Cực phẩm ở rể

Chương 339



Chương 339:

Áo vest caro vội vàng lầy ra một tắm danh thiếp đưa cho tiếp viên hàng không hạng nhất, tiếp viên hạng nhất khádh sáo nhận lấy.

Biện Dương?

Lâm Vũ nghe thấy cái tên này thì cau mày, không nhịn được cảm thán, quả thật rất phù hợp…

“Phiền hai vị đi theo tôi.” Tiếp viên hàng không hạng nhất nhanh chóng dân Lâm Vũ và Biện Dương đến khoang hạng nhát.

Biện Dương đi phía sau tiếp viên hàng không hạng nhất mắt dính chặt vào bờ mông của cô, Lâm Vũ có thể nghe thầy âm thanh nuốt nước bọt của anh ta, trong lòng không khỏi dâng lên chút khinh thường.

So với khoang phổ thông, khoang thượng hạng sang trọng hơn rât nhiêu, hơn nữa không gian cá nhân của hành khách lớn hơn nhiều và mỗi ghê dường như có thê nằm thẳng.

Lâm Vũ có chút ngưỡng mộ, thầm nghĩ chị Nhan thật keo kiệt không mua cho anh một vé hạng nhát.

“Cô, cô cố gắng một chút, chúng tôi lập tức tìm bác sĩ đến.”

Lúc này phía trước một người đàn ông mặc quân phục cơ trưởng đang, cúi xuông an ủi một bà phu nhân ngôi ở ghê đâu.

Anh ta là cơ trưởng của chuyền bay này, sau khi tiếp viên đi ra ngoài, anh ta giao máy bay cho phó cơ trưởng điều khiển và đích thân đến chăm sóc lão phu nhân.

Lão phu nhân tóc bạc phơ, trông có vẻ như đã ngoài sáu mươi, từ trang phục có thể thây bà vô cùng giàu có.

Lúc này, sắc mặt và môi của bà tái nhọt, lông mày cau lại, hai tay ôm ngực, hơi thở gấp gáp, trông rất đau đón.

Lâm Vũ nhìn một lượt phán đoán ra bệnh của lão phu nhân này, có lẽ là thiếu máu Cơ. tim cấp tính, nói: “Vị này có thể là bị..

“Bị thiếu máu cơ tim cấp tính.”

Không đề Lâm Vũ nói xong, Biện Dương cướp lời chạy đến chỗ người già, vội vàng hỏi: “Bác gái, có phải bác cảm thây tức ngực, khó thở không ạ?”

– Bà lão không nói nên lời vội vàng gật đầu.

_ Biện Dương khá cao hứng, vừa nói | chuyện vừa lây trong túi ra một hộp thuôc, nói: “Cũng may tôi mang theo một lọ Địa Áo Tâm Huyết Khang, uống vào sẽ thấy hiệu quả ngay.

Vẻ mặt của Lâm Vũ thay đổi khi nghe anh ta nói vậy, và anh ta vội vàng dừng lại: “Không được, nhìn vào nước da của bác tôi nghỉ ngờ bác ấy nhịp tim chậm. Nếu anh cho bác á ây ung Địa Áo Tâm Huyết Khang có thể nó sẽ không có hiệu quả mà còn làm bệnh tình trâm trọng thêm”

“Nghi ngờ? Anh đây là muốn cười nhạo tôi, anh nhìn một cái là có thể khẳng định bác ấy nhịp tim chậm?

Anh là thần tien à?” Biện Bạch Hiền chế nhạo Lâm Vũ, lúc ở khoang phổ thông thấy mọi người khen ngợi Lâm Vũ anh ta đã thấy khó chịu rồi, bây giờ trước mặt mỹ nữ khoang hạng nhát, tên nhóc này còn muốn thê hiện, đừng mơ.

“Không phải, hai VỊ, hai người rốt cuộc ai là bác sĩ. ” Lúc này cơ trưởng có chút thắc mắc hỏi, “Có chứng chỉ không?”

_ “Đúng a, tên nhóc này nói bản thân là bác sĩ, cậu có chứng chỉ không hả?”

_ Biện Dương lập tức đứng dậy, phận _ nỗ liếc mắt nhìn Lâm Vũ, tiếp d6 lây chứng chỉ của mình ra đưa cho cơ trưởng xem.

Cơ trưởng nhìn chứng chỉ thấy máy chữ “bệnh viện sô một đại học Bắc Kinh” mặt lập tức kinh hỉ, phải biết, bệnh viện sô một đại học Bắc Kinh là một trong ba bệnh viện hàng đầu.

Sau đó, anh ta quay người nhìn Lâm Vũ nói: VỊ tiên sinh này, xin hỏi anh làm việc ở bệnh viện nào?”

“Tôi… Tôi không làm việc ở bắt kì bệnh viện nào, tôi tự mở một y quán nhỏ.” Lãm Vũ thành thực trả lời.

“Vậy làm phiền anh rồi, mời anh quay về chỗ ngôi của mình, có vị bác sĩ Biện này là được rồi.” Cơ trưởng mỉm cười giơ tay biêu thị ý đã không cần đến Lâm Vũ nữa rồi.

“Cơ trưởng, vừa rồi ở khoang hạng phổ thông vị tiên sinh này đã Giai trị cho rất nhiều người, mọi người. đều khen ngợi y thuật của anh ây và khen anh ây nhân hậu, tôi thầy đề anh ây lại giúp đỡ cũng được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status