Cục cưng vô địch: Cha, người bị fire rồi!

Chương 189: Itou Anh Nại


Lại không nghĩ rằng, chính là, Đồng Tiểu Noãn vốn không nói chuyện này với Thiên Ca Tuệ, chỉ nói với Trì Dục rằng Thiên Ca Tuệ không chịu giúp một tay, còn nói anh gieo gió gặt bão!

Vì vậy, anh hoàn toàn nổi giận!

Đồng Tiểu Noãn nhìn dáng vẻ nổi giận của anh ta, trong lòng thoáng qua vẻ hả hê, ai bảo anh tính toán tôi! Tôi cũng tính toán anh một lần!

Trong lòng càng thêm độc ác mà thầm nghĩ: Thiên Ca Tuệ, tôi thật sự nên may mắn vì có thêm một người hận cô.

Cô rất đương nhiên quy kết tất cả khổ sở mà Trì Dục gia tăng trên người mình lên người Thiên Ca Tuệ, cho nên mới lên tiếng châm chọc. Đây là lần đầu tiên cô lấy dũng khí vạch mặt với Thiên Ca Tuệ, lại không nghĩ rằng vẫn bị cô ta chiếm thế thượng phong, trong lòng rất không cam lòng! Nhưng nhà mình ở Quảng Châu xa xôi, vốn không sánh bằng quyền thế nhà cô ta.

Chỉ có thể nuốt tất cả uất ức vào trong bụng, ai bảo mình quả thật không chơi thắng được người ta.

Thiên Ca Tuệ! Quân tử báo thù mười năm không muộn! Cô cứ chờ đó!

Bên này, Trì Dục cũng giận đến gân xanh nổi lên, anh không ngờ Thiên Ca Tuệ lại không hợp tình người như vậy, thậm chí chuyện này cũng không chịu giúp, không biết rằng mình luôn tính kế người khác lại bị Đồng Tiểu Noãn mưu hại ngược lại.

Cho đến khi hiểu lầm này càng náo càng lớn, đến mức không cách nào thu thập được, anh còn cực kỳ hả hê, cho đến khi vạn kiếp bất phục *, anh mới biết vậy chẳng làm, cả đời này, cứ bị hủy như vậy.

(*) vạn kiếp bất phục: Chỉ vĩnh viễn không có khả năng khôi phục (thân người)

Chờ đến khoảnh khắc khi anh biết rõ chân tướng, mới biết được bị Đồng Tiểu Noãn gạt rồi, đều do chính mình không điều tra tìm hiểu rõ quan hệ giữa bọn họ trước, cho nên dễ dàng tin theo lời cô ta nói, hại chết chính mình.

Chuyện này tất nhiên nói sau.

Bên kia trong phòng ký túc xá, sau khi Đồng Tiểu Noãn tông cửa xông ra, Thiên Ca Tuệ thở phì phò tâm tư khó nén.

“Tớ cảm thấy cô ta hôm nay nhất định uống lộn thuốc, sẽ không phải gây gổ hoặc chia tay bạn trai chứ?” Già Đại nói.

“Tám chín không thiếu mười. Thôi! Đừng nhắc tới kẻ mất hứng đó nữa, đi nào, tớ mời các cậu đi ăn.” Thiên Ca Tuệ lôi kéo hai người bọn họ ra cửa.

Cố tình hôm nay số không tốt, tùy tiện tìm một tiệm cơm tây ăn cơm, lại đụng phải người quen.

Khúc Lại và Tần Hoài đang ngồi trong đó ăn cơm, Tần Hoài vừa lúc cầm muỗng đút gì đó vào trong miệng Khúc Lại, thật sự thân mật!

Sắc mặt Lam Tạp hơi cứng ngắc, Thiên Ca Tuệ híp mắt nhìn sang, nhếch môi cười lạnh, lại đóng cảnh ngọt ngào ở đây.

Già Đại vội vàng kéo Tuệ Tuệ, ý bảo cậu ấy đổi một tiệm ăn khác.

Nhưng hôm nay Thiên Ca Tuệ bướng bỉnh khăng khăng lên, cô chính là không tin cái lý này! Tại sao Khúc Lại có thể ở đây tình chàng ý thiếp với người phụ nữ khác, Tạp Tạp thì phải thương tâm khổ sở!

Không để ý tới ám hiệu của Già Đại, trực tiếp đi tới trước bọn họ, cười híp mắt nói: “Giáo sư Khúc, lần trước ngài đã đồng ý mời chúng em ăn cơm, chọn ngày không bằng đúng ngày, hôm nay luôn đi!”

Khi ba người bọn họ mới tiến vào Khúc Lại đã nhìn thấy, cố tình Tần Hoài còn đút cho anh ăn gì đó khiến cho anh lúng túng trong nháy mắt, ăn cũng không được, không ăn cũng không được.

Mặc dù hai người lui tới trong một khoảng thời gian rất dài, nhưng động tác thân mật vẫn còn rất ít. Trong lòng luôn có một cái khe không vượt qua được, cho nên tiến triển rất chậm chạp, vợ của thầy cũng thúc giục anh nhiều lần, nói không thể để cho con gái người ta chủ động, nhưng bây giờ anh không có kích động kiên quyết đó.

Tần Hoài quả thật rất tốt, đó là cô gái dịu dàng kiểu dâu hiền vợ thảo, nhưng người anh muốn sống cùng thật sự là cô ư? Thật sự chỉ có thể là cô ư?

Anh đã tự hỏi mình rất nhiều lần, cũng đều không có một câu trả lời khẳng định.

Lời Thiên Ca Tuệ khiến cho anh hơi ngạc nhiên, anh từng nói mời các cô ăn cơm sao? Sao anh lại không nhớ được?

“Giáo sư Khúc, không phải định quỵt nợ chứ? Hình như là tháng trước, có một lần ở trong căn tin, chính miệng thầy đồng ý.” Thiên Ca Tuệ nói như chuyện đương nhiên.

Trong lòng Khúc Lại biết mình là giáo viên của các cô, mời ăn một bữa cơm cũng không có quan hệ nhiều lắm, cho nên cũng không đẩy đưa nữa, “Được.”

“Chị này, sẽ không để ý giáo sư Khúc mời chúng em ăn cơm chứ?” Thiên Ca Tuệ cười đến vẻ mặt trong sáng thuần khiết.

“Dĩ nhiên không sao.” Tần Hoài dịu dàng cười một tiếng, cô biết bọn họ là sinh viên trong lớp Khúc Lại, cũng không tiện nói gì, mặc dù có nghe nói tới nữ sinh Lam Tạp thích Khúc Lại, thời gian trước còn huyên náo xôn xao.

Từ góc độ phụ nữ đến nhìn, cô vẫn đủ bội phục cô ấy, lòng can đảm đáng khen ngợi, nhưng vì là bạn gái của Khúc Lại, cô chắc chắn sẽ không lui bước.

Thiên Ca Tuệ vội vàng vẫy tay với Già Đại và Tạp Tạp ngoài cửa, “Mau tới đây, hôm nay giáo sư Khúc mời khách!”

Lam Tạp rất không muốn đi, chân như mọc rễ cắm trên mặt đất không chịu động, nhưng Già Đại mạnh mẽ kéo cô đi vào.

Cố tình còn để cho cô ngồi cùng một hàng với Khúc Lại, khoảng cách giữa hai người chỉ vẻn vẹn ba mươi centimet, hình như có thể nghe thấy được hơi thở của nhau, trong lòng có một cảm giác khác thường nói không ra được.

Tần Hoài cảm thấy nữ sinh tên Thiên Ca Tuệ kia nhất định cố ý làm như vậy, trong lòng hơi tức giận, vậy mà buồn bực hơn chính là thái độ của Khúc Lại, hình như anh nhất định không giống như không có gì với Lam Tạp, tuy hai người ngồi cách một khoảng, nhưng nhiều động tác lại vô cùng ăn ý, thật sự khiến cho cô người bạn gái chính thức này không đất dung thân.

Bữa cơm này ăn được hết sức lúng túng và khác biệt.

Trong bữa tiệc hoát bát nhất đến quá mức chính là Thiên Ca Tuệ rồi, cố ý lôi kéo Tần Hoài hỏi lung tung này kia, hỏi đến cô ta sắp không nhịn được, trong lòng hận không thể rời khỏi nơi này sớm một chút, nhưng lại không cam lòng để Khúc Lại và Lam Tạp đơn độc chung đụng.

Trầm mặc quá mức nhất chính là Khúc Lại và Lam Tạp rồi, hai người đều không nói lời nào, chỉ biết vùi đầu ăn, thỉnh thoảng nghe thấy ba người bọn họ nói đến chỗ buồn cười, cũng khẽ nhếch khóe miệng.

Sau đó, Tần Hoài rốt cuộc bị hai người Thiên Ca Tuệ và Già Đại phiền toái đến mất lý trí, cầm giỏ xách lên đứng dậy cáo từ, “Khúc Lại, em có việc đi trước, mọi người từ từ ăn, buổi tối em gọi điện thoại cho anh.”

Khúc Lại gật đầu một cái, “Được.”

Cũng không nói muốn tiễn cô, điều này khiến cho trong lòng Tần Hoài càng thêm khó chịu, đi giày cao gót đeo túi xách “Cộp cộp cộp” mà thẳng bước đi.

“Ăn no chưa? Có cần gọi thêm món khác không?” Khúc Lại ôn hòa hỏi.

Không phải anh không biết các cô có chủ ý gì, nhưng không muốn phơi bày bọn họ, dù sao cũng là học sinh của anh, thoáng một cái sẽ lập tức phải ra ngoài đi thực tập, đến tháng sáu sang năm mới trở về trường học, chia tay tổng cộng tám tháng.

Coi như thỏa mãn một lần cố tình gây sự cuối cùng của bọn họ thôi.

“Mới vừa rồi em chỉ cố tán gẫu với người ta, vốn chưa ăn cái gì, em muốn ăn cái này, cái này, cái này...” Thiên Ca Tuệ cầm thực đơn chỉ vào món ăn trên đó nói.

Phục vụ ở bên cạnh cầm bút nhanh chóng ghi nhớ, sau đó lui xuống.

Khi Thiên Ca Tuệ ăn được vui mừng nhất, điện thoại của cô vang lên rồi, trong lòng khen lớn một tiếng: Bingo! Tới quá kịp thời!

【Tuệ Tuệ, Anh Nại tới Trung Quốc, tụi anh ở “Bình Tuyền”, em có thời gian tới đây không? 】Thiên Chỉ Dương biết hôm nay không phải là chủ nhật, Tuệ Tuệ khẳng định ở trường học, cho nên bí mật hy vọng cô nói “Không có thời gian”.

“Được! Em đến ngay!” Thiên Ca Tuệ vui mừng trong lòng một trận, vội vàng cúp điện thoại, ngượng ngùng nói: “Giáo sư Khúc, ngại quá, em và Già Đại hiện giờ có việc cần đi gấp, Tạp Tạp giao cho giáo sư, giáo sư nhất định phải phụ trách đưa cậu ấy an toàn về đến ký túc xá!” Nói xong, lập tức lôi kéo Già Đại còn không rõ tình huống chạy mất.

Thiên Chỉ Dương hơi sững sờ nghe đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng “Tút tút tút”, Tuệ Tuệ cần gì phải kích động không thể chờ đợi như thế chứ? Không phải định lấy tư tưởng xấu gì đi đối phó anh chứ?

Itou Anh Nại ở đối diện chớp cặp mắt to đen nhánh, tròn xoe nhìn anh chằm chằm, “Em gái anh muốn đến sao?”

“Ừ.” Thiên Chỉ Dương gật gật đầu.

Tròng mắt đen của Itou Anh Nại đảo vòng tới vòng lui, linh động giảo hoạt, có một phần mong đợi hai phần cảm thấy hứng thú.

Ra khỏi tiệm ăn, Thiên Ca Tuệ liền lôi kéo Già Đại lên con ngựa nhỏ của cô.

Đóng cửa, lái xe, làm liền một mạch.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đây là đi đâu?” Già Đại ngồi ở vị trí bên cạnh ghế lái không hiểu hỏi.

Trong tròng mắt đen của Thiên Ca Tuệ thoáng qua ánh sáng tà ác, lôi kéo cậu ấy rất nghiêm túc nói: “Bây giờ chúng ta phải đi làm một chuyện thật quan trọng, vì hạnh phúc sau này của anh trai tớ, cậu nhất định phải giúp tớ.”

“Hạnh phúc của anh cậu? Có liên quan gì đến tớ?” Già Đại kêu lên.

“Dĩ nhiên có liên quan đến cậu!” Thiên Ca Tuệ lườm cô ấy.

Già Đại nghi ngờ liếc nhìn Tuệ Tuệ, “Cậu cũng đừng đổ thừa cho tớ, tớ không thích anh trai cậu.”

“Ôi giời! Tớ biết rõ mà, cô gái nhỏ gần đây phát triển với Lục Kiều An không tệ chứ!” Thiên Ca Tuệ cười hề hề đến như trộm.

“Không thể nào, cậu cũng đừng nói lung tung.”

Lục Kiều An quả thật một mực theo đuổi cô, cô cũng không ghét, coi anh ta giống như bạn bè, đi ra ngoài ăn cơm một bữa hay tâm sự gì đó, chung đụng rất hữu nghị.

Thiên Ca Tuệ dĩ nhiên không tin lời cô ấy, cho cô ấy một nụ cười bí ẩn.

“Cậu rốt cuộc muốn tớ giúp cậu chuyện gì! Nói nhanh một chút! Bằng không tớ đi về!” Già Đại nói sang chuyện khác.

“Cậu biết tiếng Nhật chứ?”

“Đương nhiên biết rồi!” Già Đại hơi không biết làm gì, mẹ của cô là người Nhật Bản, hàng năm ít nhất sẽ đi Nhật Bản mấy lần, sao có thể không biết tiếng Nhật.

“Hì hì...” Thiên Ca Tuệ vội ghé vào bên tai Già Đại lặng lẽ nói vài lời.

...

“Cái gì? Không phải chứ?” Sau khi nghe xong Già Đại khoa trương kêu lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status