Cưng chiều cô vợ đanh đá

Chương 92: Hai ông cháu tranh đấu không ngừng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Thần Hi thu trọn biểu cảm trên gương mặt cô ta vào tầm mắt: “Em thật sự nên học cách làm mẹ thật tốt rồi.” Anh nói đầy ẩn ý

Nụ cười trên mặt Hạ Vân Cẩm chợt cứng đờ: “Chồng à, ý của chồng là sao, em vẫn luôn cố gắng mà.” Khoé môi Lạc Thần Hi nở một nụ cười châm biếm, lười phải nghe cô ta cãi chày cãi cối, anh đi qua hành lang, bước vào phòng khách

Hôm nay nơi ở lâu đời của nhà họ Lạc rõ ràng rất náo nhiệt, con cháu, anh em chú bác nhà họ Lạc đều tụ họp tại đây

“Ồ, cháu trai yêu quý của bác, cháu đúng là quý nhân thì bận rộn nha, bản thân bạn nên không qua,2nhưng biết bảo Vân Cẩm qua trước, tiến bộ hơn những năm trước rồi, năm nào cũng thong dong đến muộn, hai vợ chồng còn chưa đặt mông ngồi xuống thì đã về rồi.” Mẹ của Lạc Thần Dương, cũng chính là vợ của Lạc Dương Hiên nói với giọng châm chọc.

“Bác gái nói gì vậy, không phải cháu không mong nhàn rỗi như con trai yêu quý của bác, song cũng chỉ muốn thôi chứ không làm được, có trời biết Tập đoàn Lạc Thần còn phải nhờ vào cháu chèo chống, nếu không thì người bận là mọi người rồi.” Lạc Thần Hi thoáng liếc nhìn Lạc Thần Dương đang ngồi cạnh cụ Lạc pha trò, nói một cách sâu xa

Lạc Thần Dương nở nụ cười không nói nên9lời, ha, anh ta nằm mà cũng trúng đạn

“Anh, anh vất vả rồi, nào, mau ngồi bên này, chị dâu, chị ngồi bên này.” Anh ta nhường chỗ của mình cho hai người

Gương mặt của Lạc Dương Hiên và vợ đanh lại, thật là một đứa con trai không có chí, sao lại bài ra bộ dạng cung kính thể kia, tức chết đi được

Lạc Thần Hi thoáng nhìn hai vợ chồng Lạc Dương Hiên: Đẩy, con trai các bác hiểu chuyện biết bao? Thế là anh đặt mông ngồi cạnh cụ Lạc

Cụ Lạc nhìn Lạc Thần Hi, chờ anh mở lời.

“Ông nội, ông thật hạnh phúc, ông xem, con cháu đông đủ, có điều thật đáng tiếc, các anh chị em ngoài kia của cháu không thể đến tham dự6một buổi họp mặt gia đình như vậy.” Lạc Thần Hi nói với ngụ ý sâu xa.

Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người ở đó đều biến sắc, bao gồm cụ Lạc

Nhà họ Lạc có bốn anh em, cha của Lạc Thần Dương là anh cả, Lạc Dương Kiện - cha của Lạc Thần Hi xếp thứ hai, Lạc Dương Phong thứ ba, Lạc Dương Tiêu thứ tư

Lạc Dương Hiển và vợ có một trai một gái là Lạc Thần Thu và Lạc Thần Dương, mà bên ngoài còn bao nuôi tình nhân, đứa con gái của tình nhân chắc cũng lớn bằng Lạc Thần Dương rồi, hai chú còn lại thì càng không cần nói đến, chí dựng nghiệp không lớn, còn đam mê gái gú, bao0nuôi vô số nhân tình, con riêng dĩ nhiên cũng có thể ngồi đây một bàn

Đây chính là một bí mật mà toàn bộ gia tộc họ Lạc ai ai đều biết, cũng là bí mật không thể nói

Nhưng anh cứ cố ý nói ra, còn chọn ngay thời điểm này

Mọi người mặt mày u ám mà những người trẻ tuổi cũng tỏ ra khó chịu.

“Nếu cháu cảm thấy đến đây sum họp khiến cháu ấm ức, có thể ra về, đừng ở đây nói linh tinh!” Cụ Lạc nắm gậy, ngồi thẳng người trên sofa, giáo huấn bằng giọng như chuông lớn, chỗ này ngoài cụ ra, không còn người nào khác dám thẳng thừng đuổi anh đi.

Hạ Vân Cẩm níu góc áo của Lạc Thần Hi, ý bảo anh7đừng cải cụ Lạc, như vậy không có lợi cho anh.

Lạc Thần Hi cười lớn một tiếng: “Ha ha, đương nhiên cháu sẽ ra về, chuyện này còn cẩn ông mời sao? Cháu còn phải vội về nhà tâm sự với cha và mẹ, lịch sử phát triển mấy năm gần đây của nhà họ Lạc.” Nói xong anh đứng dậy, đút tay vào túi quần định bỏ đi

“Oắt con, đứng lại đó cho ông!” Cụ Lạc cũng chống gậy đứng lên, nổi giận dùng dùng nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt sắc bén.

Mười mấy người trên dưới nhà họ Lạc đều im lặng đợi xem vở kịch hay này, khoé môi của Lạc Dương Hiên còn nở một nụ cười đắc ý.

Hạ Vân Cẩm đứng dậy, kéo tay của Lạc Thần Hi: “Chồng à, đừng như thể.” Cụ Lạc không phải nhân vật tầm thường, cụ có thể khiến cho địa vị của Lạc Thần Hi gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào

Lạc Thần Hi dứt khoát hất tay cô ta ra, quay người lại, lạnh lùng nhìn thẳng vào cụ Lạc, đôi mắt tràn đầy khiêu khích

Lạc Dương Hiên cũng đứng dậy, vỗ nhẹ lưng của cụ Lạc, “an ủi”: “Cha đừng nổi giận, người trẻ tuổi dĩ nhiên khí huyết dồi dào, nếu không cũng sẽ không ở nhà để một người, bên ngoài lại giấu thêm mấy người.” Ông ta liếc nhìn Lạc Thần Hi, châm biếm lại để giải hận.

Hừ, oắt con, còn dám chế nhạo những người lớn bọn ta, chẳng phải mày cũng quan hệ nam nữ bừa bãi sao, còn dám lên mặt dạy đời bọn ta, Cụ Lạc hừ lạnh một tiếng, đôi mắt sắc bén bên dưới cặp kính gọng vàng trước sau đều dán chặt vào Lạc Thần Hi không buông

Lạc Thần Hi hiển nhiên cảm thấy hứng thú, anh biết từ trước đến nay những chú bác này vô cùng quan tâm đến cuộc sống riêng của mình, bởi họ ngây thơ tưởng rằng, đây có thể là một cơ hội để mượn dịp lấy cớ lật đổ anh

“Ha ha, bác cả đúng là biết rõ từng chân tơ kẽ tóc của cháu, nếu đã có lòng quan tâm cháu, chi bằng quan tâm thật tốt con trai cưng của bác, em trai yêu quý của cháu.” Gương mặt già của Lạc Dương Hiến chợt trở nên xám xịt, nhìn sang Lạc Thần Dương đang nhón chân chuẩn bị rời khỏi nơi đây nguy hiểm này

Lạc Thần Dương để trán, ha, anh ta biết ngay bản thân chắc chắn nằm thôi cũng trúng đạn mà, nhìn xem, lại nữa rồi.

Anh ta oán hận nhìn Lạc Thần Hi lúc này đang mang vẻ mặt đắc ý, *** anh không lôi em vào thì sẽ chết sao?

Lạc Thần Hi đáp lại anh ta bằng ánh mắt: Không lôi cậu vào, thì cậu vẫn chết.

Hạ Vân Cẩm miễn cưỡng cười mỉm hòa giải: “Chồng, đừng về nhanh thể mà, mau ngồi xuống, lát nữa sẽ cùng dùng bữa.” Cô ta lại kéo Lạc Thần Hi đến cạnh cụ Lạc

Rõ ràng cụ Lạc vẫn chưa nguôi giận, sắc mặt cực kỳ u ám

Lạc Thần Hi thì khoanh tay, dựa lên sofa, nét mặt tự đắc

“Hê hê, để cháu kể vài chuyện cười cho mọi người nghe nhé?” Vì an toàn tính mạng của mọi người, Lạc Thần Dương cũng chỉ đành chủ động đứng ra đóng vai hề

“Bỏ đi, chuyện cười của cậu có thể nhàm chết người đấy.” Lạc Thần Hi thẳng thừng tạt một gáo nước lạnh thật lớn

Nhưng hiển nhiên da mặt của Lạc Thần Dương rất dày, anh ta vẫn đón nhận gáo nước lạnh của anh, cười cho qua, phát huy tài ăn nói bắt đầu ba hoa kể chuyện

Sau bữa cơm, cụ Lạc gọi Lạc Thần Hi vào phòng sách của mình

Cụ cười lạnh, ném một xấp ảnh lên bàn

Toàn là ảnh anh và La Thiên Nhã ở bên nhau, ảnh thân mật, ảnh cãi vã, thời gian địa điểm nào cũng có, ngay cả đêm qua cũng có

Lạc Thần Hi cong môi nở nụ cười mỉa, thuận tay cầm một bức trong số đó lên, khen bằng giọng bông đùa: “Không ngờ người phụ nữ này cũng rất ăn ảnh.” Cụ Lạc nhìn cháu trai của mình, đáy mắt lộ vẻ giảo hoạt: “Nếu ông là cháu, ông sẽ sáng suốt lựa chọn tiễn cô ta rời khỏi, có lẽ làm vậy cô ta sẽ sống tốt hơn một chút.” Lời của cụ đầy ý uy hiếp, những chuyện mà Lạc Đạo Phu cụ muốn làm, trước nay không ai cản nổi, oắt con, cháu muốn đấu với ông sao? Còn non lắm! Nếu người phụ nữ này đã không hiểu chuyện, lại không biết thế nào gọi là tuần thủ lời hứa như vậy, thì hãy để cụ nói cho cô ta biết thế nào gọi là trả giá

Lạc Thần Hi hừ lạnh một tiếng, cầm từng xấp ảnh trên bàn lên, xé hết tất cả ngay trước mặt cụ Lạc, hai ông cháu nhìn nhau, tạo nên một bầu không khí đáng sợ

Mãi đến khi xé vụn hết tất cả bức ảnh, anh lạnh lùng nói: “Nếu cháu là ông, cháu sẽ chọn lặng lẽ an hưởng tuổi già, tuyệt đối không lo những chuyện bao đồng nằm ngoài khả năng của mình từ sáng đến tối.” Cụ Lạc cắn môi, vẻ mặt nham hiểm thâm độc: “Nếu cháu cho rằng ông chỉ là một lão già bình thường, thể thì cháu lầm to rồi, ít nhất, ông có thể khiến cô ta không cách nào đặt chân vào thành phố A nữa.” Đây chính là cách trừng phạt khách sáo nhất của cụ dành cho cô

“Nếu ông tưởng mình làm được, thì ông cứ làm, ông cũng không cần phải trả giá, bởi dĩ nhiên sẽ có người thay ông gánh lấy.” Giọng điệu cảnh cáo của anh không thua gì cụ Lạc

Cụ Lạc nở nụ cười châm biếm: “Chỉ vì người phụ nữ đó? Có đáng không?” Giọng cụ đầy khinh thường, chẳng ngờ rằng đứa cháu trai thông minh nhất của cụ, lại có thể tính sai như vậy, dây dưa với một người phụ nữ như thế, khiển Tập đoàn Lạc Thần ô danh

“Đáng hay không thì thế nào? Chuyện cháu thích làm, không ai quản được.” Lạc Thần Hi ăn miếng trả miếng.

“Giang sơn và mỹ nữ, cháu muốn cái nào?” Cụ Lạc híp mắt lại, hỏi thẳng.

Lạc Thần Hi cười lạnh: “Nếu cháu chọn cả hai thì sao?” Anh hận nhất là lão già này dùng Tập đoàn Lạc Thần để uy hiếp anh, hận nhất nét mặt cao ngạo như là có thể giẫm anh dưới chân này của ông ta

Lão già, ông nghĩ thủ đoạn mà ông dùng cho cha cháu, sẽ hiệu quả sao? Cha của cháu không khuất phục dưới sự uy hiếp của ông, cháu cũng vậy!

Nếu năm đó không phải do cụ Lạc đuổi gia đình của anh ra khỏi nhà, mẹ anh vì chuyện này mà phiền muộn không dứt, cha muốn để mẹ vui nên đã đưa anh và mẹ cùng ra ngoài chơi, thì đã không xảy ra lẩn tai nạn xe đó, nói cách khác, ông ta đã không đạt được mục đích dễ dàng như vậy.

Anh không quên nỗi ấm ức và sự khinh bỉ mà mẹ mình đã chịu tại nhà họ Lạc, ngoài mặt mẹ vui vẻ, nhưng lại giấu mọi người lén lau nước mắt, thậm chí còn bị người giúp việc lâu năm của nhà họ Lạc ức hiếp

Những áp bức và lăng nhục này, đều vì cụ Lạc phản đối ông Lạc lấy con gái của một dân thường, cũng chính là bà Lạc, cụ oán hận Bà Lạc trong lòng nên đã dung túng cho người nhà họ Lạc làm khó bà.

Mà đứa cháu trai chưa kết hôn đã ra đời là anh, dĩ nhiên cụ Lạc không thích.

Nếu không phải vì từ nhỏ Lạc Thần Hi đã thể hiện tổ chất của nhà kinh doanh thiên tài cùng với thủ đoạn cứng rắn, trong khi đám con cháu của cụ Lạc lại thật sự không xuất sắc bằng anh, thì cụ đã sớm giành lại Tập đoàn Lạc Thần và để người khác của nhà họ Lạc quản lý rồi

Cho nên, đừng mãi bài ra điệu bộ “oắt con, ông là ân nhân và ông nội yêu quý của cháu” trước mặt anh, anh thật sự cảm thấy buồn nôn

“Vậy cháu cũng cứ làm thử xem, cháu là đang tự tìm đường chết.” Cụ Lạc lạnh lùng liếc nhìn anh, nói ra từng câu từng từ, bằng một giọng còn lạnh lẽo hơn cả không khí

“Thế thì cháu cũng nói cho ông biết, cháu lúc nào cũng sẵn sàng tiếp ông.” Giọng điệu của anh còn lạnh hơn của cụ Lạc.

Dứt lời, anh quay người rời khỏi phòng sách

Cụ Lạc nhìn bóng lưng của anh, cắn răng, râu ở hai bên mép rung rung, rõ ràng vô cùng tức giận

“Cháu nghe thấy rồi chứ, chồng của cháu đã tẩu hỏa nhập ma rồi.” Cụ hướng về bức bình phong đối diện, nói bằng giọng trầm thấp

Hạ Vân Cẩm bước ra từ sau bình phong, vẻ mặt tức tối: “Không ngờ anh ấy lại có thể vì người phụ nữ đó..

Hừ! Thật tức chết cháu rồi!”

Cụ Lạc ngồi lên sofa, đôi mắt dưới cặp kính lộ vẻ sâu xa

Hạ Vân Cẩm nhìn cụ Lạc, dò hỏi: “Nhưng ông nội, ông thật sự muốn đối phó Thần Hi sao? Anh ấy là cháu trai của ông đấy ạ.” Tuy cô ta đứng cùng một chiến tuyến với cụ Lạc về chuyện đối phó với La Thiên Nhã, nhưng nếu như Lạc Thần Hi thật sự bị đuổi khỏi Tập đoàn Lạc Thần, cô ta sẽ không thuận theo.

Cụ Lạc cười lạnh: “Nếu không thì làm sao? Lẽ nào còn cách làm khác khiến nó biết rõ bản thân đang ở vị trí nào?” Cụ biết Hạ Vân Cẩm chẳng qua chỉ lợi dụng mình để đối phó với người thứ ba là La Thiên Nhã, nhưng cuộc tranh đấu giữa cụ và Lạc Thần Hi, không đơn giản như vậy.

“Ông nội, cháu xin ông, hãy cho cháu một chút thời gian, cháu thật sự có thể đuổi ả hổ ly ấy đi.” Gần đây cô ta im lặng lâu như thế, là trông đợi cụ Lạc có thể lấy lại công bằng giúp mình, nhưng theo tình hình này, cụ Lạc mà ra tay, địa vị của chồng cô ta có thể mất đi bất cứ lúc nào, cô ta không muốn kết cục này, điều cô ta muốn, chỉ là khiến cho thứ phụ nữ hèn hạ như La Thiên Nhã mãi mãi cút khỏi chồng cô ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 112 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status