể nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như thế này.

Cô luôn rất kiên cường.

Nhưng mà cũng bởi vì quá kiên cường cho nên mới có thể làm cho người ta càng đau lòng hơn.

“Đau khổ của một người để một người gánh, giống như là một ngọn núi lớn sẽ đè sập người đó, nhưng mà nếu như chia sẻ nỗi đau của mình, hai người cùng nhau gánh vác, vậy thì em sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Thẩm Hạ Lan, chúng ta là vợ chồng, còn có cái gì mà không thể cùng nhau gánh vác được hả, hay là trong lòng của em cảm thấy anh sẽ bởi vì chuyện gì đó của em mà ghét bỏ em?”

Diệp Ân Tuấn không muốn phải nói chuyện lớn tiếng với Thẩm Hạ Lan, nhưng mà anh thật sự không kiềm chế nổi.

Bây giờ Thẩm Hạ Lan giống như là một người bao mình thành một cái kén, ai cũng không cho bước vào, tự mình bao vây mình ở bên trong, trừ khi có một ngày chính cô phá kén thành bướm bay ra ngoài, nếu không thì cũng không có cách nào khác.

Thẩm Hạ Lan không nói lời nào, chỉ là cắn môi dưới ngồi ở chỗ đó, ánh mắt trống rỗng lại mang theo nước mắt trong suốt.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên liền mềm lòng.

Anh không nỡ trách móc cô nặng nề, càng không nỡ nói nặng lời với cô.

Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan vào trong ngực của mình, thấp giọng nói: “Rốt cuộc là em muốn anh phải làm gì với em đây?”

Thẩm Hạ Lan nắm chặt lấy vạt áo trước của anh, muốn nói xin lỗi, lại cảm thấy yếu ớt bất lực như vậy.

Bầu không khí ngột ngạt gần như muốn đè ép làm Diệp Ân Tuấn vỡ tan, đúng lúc này điện thoại di động của anh vang lên.

Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại ra, thấy là cuộc gọi của Mike, bỗng nhiên buông Thẩm Hạ Lan ra rồi nói: “Anh ra ngoài gọi điện thoại.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan không ngăn cản.

Diệp Ân Tuấn lại sợ nói đến chuyện của Đường Trình Siêu ở trước mặt của Thẩm Hạ Lan, lại khơi gợi lên ký ức không tốt của cô, cho nên anh cũng chỉ có thể đi ra ngoài trước.

Diệp Ân Tuấn đi ra bên ngoài, lúc này mới ấn nghe điện thoại.

“Sao vậy?”

“Người được cứu rồi?”

Mike có chút lo lắng.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Đã cứu được rồi.”

“Vậy dẫn ra cho bọn tôi gặp một lát đi, nói như thế nào cũng là chị dâu của tôi.”

“Trạng thái không tốt cho lắm, chắc có lẽ là đoạn thời gian này cũng không thể đi ra được.”

Giọng nói của Diệp Ân Tuấn trầm thấp mang theo một cảm giác đau lòng.

Mike khẽ nhíu mày.

“Sao vậy, xảy ra chuyện gì? Cái tên khốn nạn Đường Trình Siêu đó là dám động vào chị dâu à?”

Vấn đề đầu tiên mà Mike suy nghĩ đến chính là cái này.

Diệp Ân Tuấn lắc đầu nói: “Không có, là chuyện khác, tôi đã kêu Tống Đình đưa tin tức cho cậu, cậu đã nhận được chưa?”

“Chính là vì chuyện này nên tôi mới gọi điện thoại cho anh đó, anh không mua được Fallen Heaven, bối cảnh của nhà bên kia quá lớn, cho dù là ba của tôi thì cũng phải suy nghĩ một chút. Tôi nói chứ anh không có chuyện gì mà lại muốn mua Fallen Heaven làm cái gì vậy? Loại địa phương kia anh có thể kinh doanh tốt được à? Hay là nói anh mua để dự định tẩy trắng? Nếu như là vì vậy thì anh cũng đừng có nghĩ tới nha, một khi Fallen Heaven được tẩy trắng thì căn bản cũng không có nhiều khách như vậy đâu, mà đằng sau của nó là một loạt các mối quan hệ và phe phái, đến lúc đó anh đắc tội cũng không phải là một người đâu.”

Lời nói của Mike làm lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu chặt lại với nhau.

“Không có cách khác à?”

“Không có, Fallen Heaven không phải là một nơi mua bán, về phần rốt cuộc người đứng sau là ai thì cũng không có mấy người biết, chỉ biết là bối cảnh của người đó là thứ mà người bình thường không có cách nào động vào được. Nếu không thì sao anh cảm thấy một tập đoàn buôn bán lớn như vậy mà lại không có người nào điều tra? Tại sao mà tất cả mọi người đều biết là ngày nào cũng có hàng mới, nhưng mà lại dựa theo quy tắc ở chỗ này mà làm. Ân Tuấn, rốt cuộc là tại sao anh lại muốn mua Fallen Heaven vậy?”

Mike thật sự rất tò mò.

Diệp Ân Tuấn không phải là một người có hứng thú với loại thế lực đen tối, sao lại đột nhiên muốn mua Fallen Heaven vậy kìa?

Đối với cái này, Diệp Ân Tuấn trầm tư một lát rồi mới nói: “Tôi nghi ngờ là Hạ Lan đã chịu tra tấn gì đó ở Fallen Heaven, ảnh hưởng đến cảm xúc trong lòng của cô ấy, hiện tại căn bệnh của cô ấy có chút phức tạp. Cô ấy không chịu nói cái gì hết, nhưng mà phải biết nguyên nhân thì mới có thể trị liệu giúp cho cô ấy được.”

“Hóa ra là như thế này à, nếu như anh chỉ muốn biết luật hành và quy định ở trong đó thì tôi nghĩ là mình có thể có cách để giúp anh. Nhưng mà nếu muốn mua được Fallen Heaven, vậy thì anh đừng có suy nghĩ nữa, tôi khuyên anh nên vứt bỏ suy nghĩ này đi.”

Nghe thấy Mike nói như vậy, Diệp Ân Tuấn nhẹ lắc đầu.

“Chỉ cần để cho tôi muốn biết thứ mà tôi muốn biết, có mua hay không cũng không sao.”

“Vậy anh đợi tin tức của em đi, chuyện này gấp gáp không được đâu, em còn phải đi tìm chút quan hệ nữa, có tin tức gì em sẽ thông báo cho anh.”

“Được rồi.”

Sau khi Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại, đột nhiên lại cảm thấy ở bên nước Mỹ này còn phức tạp hơn nhiều lần so với trong nước, nếu như không phải là bởi vì nơi này có Mike, có lẽ là có rất nhiều chuyện anh còn khó đi nửa bước.

Cũng không biết ở bên phía Đường Trình Siêu không thấy Thẩm Hạ Lan thì sẽ có thái độ như thế nào, chắc là không có ý định từ bỏ đâu.

Diệp Ân Tuấn nghĩ đến đây lại gọi Tống Đình đến tăng cường hệ thống bảo vệ ở bên trong và ở bên ngoài một phen.

Sau một loạt các hành động này, ai cũng cảm thấy khẩn trương, ngay cả Thẩm Hạ Lan cũng đều cảm thấy.

Cô biết là giữa Diệp Ân Tuấn và Đường Trình Siêu không có cách nào chung sống hòa bình được.

Thật ra thì sau khi hiểu được bộ mặt thật sự của Đường Trình Siêu, cô cũng không có cách nào dùng thái độ bình thường giống như trước đây mà đối xử với Đường Trình Siêu, nhưng mà ơn cứu mạng vào năm năm trước, ơn giáo dục hai đứa nhỏ của Đường Trình Siêu trong năm năm qua cô lại không có cách nào quên được.

Thẩm Hạ Lan ép buộc mình phải cứ uống nước liên tục, sau đó lại liên tục nôn ra, cuối cùng cả người như không có sức.

Diệp Ân Tuấn không nói gì, mặc dù là đau lòng nhưng mà cũng biết là mình không ngăn cản được Thẩm Hạ Lan.

Cô rất kiên cường.

Diệp Ân Tuấn đã sớm biết chuyện này từ năm năm trước, nếu như không phải người phụ nữ này kiên cường nhiều năm như vậy, chỉ là thích một người đàn ông như Diệp Ân Tuấn mà chưa hề biết quay đầu.

Nhưng mà anh vẫn thấy đau lòng.

Sau khi Thẩm Hạ Lan giày vò mình xong, lần nào anh cũng không mệt mỏi mà ôm cô trở về giường, lau miệng và lau người cho cô, thậm chí còn yêu cầu bác sĩ truyền dung dịch dinh dưỡng cho cô khi cần thiết để duy trì sự sống.

Ba ngày tiếp theo Thẩm Hạ Lan sức cùng lực kiệt, nhưng mà cũng không có bất cứ tiến triển gì.

Cô nhìn Diệp Ân Tuấn, có chút bất đắc dĩ nói: “Có phải là anh cảm thấy em rất lắm chuyện không?”

“Không có, em muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó, anh đã nói rồi, anh sẽ cùng em.”

Trong ba ngày qua Diệp Ân Tuấn cũng gầy hơn rất nhiều, mặc dù là cố gắng duy trì một mặt tốt nhất của mình ở trước mặt của Thẩm Hạ Lan, nhưng mà quầng thâm mắt bầm đen của anh vẫn bán đứng anh.

Thẩm Hạ Lan dựa ở trên giường bất lực nói: “Mời một bác sĩ tâm lý đến cho em đi.”

Rốt cuộc cô cũng đã chịu thỏa hiệp.

Có một số việc cô muốn dựa vào sức lực của chính mình để giải quyết, để vượt qua, nhưng mà cuối cùng cô vẫn thất bại.

Cô có thể nhìn ra được Diệp Ân Tuấn quan tâm cô, cũng có thể nhìn ra được anh không từ bỏ, giày vò ba ngày chẳng những cô kiệt sức mà Diệp Ân Tuấn cũng không chịu nổi.

Cô không muốn phải tiếp tục tra tấn như thế này nữa.

Nếu như không có Diệp Ân Tuấn ở bên cạnh, đừng nói là ba ngày, cho dù là một tháng thì chính cô cũng có thể kiên trì, nhưng mà bây giờ cô phát hiện cô không thể nhìn thấy Diệp Ân Tuấn không tốt, càng không thể nhìn thấy anh vì cô mà lại tiều tụy thành cái dạng này.

Đây không phải là điều cô muốn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 128 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status