Cưng chiều cô vợ đanh đá

Chương 290: Điều kiện giao dịch

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Anh làm cái gì thế, không thấy tôi đang chuẩn bị cho xe vào chỗ đỗ à?” Karen thò đầu ra, quay về phía chủ nhân xe đằng sau mà nói.

Lạc Thần Dương bước từ trong xe ra, vẻ mặt đắc ý cười tươi, nói: “Tới trước thì có chỗ, trách cô hành động quá chậm thôi.” Anh ta buông tay, sắc mặt lộ vẻ tiếc hận.

Đúng là oan gia ngõ hẹp mà! Karen trừng mắt lên, nhìn chằm chằm anh ta: “Mắt anh mù à? Ai là người tới trước? Ai mới là người tới trước chứ?” Rõ ràng cô mới là người tới trước! Gặp phải anh ta thật xui xẻo!!

Lạc Thần Dương khoanh tay trước ngực, dựa vào đầu xe rồi chỉ vào mấy chữ màu vàng to trên mặt đất: “Không lẽ mắt cô mù rồi? Hay là đường lớn quá không nhìn thấy? Không sao đâu, nếu cô mù, tôi sẽ chịu oan ức nói cho cô biết, đây là vị trí bổn thiếu gia thường đỗ xe.”

Lúc này, Karen thấy trên mặt đất viết ‘Vị trí đỗ xe chuyên dụng’

Cô châm chọc vài câu: “Trên mặt đất đâu có viết là ‘vị trí đỗ xe chuyên dụng của Lạc Thần Dương’ nhỉ? Tôi nói cho anh biết, đây là vị trí đỗ xe chuyên dụng của tôi, Karen!” Cha mẹ sao lại chọn chỗ này để ăn cơm chứ? Làm hại cô phải đứng tại chỗ tranh luận với tên khốn khiếp này.

Lạc Thần Dương buồn cười đi tới sờ sờ trán cô, như là để đo nhiệt độ.

Karen bĩu môi hất tay anh ta ra, nói một cách hung dữ: “Anh làm trò gì thế? Cẩn thận tôi băm tay anh ra đấy.”

Lạc Thần Dương bày ra biểu cảm ‘tôi sợ quá’: “Ở địa bàn của người khác mà dám giễu võ dương oai, cô cũng bá đạo quá đấy.”

Karen đang định đáp trả lại thì chuông điện thoại vang lên.

“Mẹ, con tới rồi. Có điều con đang bị một tên lưu manh chiếm mất chỗ đỗ xe, giờ con đang tìm chỗ khác để đỗ.”

“Con biết rồi, con lên ngay đây.” Karen tắt điện thoại xong thì nhìn thấy một tên bảo vệ nở nụ cười thân thiết đi tới.

“Tiểu thư, đây là chỗ đỗ xe của ngài ấy, mời cô sang bên kia đỗ.” Bảo vệ khách sạn nói rồi quay về phía Lạc Thần Dương cúi đầu, rõ ràng là đang lấy lòng mà.

Vốn định tranh luận với tên này tiếp, nhưng mẹ đã lên tiếng thúc giục rồi nên lần này cô đành tha cho anh ta. Nếu có lần sau thì nhất định cô sẽ cố gắng đấu tranh tới cùng.

“Chỗ này nhường cho anh, không cần cảm ơn. Cái tên đáng ghét này!” Cô trừng mắt nhìn anh ta, nói một cách khinh miệt.

Lạc Thần Dương nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô, nở nụ cười ngả ngớn, đã thế còn đứng phía sau xe cô nói: “Cảm ơn đại ân đại đức của Karen tiểu thư, cả đời này e là tiểu nhân khó có thể quên được.”

Karen ngồi trong xe cười lạnh, thấy vẻ mặt anh ta ở phía sau mang hàm ý trêu chọc, cô hung hăng cắn môi: “Tên khốn khiếp, lần này không trị được anh là do anh gặp may thôi.”



Cửa phòng tổng thống bị đẩy ra, Lạc Thần Dương đút tay túi quần đi vào.

“Chào mọi người.” Anh ta giơ tay, lên tiếng chào hỏi.

Vợ chồng Thiệu Vĩnh Sáng nhìn anh ta cười, nhẹ nhàng đáp lại.

Lạc Thần Dương ngồi xuống bên cạnh Tạ Phương Phi, bắt chéo chân, dáng vẻ cực kỳ cà lơ phất phơ. Anh ta dùng vẻ mặt mang ý vị sâu xa nhìn Lạc Thần Hi ngồi ở phía đối diện. Anh trai à, cái dáng vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa thế này, đúng là “anh em như tay chân” mà.

“Mấy đứa trẻ nhà họ Lạc này ai cũng anh tuấn, làm cho người ta ghen tỵ muốn chết. Chủ tịch Lạc, sao anh không đưa thiếu gia tới đây? Aiz, nghe nói thiếu gia vừa thông minh vừa đáng yêu, người gặp người yêu đấy.” Thiệu phu nhân cười hỏi nhưng trong lòng lại sốt ruột không thôi. Sao Karen vẫn chưa tới? Bà đã nói hôm nay có cuộc hẹn quan trọng rồi mà vẫn đến muộn là sao?!

Hạ Vân Cẩm cười tươi, cướp lời nói trước: “Lăng Lăng có chút không thoải mái nên chúng tôi không đưa thằng bé tới, để cho người giúp việc ở nhà chăm sóc. Có vẻ Thiệu phu nhân rất thích trẻ con nhỉ? Nếu bà thích, bà mau giục thiên kim nhà mình sinh một đứa đi, để bà và Thiệu tổng có thể hưởng thụ không khí gia đình vui vẻ.”

Lạc Thần Hi im lặng, nở nụ cười thương nghiệp, không cảm thấy kỳ quái vì lời nói dối rất tự nhiên của cô ta. Tên nhóc Lạc Lăng kia không ngừng làm náo loạn, không muốn đi theo tới đây. Đương nhiên anh sẽ không cưỡng ép con mình, dù sao đây cũng chỉ là bữa tiệc xã giao, nhân vật chính không phải là nhà bọn họ mà là Lạc Thần Dương.

“Ha ha, con nhóc nhà chúng tôi cũng không khác gì một đứa trẻ đâu, sao có thể làm mẹ được.”

“Mommy!! Mẹ đang nói xấu gì con với người khác đấy?” Thiệu phu nhân còn chưa nói xong, cửa phòng bao đã mở ra. Tuy chưa thấy Karen đâu nhưng tiếng thì đã nghe thấy rồi.

Đợi tới lúc cửa phòng bao mở hẳn ra, người con gái vừa nói chuyện chợt sửng sốt. Ánh mắt cô đúng lúc dừng lại trên người Lạc Thần Dương đang ngồi ở giữa với dáng vẻ ung dung tự tại. Sau đó có cả vợ chồng Lạc Thần Hi và Hạ Vân Cẩm, rồi còn vợ chồng Lạc Dương Hiên nữa. Cuối cùng là cụ Lạc đang nghiêm mặt quan sát mình.

Khóe miệng cô nở nụ cười miễn cưỡng: “Hi, chào mọi người.” Cô chắc chắn là lúc ra khỏi cửa mình quên thắp hương cho tổ tiên rồi. Lại gặp phải cái tên này, đúng là ngay cả uống nước cũng bị sặc mà.

Thiệu phu nhân vội kéo con gái lại giới thiệu, sau đó lại quay sang phía Lạc Thần Dương giới thiệu tiếp. Vẻ tươi cười trên mặt Karen càng lúc càng cứng lại, chuyện gì đang xảy ra thế? Cuộc hẹn quan trọng là với cả gia đình nhà họ Lạc à?

Cái tình huống này quen quen, giống như mấy bữa tiệc gặp mặt gia đình hay chiếu trên tivi ấy. Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Karen thông suốt, cô đưa mắt nhìn sang Lạc Thần Dương, phát hiện tên này cũng đang nhìn mình bằng một ánh mắt sâu xa. Có vẻ như anh ta rất vui sướng khi trông thấy người khác gặp họa.

Karen cảm thấy choáng váng. Ôi trời, đây không phải đang trêu chọc cô chứ?

“Daddy, mommy, sao hai người có thể lừa con đi xem mắt chứ? Hơn nữa, đối tượng lại còn là tên khốn khiếp Lạc Thần Dương! Tức chết con rồi!” Về đến nhà, Karen ném thẳng túi xách lên sofa, thở phì phò.

“Karen, con không được nói thế.” Thiệu Vĩnh Sáng nghiêm mặt dạy dỗ con gái.

“Ôi con gái ngoan của tôi, mommy đang giúp con chọn chồng đấy. Tuổi con không còn nhỏ nữa, không thể cứ mãi quanh quẩn bên anh họ được. Vào lúc này nên chọn được đối tượng đi.” Thiệu phu nhân nhẹ giọng an ủi.

Karen phát điên: “Con không muốn! Mommy, mẹ biết mà, phải không? Con thích anh họ, con muốn ở bên cạnh anh ấy. Hơn nữa, cho dù đàn ông trên thế giới này có chết sạch con cũng không muốn có quan hệ gì với tên Lạc Thần Dương đó.”

“Con gái ngoan của mẹ, sao con cố chấp thế? Lần trước không phải Tử Thích đã..”

“Mommy, mẹ đừng nói nữa. Con sẽ không buông anh họ ra đâu, còn nữa, lịch sử phong lưu của Lạc Thần Dương chắc mẹ và daddy phải biết nhỉ?”

“Cục cưng à, con nghe mẹ nói đi. Lúc trước con khăng khăng đòi về nước phát triển nên daddy con đã chuyển trụ sở chính về trong nước rồi. Mẹ cũng định định cư ở đây lâu dài nữa. Mẹ muốn tìm cho con một người chồng tốt ở nơi này, ở đây có rất nhiều thiếu gia nhà giàu, con không phải sống chết ôm chặt lấy anh họ đâu.” Thiệu phu nhân thành khẩn khuyên nhủ. Trong tiệc sinh nhật Kha Tử Thích lần trước, bà và Thiệu Vĩnh Sáng đã nhìn ra Kha Tử Thích không thích con gái mình. Tuy bọn họ rất thích đứa bé Kha Tử Thích này nhưng không làm được thông gia thì cũng còn quan hệ họ hàng trên danh nghĩa đấy, không cần phải làm cho mối quan hệ này chuyển sang căng thẳng. Nếu con gái họ cứ khăng khăng muốn tiếp tục dây dưa thì chỉ sợ tất cả mọi người đều thấy xấu hổ.

“Con không muốn.” Karen cố chấp.

Thiệu Vĩnh Sáng ở một bên sầm mặt xuống: “Đây là chuyện trọng đại cả đời, không phải để con tùy hứng như thế. Nếu anh họ con không thích con thì cha mẹ sẽ làm chủ chuyện này, đây là lẽ đương nhiên.”

Karen xong thì sự cố chấp trong người tăng lên, cô đứng phắt dậy, cả giận nói: “Anh họ có thích con hay không không phải là chuyện cha mẹ có thể quyết định, hai người trăm phương ngàn kế muốn lấy lòng nhà họ Lạc như vậy không phải là đã nhìn trúng thế lực nhà họ rồi sao? Nếu phải lấy thì hai người tự lấy đi! Con không thích Lạc Thần Dương!!”

“Mày!!” Thiệu Vĩnh Sáng rống to, tức tới run người.

“Chẳng lẽ con nói sai sao? Lạc Thần Dương tiếng xấu đồn xa, là một tên hoa hoa công tử không hơn không kém, hai người lại kiên quyết muốn đẩy con tới cạnh anh ta, đây không phải là đang coi hạnh phúc cả đời của con là trò đùa sao?”

“Hỗn láo!” Người luôn trầm ổn như Thiệu Vĩnh Sáng lại bị con gái chọc tức tới thay đổi sắc mặt. Thiệu phu nhân sốt ruột không thôi, bà không ngờ con gái mình có thể nói ra những lời làm tổn thương người khác như vậy. Bà muốn khuyên can nhưng tính tình ngang bướng của Karen đã nổi dậy rồi, muốn khuyên cũng không khuyên được.

“Đúng, con hỗn, con sẽ đi khỏi đây, miễn cho việc chọc hai người tức tới đau tim.”

“Chát!” Tiếng tát vang lên, không ngờ Thiệu Vĩnh Sáng lại cho con gái một cái tát.

Mấy người ở đó ngây người.

Vài giây sau, Karen che bên mặt bị tát xông ra ngoài.

“Chồng, sao anh lại đánh con gái mình? Anh biết rõ tính tình ngang bướng của nó mà nổi lên thì nó giống hệt anh mà.” Vẻ mặt Thiệu phu nhân sốt ruột, bà muốn đuổi theo.

“Đừng đuổi theo, để cho nó đi.”

“Chồng!”

“Để cho mọi người cùng bình tĩnh lại đi!”

Thiệu phu nhân nghe xong thì thở dài một hơi.

Thiên Nhã nằm trên giường kể chuyện cổ tích cho La Tiểu Bảo nghe, đôi mắt mở to của thằng bé dần díu lại, có vẻ như buồn ngủ rồi.

Đột nhiên tiếng chuông cửa dồn dập vang lên làm Thiên Nhã nhíu mày lại.

Muộn thế này còn ai đến nữa? Nhìn La Tiểu Bảo đang nhắm mắt, Thiên Nhã đi xuống giường ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, khuôn mặt tức giận của Karen đã hiện ra sau cánh cửa.

“Karen, muộn như vậy rồi cậu…”

“Thiên Nhã, cậu thu nhận tớ đi, tớ bị đuổi ra khỏi nhà rồi.” Karen tức giận, vừa nói vừa giậm chân.

Thiên Nhã mang nét mặt nghi ngờ: “Sao cậu lại bị đuổi ra khỏi nhà?”

Karen kể từ đầu tới đuôi sự việc cho Thiên Nhã nghe, nói là cha mẹ cô nhấn mạnh chuyện Kha Tử Thích không thích cô. Giọng nói cô bắt đầu nghẹn ngào, đôi mắt xinh đẹp ngấn nước mắt.

Thiên Nhã an ủi cô, vất vả lắm mới khiến cô chịu tắm rồi đi ngủ, sau đó chính mình cũng quay lại giường để ngủ. Karen ở nhà mình, vốn dĩ cô rất hoan nghênh nhưng từ trước tới nay tên nhóc La Tiểu Bảo và Karen mà ở chung thì như nước với lửa, trong khoảng thời gian này còn không biết sẽ ầm ĩ thế nào nữa.

Sáng sớm, La Tiểu Bảo dụi đôi mắt đáng yêu còn đang nhập nhèm, đi về phía nhà vệ sinh. Lúc đi ngang qua phòng bếp, cậu không khỏi dừng bước lại.

Cậu mơ màng nhìn bóng người trong phòng bếp đang lục tủ lạnh, mà người đó còn không phải Thiên Nhã nữa: “Tên trộm này, cô đang muốn trộm gì ở nhà tôi thế?” Cậu chỉ vào lưng người đó, dùng giọng trẻ con để mắng.

Karen quay gương mặt còn chưa tỉnh ngủ ra, tóc thì rối hệt như tổ chim, trừng mắt nhìn cậu: “Em mới là tên trộm ấy.”

La Tiểu Bảo hoảng sợ: “Cô, sao cô lại ở chỗ này?” Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy mặt mộc của Karen, không ngờ so với lúc trang điểm, mặt mộc của bà cô điên này trông thanh thuần hơn hẳn. Thoạt nhìn nhan sắc này giống một cô gái chưa đầy mười tám tuổi, nhưng quầng thâm ở mắt… quá dọa người rồi.

Hừ, so với mami Thiên Nhã của cậu thì cô vẫn kém xa, mami có vẻ đẹp đoan trang trời sinh đấy.

“Em nhìn cái gì mà nhìn, chị ở đây thì có gì kỳ quái sao? Quỷ nhỏ, chị đói quá, em làm bữa sáng cho chị ăn đi.” Karen xoa cái bụng xẹp lép của mình, nói với giọng đáng thương.

Tối hôm qua nhìn thấy Lạc Thần Dương nên cô ăn không vào, rồi tới lúc về nhà bị daddy đánh nên bản thân giận gần chết, nào còn tâm trạng quan tâm cái bụng nữa. Ban nãy cô đang ngủ thì bị cơn đói làm cho tỉnh, lăn qua lăn lại không ngủ được.

La Tiểu Bảo khoanh tay trước ngực, nhìn cô: “Vì sao cháu phải làm bữa sáng cho cô? Cô không phải là mami cháu, không phải là daddy cháu, cũng chẳng là cái gì của cháu cả.” Càng không phải là Lăng Lăng.

Karen chu miệng: “Quỷ hẹp hòi, bây giờ em đang không có daddy thì gắn thân phận daddy lên người chị này. Để chị làm daddy một lần nhé?”

Khuôn mặt nhỏ của La Tiểu Bảo tức giận: “Ai bảo cháu không có daddy?”

“Vậy em nói xem, daddy của em đang ở đâu? Daddy của em là ai?”

“Daddy của cháu là…”

“Là ai?” Karen trêu cậu.

La Tiểu Bảo trợn trắng mắt nhìn cô: “Không nói cho cô biết.”

Karen cúi người, xoa nắn khuôn mặt nhỏ đáng yêu của cậu: “Mau nói đi, nói đi rồi chị Karen đây sẽ cho em tiền tiêu vặt.”

La Tiểu Bảo ghét bỏ hất tay cô ra: “Ai thèm lấy tiền của cô. Nếu cô còn dám chọc cháu nữa cháu sẽ để chú Tử Thích trở thành daddy của cháu đấy.”

Karen trợn tròn mắt, không tin là tên nhóc này lại dùng cách đó để uy hiếp mình: “Không được!”

La Tiểu Bảo cười gian trá, hì hì, biết ngay chú Tử Thích là tử huyệt của cô mà.

“Không được? Thế thì đừng đắc tội với bản thiếu gia, bằng không…” Cậu càng cười trông càng gian trá.

“Quỷ nhỏ! Em thật to gan, dám uy hiếp chị.”

Thiên Nhã mơ mơ màng màng nghe thấy ở phòng khách có tiếng một lớn một nhỏ đang tranh cãi. Đợi tới khi cô bò dậy, có khi bên ngoài đã biến thành bãi chiến trường.

“A!!” Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng hét chói tai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 112 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status