Cưng chiều cô vợ đanh đá

Chương 295: Nảy sinh nghi ngờ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hừ, cô là bạn gái của anh ấy, vậy cô ta là ai?” Người phụ nữ mang thai chỉ vào Thiên Nhã trên sân khấu, hỏi với nét mặt gian xảo.

Cô ta vừa chỉ, mọi người đều lập tức hướng mắt vào Thiên Nhã. Thiên Nhã giật mình đến lảo đảo, suýt nữa đã đứng không vững, bàn tay đang đặt ở eo cô của Trình Viễn Sơn chợt dùng sức, ôm lấy cô.

Thiên Nhã bị ánh mắt nóng bỏng ông ta, cùng với ánh mắt soi mói của mọi người lúc này làm cho đỏ mặt tía tai, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

“Cô ta? Hừ, cô ta chỉ là một món đồ chơi mà thôi.” Người phụ nữ tự xưng là bạn gái đáp lại với thái độ khinh thường

Trình Viễn Sơn hừ lạnh hai tiếng, đứng ra nói bằng giọng lạnh lùng cứng rắn: “Ai dám gây rối ở chỗ của tôi, đừng trách Trình Viễn Sơn đây không khách sáo.”

Ban đầu Karen đắc ý, nhưng lời thoại càng lúc càng sai, sao ba người phụ nữ đó lại tự ý đổi thoại chứ!

Lạc Thần Dương hất tay của người phụ nữ kia ra, nói: “Xin lỗi, các cô có thể đánh tôi, mắng tôi, nhưng xin đừng sỉ nhục cô ấy, vì cô ấy là tình yêu đích thực của tôi.”

Mọi người ồ lên, Karen nghe mà suýt rơi cằm.

“Tình yêu đích thực á? Công tử đào hoa Lạc Thần Dương mà cũng có tình yêu đích thực? Cái rắm ấy!”

Các vệ sĩ của buổi tiệc lao đến, định ngăn cản những người phụ nữ đang nổi ghen, nhưng Trình Viễn Sơn ra hiệu bằng ánh mắt với họ nên từng người đều dừng lại, không dám manh động.

“Tôi yêu La Thiên Nhã thật lòng, Thiên Nhã, em đồng ý đón nhận anh chứ?” Lạc Thần Dương nhìn Thiên Nhã bằng ánh mắt đầy tình cảm, hỏi cô.

Vở kịch ghen tuông trở thành màn tỏ tình, buổi tiệc phải nói là cực kỳ xôn xao.

Karen há hốc: “Ôi trời ơi, sao lại thành thế này.” Ai đến giải thích cho cô với?

Thiên Nhã thấy chân mình mềm nhũn, ngay cả đứng cũng không vững, bất giác nhìn về phía Lạc Thần Hi cách đó không xa, ánh mắt của anh lúc này như ngọn đuốc, không rời khỏi cô dù là một giây, cô chợt quay đi, chạm mắt với Kha Tử Thích, ánh mắt của Kha Tử Thích cũng trở nên phức tạp khó đoán.

Sao lại như vậy? Ai đó hãy nói với cô chuyện gì đã xảy ra đi? Cô bỗng nhớ trước khi bước vào buổi tiệc Karen đã nói vào tai cô vài câu, cô lập tức nhìn sang Karen, Karen cũng nhìn lại với ánh mắt vô tội, nghi hoặc, sốt ruột, như không hiểu rõ tình hình.

Lạc Dương Hiên luôn đứng một bên giờ đanh mặt bước ra, nắm cánh tay của Lạc Thần Dương và nhỏ giọng hét vào tai con trai: “Thằng nhóc thối tha, mày bày trò gì vậy?”

“Chủ tịch Trình, xin lỗi nhé, con trai tôi đã thất lễ, tôi sẽ đưa nó ra ngoài, khiến mọi người chê cười rồi!” Nói xong ông ta liền kéo Lạc Thần Dương ra ngoài

“Này! Lạc Thần Dương, anh nói cho rõ ràng đi chứ!”

“Phải, hôm nay anh phải giải thích rõ với em!”

Ba người phụ nữ kia thấy vậy không ngừng hét lên, đuổi theo ra ngoài.

Các nhân vật khác đều đã rời đi, đương nhiên mọi người tập trung vào Thiên Nhã.

Trình Viễn Sơn căn dặn trợ lý dìu Thiên Nhã về phòng nghỉ ngơi, bảo các khách mời tiếp tục ăn uống vui chơi. Mọi người thầm thì bàn tán, nhưng ý định không muốn họ dây dưa vấn đề này của Trình Viễn Sơn đã được ông ta trình bày rõ khi phát biểu trên sân khấu, nhờ thế bầu không khí buổi tiệc mới bình thường trở lại, mọi người cùng khiêu vũ, tán gẫu, bàn chuyện kinh doanh.

“Ôi chú nhà mình, thật làm người ta kinh ngạc đấy.” Hạ Vân Cẩm cười thầm, nói với vẻ mặt cảm thán.

Lạc Thần Hi thong thả thưởng thức rượu vang, nhìn chằm chằm sân khấu. Cô ta vĩnh viễn không thể đặt chân vào thế giới của anh, bởi đã có một người phụ nữ khác ở đó.

Tuy trong lòng buồn bực nhưng Hạ Vân Cẩm không hơi đâu suy nghĩ chuyện này, cô ta đã không thể đặt chân vào thế giới của anh, người phụ nữ khác cũng đừng hòng bước vào, chỉ cần khiến người đó biến mất trên đời mãi mãi, thì cô ta sẽ là duy nhất.

...

Về đến phòng, Thiên Nhã đỡ trán, trời ơi, vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Karen đẩy cửa đi vào: “Thiên Nhã, xin lỗi, tớ không nghĩ chuyện lại diễn biến thành thế này, vốn dĩ tớ định bảo những người phụ nữ đó vạch trần chuyện xấu của Lạc Thần Dương, sau đó...”

“Karen, em điên rồi sao?” Kha Tử Thích đẩy cửa đi vào, giọng điệu tức giận.

Karen lùi về sau hai bước, sợ sệt gọi: “Anh họ!”

Kha Tử Thích không định tính sổ với Karen ngay, anh nói với Thiên Nhã: “Em thay đồ đi, anh đưa em về.”

“Không có sự cho phép của tôi, không ai được đưa cô La đi.” Giọng của Trình Viễn Sơn vang lên từ sau.

Mọi người nhìn về phía ông ta, đằng sau ông ta còn có Lạc Thần Hi và Hạ Vân Cẩm.

Kha Tử Thích cười đáp: “Chủ tịch Trình có ý gì? Tôi nghĩ Thiên Nhã đã mệt rồi, tôi nên đưa cô ấy về nghỉ ngơi.”

Ánh mắt Trình Viễn Sơn trở nên sắc bén, ông ta nở nụ cười: “Tối nay Chủ tịch Kha không cần bận lòng, tôi đã mời cô La làm bạn tiệc thì tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, đúng không, cô La?”

Trong đầu Thiên Nhã hiện lên ánh mắt nóng bỏng ám muội mà khi nãy ông ta ôm mình trên sân khấu, cô lùi lại một bước theo phản xạ, đáp: “Không cần làm phiền Chủ tịch Trình, cứ để Tử Thích đưa tôi về đi.”

Sắc mặt Trình Viễn Sơn trầm xuống, hỏi: “Cô La đang khách sáo chăng? Hay có ý gì khác?”

Thiên Nhã thấy hơi mông lung, cô ngước lên chạm mắt với Lạc Thần Hi, anh như đang cười giễu sự bối rối của cô.

“Chủ tịch Trình, Chủ tịch Kha, nếu hai người không phiền lòng, hãy để người sếp là tôi đưa nhân viên của mình về.” Lạc Thần Hi đứng ra như muốn hòa giải.

Hạ Vân Cẩm lập tức kháng nghị: “Chồng.”

Nhưng Lạc Thần Hi hoàn toàn không quan tâm, giọng điệu của anh nào phải hỏi han, sự ngang ngược của anh đã thể hiện rõ trên mặt anh rồi. Kha Tử Thích thoáng nhìn Thiên Nhã, không lên tiếng, Trình Viễn Sơn nhìn Kha Tử Thích, nói với Lạc Thần Hi: “Được, vậy đành giao cô La cho Chủ tịch Lạc rồi.”

...

Ngồi trong xe của Lạc Thần Hi, nhìn các phóng viên bị bỏ lại thật xa, Thiên Nhã thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn anh đã giải vây cho tôi.” Nếu không có anh, lúc này cô còn đang nghĩ cách để ứng phó với Trình Viễn Sơn.

Lạc Thần Hi cười lạnh: “Tôi không có ý đó.”

Thiên Nhã thoáng nhìn anh, cảm thấy mình đã nghĩ nhiều, sao anh có thể giải vây cho cô chứ, anh hận không thể xem kịch hay của cô mà.

“Anh biết trước tối nay chuyện này sẽ xảy ra?” Ánh mắt lúc nãy của anh làm cô hoài nghi.

Lạc Thần Hi liếc nhìn cô: “Tôi không hề quan tâm chuyện đó.”

Thiên Nhã “à” một tiếng, vậy là cô nghĩ nhiều rồi.

“Tối nay là một bài học cho em.”

“Bài học gì?” Thiên Nhã nghi hoặc hỏi.

“Đừng cho rằng mình có thể tra được gì, chuyện này không đơn giản như em nghĩ.” Anh nhìn con đường phía trước bằng ánh mắt xa xăm.

“Vậy nó phức tạp đến thế nào? Tôi chỉ muốn điều tra tin tức của cha, khó khăn như vậy sao!” Lời anh nói đã chạm vào cảm xúc thất vọng và buồn phiền của cô. Cô mạo hiểm tiếp cận Trình Viễn Sơn, kết quả là không hỏi được gì thì đã bị cái tên Lạc Thần Dương kia phá hỏng, bạn gái, người thứ ba thứ tư gì đó đều chạy hết ra, sao đời cô bi kịch như vậy chứ!

Chuyện tối nay nhất định sẽ lên trang nhất vào ngày mai, nghĩ đến đây là Thiên Nhã càng thấy thất bại hơn, sự sợ hãi dâng lên trong lòng, chuyện này đồng nghĩa với đời sống riêng của cô sẽ bị moi ra, La Tiểu Bảo, La Tiểu Bảo phải làm sao?

Cô lo đến mắt ươn ướt nhưng không nhận ra.

Lạc Thần Hi phanh gấp, xe đã dừng lại.

Thiên Nhã thấy lòng như lửa đốt, vô cùng rối bời, trong đầu toàn là La Tiểu Bảo.

Đột nhiên, anh cúi xuống hôn cô.

Hơi thở của anh đến một cách bất chợt, bao trùm lấy cô, như một tia sấm khiến cô ngây người, mắt mở to hết mức.

Anh vòng tay qua chiếc cổ trắng ngần của cô, để cả hai càng gần hơn, hơi thở hòa vào nhau, đầu lưỡi ngang ngược kiếm tìm sự ngọt ngào từ cô, quấn quýt môi và răng cô.

Thiên Nhã choáng váng trước nụ hôn bất ngờ của anh, không biết nên làm sao, một cảm giác ngọt ngào ập đến, khiến cô không muốn tỉnh lại.

Lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, cô nhắm mắt lại, nhưng trong đầu hiện ra khuôn mặt vừa hận vừa giận thậm chí là hung tợn của cha mình cùng với câu nói: “Nhà họ Lạc không có người nào tốt, con không được yêu Lạc Thần Hi!”

Cô lập tức mở mắt, ra sức đẩy anh.

“Anh điên rồi!” Cô hét lớn, vừa thẹn vừa giận.

Lạc Thần Hi nhìn cô chằm chằm, ánh mắt chuyển từ say đắm sang sắc bén, kế đến là lạnh lẽo.

“Xin Chủ tịch tự trọng.” Thiên Nhã nói một câu, sau đó quay mặt đi không nhìn anh.

Anh chăm chú nhìn cô hồi lâu, sau đó quay mặt khởi động xe.

...

Trong căn biệt thự mờ tối, Lạc Dương Hiên nắm cổ áo của Lạc Thần Dương, hung hăng đánh vào mặt anh ta, cú đấm này rất mạnh, khiến Lạc Thần Dương ngã lên sofa ngay lập tức, Lạc Dương Hiên còn chê không đủ. lại xách con trai lên tiếp tục đánh.

“Thằng nhóc thối tha! Phụ nữ nào mày không thích, lại đi thích La Thiên Nhã đó! Hôm nay ông đây phải đánh cho mày tỉnh, để mày nhớ kỹ! Mày không thể dính vào người phụ nữ đó!”

Lạc Thần Dương ăn liền mấy cú, Lạc Dương Hiên còn định vung nắm đấm thì cổ tay đã bị Lạc Thần Dương bắt lấy: “Được rồi, cha còn đánh nữa là con đánh trả đấy!”

Lạc Dương Hiên nghe vậy, càng nổi trận lôi đình hơn, vung tay lên muốn đánh tiếp, Lạc Thần Dương nhanh nhẹn tránh né, Lạc Dương Hiên liên tục đánh hụt.

“Sao cha lại phản đối Thiên Nhã? Thiên Nhã tốt hơn những người phụ nữ trước đây của con rất nhiều.”

Lạc Dương Hiên tức đến phát run: “Mày nói gì! Mày nói lại lần nữa xem!”

Lạc Thần Dương không sợ chết, đáp: “Con nói, La Thiên Nhã là một cô gái tốt, cha cứ nghe con đi, sớm muộn cô ấy cũng là con dâu nhà họ Lạc.” Anh ta tươi cười.

Lạc Dương Hiên tức đến mức muốn ăn tươi nuốt sống người khác, chỉ vào con trai và mắng: “Thằng nhóc thối tha, mày đừng hòng, tao nói cho mày biết, ngày mai ông nội sẽ đến tìm mày, đến lúc đó mày nên nghĩ cách giải thích với ông ấy đi.”

Lạc Thần Dương bình thản: “Bây giờ là con lấy vợ, không phải hai người lấy vợ, hai người quản được sao?”

Lạc Dương Hiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao nói cho mày biết, đời này, mày đừng mong ở với người phụ nữ đó!”

Lạc Thần Dương khó hiểu: “Thật sao? Nếu con chơi đùa?”

Lạc Dương Hiên đáp trong giận dữ: “Chơi đùa cũng không được!”

Gương mặt tươi cười của Lạc Thần Dương bỗng biến mất, biểu cảm trở nên nghiêm túc, ánh mắt lạnh lẽo: “Tại sao?”

“Mày đừng hỏi tại sao, chỉ việc cô ta là người phụ nữ của Lạc Thần Hi, thì mày không nên dây vào.”

Lạc Thần Dương cười lạnh: “Chẳng phải cha tranh đấu với Lạc Thần Hi đến chết đi sống lại, hận không thể giành hết mọi thứ của anh ấy sao? Nếu Thiên Nhã là người phụ nữ của anh ấy, con giành mất, chẳng phải cha nên vui thầm sao? Hay còn nguyên nhân nào khác khiến cha không để con ở bên Thiên Nhã?”

Lạc Thần Dương liếc nhìn ông ta bằng ánh mắt dò xét.

Cơ thể Lạc Dương Hiên cứng đờ, lòng chợt sợ hãi trước sự nghiêm túc và thái độ dò hỏi này của con trai.

“Ý mày là sao?” Ông ta lạnh lùng hỏi.

Lạc Thần Dương hừ lạnh: “Cha cho rằng thế nào?”

Lạc Dương Hiên nhìn con trai, thầm giật mình: “Mày đã biết gì rồi?”

“Con nên biết gì? Không nên biết gì?” Lạc Thần Dương nhếch môi, như cười như không.

Lạc Dương Hiên có cảm giác bị dồn ép bởi hơi lạnh: “Thằng nhóc thối tha! Mày đừng mong lái sang chuyện khác!”

“Cha, rốt cuộc cha giấu con bao nhiêu chuyện?” Lạc Thần Dương không hề quan tâm lời của ông ta. Nói sang chuyện khác? Tôi thấy ông mới nói sang chuyện khác đấy!

“Mày... mày có ý gì?” Lạc Dương Hiên híp mắt lại, cố làm ra vẻ bình tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 112 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status