Cực phẩm ở rể

CHương 178



Chương 178:

 

“Cởi… Cởi quần áo? Không được…” Diệp Thanh My nhẹ nhàng lắc đầu, lý trí duy nhất còn sót lại khiến nàng vô thức che ngực.

 

“Không nghe lời?” Huyền Thanh Tử chế nhạo, sau đó lấy ra giấy bùa và bút, thi triển một lá bùa, lại quơ quơ trước mắt Diệp Thanh My, giấy bùa cháy hét, Diệp Thanh My đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng rực, bụng dưới như bóc cháy trong chốc lát khô miệng.

 

Cô vuốt ve cổ và ngực bằng bàn tay trắng nõn mềm mại, rồi bắt đầu xé áo, xương quai xanh trắng và đôi gò bồng đào sâu thẳm của cô đột nhiên lộ ra.

 

“Cực phẩm, cực phẩm.” Đôi mắt Huyền Thanh Tử rạng rỡ, nhìn chằm chằm vào lông mày và xương quai xanh trắng nõn của Diệp Thanh My, không ngừng nuốt nước bọt.

 

Diệp Thanh My vặn người vừa cởi cúc áo sơ mi, hoàn toàn tiến vào trạng thái không tự chủ được.

 

“Bảo bối, em nhanh lên chút đi, anh gấp lắm rồi.” Huyền Thanh Tử xoa xoa hai tay, sốt sắng đứng dậy xuống ghế sau, tự mình định làm.

 

“Bụp!” Bên ngoài cửa xe đột nhiên phát ra tiếng động lớn, trên kính chắn gió của ca bin xuất hiện nhiều vết nứt.

 

Huyền Thanh Tử rùng mình một cái, quay đầu lại liền thấy một bóng người đứng ở bên ngoài, dùng cùi chỏ đập vỡ.

 

kính xe.

 

“Bụp!” Lại một âm thanh khác, góc kính xe lập tức nghiêng xuống.

 

“Ai?” Huyề Thanh Tử hét lên một tiếng, nhưng người đàn ông không đồng ý chút nào, một lần nữa đập cùi chỏ vào kính xe, với một tiếng nổ, kính xe văng vào trong cabin.

 

“Tìm đến cái chết đây mài!” Huyền Thanh Tử tức giận hét lên, trong tay đột nhiên có một cây kim châm cắm đầy gai đồng, giơ tay đánh bóng đen bên ngoài cửa kính xe.

 

Quả cầu phi nước đại vang lên tiếng vỡ vụn, bóng đen vội vàng né tránh, quả cầu gai lập tức trống rỗng, nhưng quả cầu bị trói bằng dây, Huyền Thanh Tử dùng tay kéo nó, quả cầu gai lại rơi vào trong tay áo hắn.

 

Sau đó, hắn co người lại, nhanh chóng thoát ra khỏi cửa kính ô tô vỡ nát, đồng thời lấy ra một tờ giấy bùa trong tay, xoay người ném nó, viên giấy bùa bắn vào bóng đen trên nóc xe, nổ tung trên không trung. Một quả cầu lửa vụt ra và cuốn theo bóng đen.

 

Bóng đen lộ rõ vẻ giật mình, không ngờ lại có thủ đoạn ác độc như vậy, may mà phản ứng nhanh, giậm chân, vặn eo, lộn ngược không trung rồi lấy trong túi ra một nắm chu sa, thuận thế giơ lên.

 

Quả cầu lửa tan biến không còn dấu vết sau khi va vào chu sa, bóng đen vững vàng rơi xuống đất, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

 

Sắc mặt Huyền Thanh Tử đột ngột thay đổi sau khi nhìn thấy người đàn ông giơ chu sa lên, chưa kịp hoàn hồn thì bóng đen đã bước lên đầu xe lao tới, lầy một con dao găm bằng đồng vàng đưa thẳng vào ngực hắn.

 

“Không hay rồi!” Huyền Thanh Tử trong lòng chắn động, không nói lời nào quay đầu bỏ chạy, đối phương là chu sa và đồng kiếm, hiển nhiên đã đến chuẩn bị, chiêu thức sắc bén, hung tợn, nếu tiếp tục chiến đấu, hắn không thể có lợi thế, kế hoạch tốt nhất bây giờ là chuồn.

 

Thấy hắn bỏ chạy, bóng đen không muốn lộ ra vẻ yếu ớt lập tức đuổi theo, nhưng tốc độ của Huyền Thanh Tử quá nhanh, bóng đen chạy được một đoạn, thấy không kịp liền quay lại.

 

Lúc này, Diệp Thanh My đã cởi hết cúc áo sơ mi, để lộ phần bụng trắng nõn.

 

Bóng đen đỏ mặt, nhanh chóng cởi áo khoác khoác lên người cô, thấy cô có chút bối rồi, anh lập tức xé một chiếc còng trên ống tay áo ngắn, xé thành dây, trói chặt tay chân cô lại.

 

“Thả tôi ra, tôi nóng… tôi nóng.” Diệp Thanh My nằm trên ghế sau, không ngừng vặn vẹo thân thể.

 

Bóng đen không để ý tới cô, lau sạch kính ở ghế lái, sau đó ngồi lên xe lái khởi động xe, nhanh chóng đi về phía Hồi Sinh Đường.

 

“Anh Lệ, vậy em về trước đây.” Hôm nay Hồi Sinh Đường bệnh nhân ít, Lâm Vũ tính về nhà trước.

 

Đúng lúc này, một ánh đèn ô tô chói lọi chiếu tới, sau đó một chiếc ô tô bị vỡ cửa sổ lao tới. Phanh khẩn cấp dừng lại ở cửa Hồi Sinh Đường, Lâm Vũ nhìn thấy bóng đen từ trong xe chạy xuống, kinh ngạc nói: “Anh Tần, sao anh lại đến đây?” Cái bóng đen không phải ai khác, chính là Tần Lãng.

 

“Tiên sinh, anh mau cứu Diệp tiểu thư đi!” Tần Lãng không kịp trả lời anh, vội vàng hét lên.

 

Lâm Dư liếc mắt nhìn Diệp Thanh My đang đỏ bừng trên băng ghế sau, biết ngay cô đã bị dính ma túy như thuốc lắc, anh lao lên, kéo cửa ôm cô lên.

 

“Mau giúp tôi… mau giúp tôi…” Diệp Thanh PMy ngửi thấy mùi hormone nồng nặc trên người Lâm Vũ, nhiệt khí trên người càng thêm tràằm trọng, cúi đầu ôm chặt Lâm Vũ.

 

Lâm Vũ chưa bao giờ nhìn thấy loại thuốc hung ác như vậy, liền ôm Giang Nhan chạy vào bệnh viện.

 

“Tiên sinh, đi nội viện đi!” Lệ Chấn Sinh vội vàng mở cửa phòng tham vấn nội, sau khi Lâm Vũ bước vào, liền đóng cửa lại, sau đó nháy mắt với Tần Lãng nói: “Đi, đi ra ngoài xem.” “Xem cái gì?” Tần Lãng tự hỏi.

 

“Bảo cậu đi xem cậu đi xem đi, sao lại lắm lời thừa thãi như vậy!” Lệ Chấn Sinh tiến lên đã vào mông Tần Lãng, Tần Lãng nhanh chóng chạy ra ngoài.

 

Lâm Vũ đặt Diệp Thanh My xuống giường rồi cởi dải vải trên tay và chân cô, bởi vì cô giãy giụa quá mạnh, đã để lại vết đỏ đậm trên cổ tay và cổ chân.

 

*Tôi… muốn…” Diệp Thanh My nhướn mày phóng tới trên người Lâm Vũ, đôi môi ám áp không tự chủ hôn Lâm Vũ.

 

“Cô Diệp, cô Diệp, cô tỉnh táo một chút.” Lâm Vũ luôn tưởng rằng thứ cô trúng phải là thuốc thông thường, trong lòng thầm kinh ngạc, không ngờ lại có loại thuốc xuất thần mạnh như vậy.

 

Lâm Vũ kéo Diệp Thanh My xuống khỏi cở thể mình, sau đó lấy kim bạc ra, châm hai kim vào huyệt Thiên Trục và Địa Tạng của cô ta, đồng thời truyền linh lực trong cơ thể qua kim sắc bạc.

 

Nhưng không có tác dụng, dục vọng của Diệp Thanh My không suy yếu chút nào, cô lại nhào lên phía Lâm Vũ, tay cũng thò vào trong quần áo của Lâm Vũ, không ngừng mò mẫm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status