Cực phẩm thiên vương

Chương 279: Bất chiến mà bại


- Kỳ thật ta đã chờ các ngươi lâu rồi!

Bên tai vang lên lời nói không nặng không nhẹ của Trần Phàm, cảm thụ được sát ý khủng bố phát ra từ trên người hắn, bốn gã đại hán giống như bị chạm điện, cả người chấn động, theo bản năng dừng bước.

Từng lăn lộn nơi chiến trường, bọn hắn từng khiêu vũ dưới lưỡi hái tử thần, có thể nhận thấy được sát ý ẩn chứa trên người Trần Phàm có bao nhiêu khủng bố, thế cho nên bọn hắn mở to hai mắt nhìn, ngơ ngác nhìn Trần Phàm, trong ngực giống như bị một tòa núi lớn đè nặng, tràn ngập áp lực đồng thời hít thở cũng cực kỳ khó khăn!

Tục ngữ nói, Ở đế đô, ngươi đi trên đường cái tùy tiện lên có thể gặp phải một vị quan chức cấp cao.

Lời này mặc dù có chút thành phần khoa trương, nhưng đúng là quan chức nơi đế đô quả thật là nhiều lắm, vì nơi này là trung tâm quyền lực.

Đang ở đế đô, Bạch Tuyết Sơn có thể trở thành hắc kim công tử danh khí không nhỏ, có thể ở trong cuộc chiến tàn khốc tranh đấu mà còn sống sót là nhờ vào Tuyết Sơn Tứ Hổ luôn luôn bồi bên cạnh hắn, không có lúc nào là không bảo hộ lấy hắn, về phần bạch đạo, hắn không phải tiến vào ngục giam cũng là nhờ dựa vào đầu óc không tệ của hắn.

Nếu không lúc ở trong tiệm châu báu, hắn không đợi Phạm Nhàn mở miệng, đã đoán ra được Phạm Nhàn muốn làm gì. Cũng chính bởi vì hắn biết sự trân quý của những vòng luẩn quẩn ăn chơi, cho nên đối với một mặt trắng nhỏ như trong miệng Phạm Nhàn đã gọi, nhưng hắn cũng không hề phớt lờ, mà là phái ra cả bốn bảo tiêu cũng là bốn trợ thủ đắc lực đi giải quyết, chính là vì không muốn có chuyện sơ hở!

Nhưng chỉ sợ ngay cả Bạch Tuyết Sơn có nằm mơ cũng thật không ngờ, Tuyết Sơn Tứ Hổ mà hắn vẫn luôn lấy làm tự hào, bị một câu nói của Trần Phàm liền hoảng sợ tới mức không thể động đậy.

Phải biết rằng, bọn hắn đều là những kẻ từng giết người như ngóe!

Không riêng gì bọn hắn, dù là Tô San đang đứng bên cạnh Trần Phàm nghe được Trần Phàm vừa nói bốn đại hán này là do Phạm Nhàn phái tới nên khiếp sợ không thôi, bởi vì không chịu nổi sát ý khủng bố phát ra từ trên người Trần Phàm, nên nàng đặt mông ngồi bệch dưới mặt đất, há mồm thở dốc, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy!

Cạm bẫy!

Ngay sau đó hai chữ này lập tức xuất hiện trong nội tâm bốn gã đại hán.

Trước đó bọn hắn nhận được sự an bài của Bạch Tuyết Sơn, Bạch Tuyết Sơn nói với bọn hắn đánh gãy chân Trần Phàm, sau đó mang về.

Căn cứ theo lời Bạch Tuyết Sơn, bọn hắn nghĩ Trần Phàm chỉ là một tên mặt trắng nhỏ do tiểu thư nhà phú hào bao nuôi mà thôi!

Vì thế bọn hắn đối với chuyện Bạch Tuyết Sơn phái cả bốn người cùng hành động luôn cảm thấy thập phần không thoải mái.

Ngày xưa bọn hắn từng lăn lộn nơi chiến trường, sau đó xuất ngũ, gia nhập thế giới ngầm, từ ban đầu lưu lạc sau gia nhập bên cạnh hắc đạo kiêu hùng dùng bổn sự học được từ trong quân đội, nên đã tạo được danh khí không nhỏ trong giang hồ nhiều năm.

Tuyết Sơn Tứ Hổ.

Chính là nói về bọn hắn.

Bọn hắn thân là Tuyết Sơn Tứ Hổ, cùng ra tay đối phó với một mặt trắng nhỏ, điều này làm cho bọn hắn cảm thấy tự hạ thấp mình, loại cảm giác này như dùng pháo bắn muỗi, không biết trọng nhân tài!

Mà sự thật lại cho bọn hắn một cái tát vang dội!

- Ngươi là ai?

Vài giây đồng hồ trôi qua, nam nhân cầm đầu gian nan nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm Trần Phàm hỏi.

- Thân phận của ta, ngươi không có tư cách biết!

Vừa nói xong, Trần Phàm không hề dừng lại, hắn bắn mạnh tàn thuốc trong tay ra!

- Sưu!

Tàn thuốc màu đỏ tươi bị Trần Phàm bắn ra, giống như một đốm lửa bay thẳng tới ngay giữa hai mắt của nam nhân cầm đầu.

- Phanh!

Ngay sau đó tàn thuốc vô cùng chuẩn xác bắn trúng mắt phải của nam nhân cầm đầu, hắn chợt đau đớn, theo bản năng dùng tay che mắt.

- Hô! Hô!

Cùng lúc đó Trần Phàm giẫm mạnh chân dưới đất, giống như u linh nhảy về phía nam nhân trung niên, tốc độ khủng khiếp bám theo tiếng gió rít.

Sự đau đớn chợt làm thần kinh tên nam nhân như mê đi, thế cho nên hắn còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Trần Phàm cũng đã đi tới trước người hắn.

Một cảm giác nguy cơ không thể nói nên lời tràn ngập trong lòng hắn, theo bản năng hắn liền thối lui ra sau!

Nhưng đã muộn!

- Bá!

Tay phải Trần Phàm bỗng nhiên chém ra, giống như lấy đồ trong túi, bóp chặt cổ nam nhân trung niên, lôi kéo ra sau, cùi chỏ nháy mắt hất lên!

- Răng rắc!

Ngay sau đó, một tiếng vang giòn truyền ra, lực lượng thật lớn đem xương mũi nam nhân nện gãy, máu tươi phun ra như suối!

Trần Phàm nghiêng người tránh né, không để máu tươi của hắn phun lên người của mình, mà dùng sức vung ra giống như vứt túi rác, trực tiếp ném hắn tới vách tường bên phải.

- Đông!

Một tiếng trầm đục vang lên, nam nhân trung niên giống như một con chó chết cuộn tròn trên mặt đất, thân mình run rẩy không thôi, đầu, khuôn mặt hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đó, hiển nhiên đã mất đi sức chiến đấu!

Nhanh, chuẩn, độc!

Đây là sự hình dung chân thực về Trần Phàm.

Từ lúc hắn bắn tàn thuốc tho đến lúc đánh cho nam nhân trung niên hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, tổng cộng không vượt quá ba giây đồng hồ!

Ba giây đồnghồ!

Ba giây đồng hồ liền làm cho lão đại trong Tuyết Sơn Tứ Hổ hoàn toàn mất đi sức chiến đấu!

Điều này nếu truyền đi ra, tất nhiên sẽ làm khiếp sợ phương bắc hắc đạo!

Chuyện này có truyền ra hay không tạm thời còn không biết, nhưng ba người còn lại trong Tuyết Sơn Tứ Hổ đều choáng váng.

Đúng vậy!

Bọn hắn cũng không lập tức phát động công kích đối với Trần Phàm, mà giống như nhìn thấy quỷ trừng mắt nhìn Trần Phàm, thân mình run rẩy không dứt!

Bọn hắn không thể thừa nhận, cũng không thể tin được, tên mặt trắng nhỏ trong miệng Bạch Tuyết Sơn lại có thể trong tích tắc làm cho đại ca của bọn hắn mất đi sức chiến đấu!

Đối với nhóm người từng trải qua vô số cuộc chém giết trên chiến trường như bọn hắn mà nói, bọn hắn đối với cái chết đã không còn sự sợ hãi quá lớn, cho dù biết rõ phải cửu tử nhất sinh bọn hắn cũng có dũng khí liều một trận chiến!

Nhưng giờ này khắc này, Trần Phàm thuần thục đánh ngã đại ca bọn hắn, làm cho bọn hắn hoàn toàn rung động! Loại rung động đến từ tâm linh này, làm cho chút chiến ý tồn tại trong lòng bọn hắn hoàn toàn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Bất chiến mà bại!

Bọn hắn mất đi dũng khí chiến đấu, Trần Phàm cũng không nương tay.

Cũng giống như nam nhân trung niên, Trần Phàm rất rõ ràng, tuy góc tối này ánh đèn yếu ớt, hơn nữa rời xa đường chính, bình thường có rất ít người qua lại, nhưng cũng không thể cam đoan không có ai đi qua, hắn nhất định phải tốc chiến tốc thắng!

- Sưu!

Ngay sau đó, Trần Phàm xuất hiện trước người một đại hán, nắm chặt nắm tay, giống như viên đạn pháo dùng sức nện xuống bả vai tên đại hán!

- Phanh!

Dưới một quyền, lực lượng thật lớn trực tiếp làm cho tên đại hán nằm úp sấp trên mặt đất, gương mặt đập xuống đất thật mạnh, theo lực phản chấn trực tiếp đánh gãy xương mũi của hắn, còn hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.

- Bá!

Một quyền đánh ra, Trần Phàm hóa quyền thành chưởng đao nhắm ngay cổ tên đại hán gần bên, bổ tới.

Một chưởng đao này Trần Phàm cũng không vận dụng toàn lực, lực đạo khống chế vừa đúng, không một kích giết chết mà trực tiếp đánh tên đại hán hôn mê bất tỉnh.

Hiển nhiên Trần Phàm cũng biết nơi này dù sao là khu náo nhiệt, làm ra tai nạn chết người thật không dễ dàng kết thúc.

Trọng yếu hơn là hắn biết bốn người này chỉ là nghe theo lệnh chủ nhân, là con chó được thả ra cắn người mà thôi, không cần phải đến mức hạ sát thủ.

Tục ngữ nói đánh chó cũng phải xem mặt chủ nhân, mục đích thực sự của Trần Phàm chính là muốn đánh cho chủ nhân kia ngay cả chó cũng không bằng!

Chỉ trong thoáng chốc, Trần Phàm dùng mấy động tác mà ngay cả Tô San cũng không nhìn thấy rõ đánh bại ba gã đại hán, điều này làm cho tên đại hán cuối cùng hoàn toàn mềm nhũn, khí lực trên người giống như bị rút hết, dùng một loại ánh mắt sợ hãi tới cực điểm nhìn Trần Phàm.

Mà Tô San cũng không còn sợ hãi như trước đó, mà hai mắt lóe ra ánh sáng, biểu tình vô cùng hưng phấn!

Cho tới nay, nàng đều cảm thấy được Trần Phàm còn một gương mặt khác, một mặt khi nàng ở chung một chỗ với Trần Phàm, hắn sẽ cả lơ phất phơ, luôn làm mặt dày đả kích nàng, khi dễ nàng, một mặt khi hắn gặp phải chuyện gì mấu chốt, hắn sẽ biến thành một người khác, bình tĩnh, quyết đoán, khí phách!

Nàng không biết khuôn mặt nào mới đích thực là Trần Phàm.

Nhưng nhiều khi khuôn mặt thứ hai của Trần Phàm lại càng có thể khơi dậy rung động trong lòng nàng.

Cũng giống như một màn Trần Phàm đánh thắng ba gã đại hán hiện tại, nàng kích động không thôi!

- Trả lời ta mấy vấn đề, ta có thể cho ngươi không bị đau đớn vì gãy xương.

Trần Phàm không tiếp tục động thủ đối với gã đại hán cuối cùng, mà trầm giọng nói.

- Hô...hô...

Gã đại hán cuối cùng không nói gì, nhưng sắc mặt tái nhợt nhìn Trần Phàm, thở mạnh.

- Đã đi ra...hỗn, cần...cần giảng quy củ, cho dù chết chúng ta cũng không thể phá hư quy củ!

Không đợi gã đại hán cuối cùng mở miệng, nam nhân trung niên đầu tiên bị Trần Phàm đánh bại đã phun ra một miệng máu tươi gian nan nói.

Nghe được lời nam nhân trung niên, gã đại hán cuối cùng giống như được rót vào cỗ lực lượng vô hình, mặc dù hắn không dám động thủ đối với Trần Phàm, nhưng cũng không còn sợ hãi như trước, mà cắn răng nói:

- Hôm nay bốn huynh đệ chúng ta đá trúng tấm sắt, chúng ta nhận thua! Nhưng...ngươi không cần moi bất cứ tin tức gì từ miệng của ta! Cho dù chết, ta cũng sẽ không phá hư quy củ trên đường!

- Ta có một trăm loại phương pháp có thể cho ngươi mở miệng.

Đối mặt biểu tình bất cứ giá nào của gã đại hán cuối cùng, Trần Phàm bỗng nhiên dùng một loại giọng nói phức tạp:

- Nhưng ta không muốn làm như vậy. Bởi vì các ngươi từng là quân nhân! Cứ việc các ngươi đã làm ô uế hai chữ quân nhân này! Nhưng ít nhất các ngươi từng vì bảo vệ quốc gia này mà lăn lộn chiến trường!

Quân nhân...

Nghe được hai chữ này, ngay cả gã đại hán cuối cùng bên trong, cả người Tuyết Sơn Tứ Hổ hô quát hắc đạo đế đô đều chấn động!

ở trong nháy mắt này, trong con ngươi bọn hắn hiện lên một đạo ánh mắt phức tạp tới cực điểm!

Ngày trước bọn họ là người bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân, lập xuống giấy sinh tử, viết xuống di thư, đến trên chiến trường liều mạng với địch nhân!

Sau đó...bởi vì cuộc sống bất đắc dĩ, bởi vì bị xã hội tàn khốc này tàn phá, bọn hắn phản kháng, rơi vào vực sâu hắc ám, càng lún càng sâu, cuối cùng không thể tự kềm chế!

- Các ngươi nghĩ xương cốt của các ngươi cứng rắn lắm sao? Các ngươi nghĩ các ngươi đang nói đến nghĩa khí?

Trần Phàm thấy gã đại hán cuối cùng không nói lời nào, lạnh lùng nói:

- Ta nói cho các ngươi biết, tuy rằng các ngươi biến thành như bây giờ là do rất nhiều nguyên nhân. Nhưng các ngươi không thế phủ nhận, các ngươi vứt bỏ vinh dự quân nhân, quên đi lời thề!

Một khi đã như vậy, thì thứ mà được gọi là quy củ trên đường, đối với các ngươi mà nói, chó má cũng không bằng!

- Ngươi cũng là quân nhân?

Nghe được lời nói của Trần Phàm, gã đại hán cuối cùng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trần Phàm, hắn tựa hồ đã nhận ra vẻ dị thường trong giọng nói của Trần Phàm.

Trần Phàm gật gật đầu, lại lắc đầu:

- Đã từng, nhưng bây giờ không phải.

- Bốn huynh đệ chúng ta là bảo tiêu của Yên Kinh hắc đạo lão đại Bạch Tuyết Sơn. Là hắn phái chúng ta đi đối phó ngươi.

Lúc này đây, không đợi Trần Phàm hỏi, gã đại hán cuối cùng chủ động mở miệng.

Trần Phàm hơi nheo mắt lại:

- Bạch Tuyết Sơn? Lúc hai giờ chiều hắn cũng ở tiệm châu báu?

- Ân.

- Vậy hắn cho các ngươi tới là muốn mạng của ta, hay là?

Trần Phàm lại hỏi.

- Muốn hai đùi của ngươi.

Gã đại hán cả người run rẩy nói:

- Đồng thời phải mang ngươi về!

- Hai đùi...hai đùi...còn muốn mang về!

Trần Phàm híp mắt, liếm liếm môi, nhẹ nhàng nói:

- Trở về nói với Bạch Tuyết Sơn, đầu của hắn và Phạm Nhàn, ta lấy chắc rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status