Cưng chiều cô vợ quân nhân

Chương 400: Bà ta không phải là chủ mưu (7)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô còn thuận thể bày ra tư thế cổ vũ cho Nhiếp Dập nữa, làm cho Nhiếp Dập tức giận tới mức mắt như sắp phun ra lửa.

Mặt nó đỏ bừng lên, siết nắm tay lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhiếp! Nhiên!” Chỉ tiếc không thể xông lên đấm cho Nhiếp Nhiên một cú.

Đàm Chí Hào thấy nó không biết hối cải, thậm chí còn không phục tùng mệnh lệnh thì nhíu mày quát lớn: “Lập tức chấp hành ngay lập tức!” Nhiếp Dập sợ tới mức cả người chấn động.

Từ trước tới nay, nó chưa bao giờ thấy giáo quan của mình lại tức giận đến mức này, lập tức đi ra cửa theo bản năng.

Nhiếp Nhiên nhìn theo dáng vẻ ấm ức đáng thương của nó, quả thực rất buồn cười, cho tới bây giờ, cô chưa từng thấy thằng bé nào ngốc nghếch đến mức này.

Lúc cô đứng lên định rời khỏi phòng bảo vệ thì Đàm Chí Hào lại gọi cô.

“Cô tạm thời khoan đi đã.” “Còn có chuyện gì sao?” Đàm Chí Hào hơi do dự hỏi: “Vừa rồi cô nói cô ở trong đội dự bị sao?” Nhiếp Nhiên gật đầu: “Đúng thế.” “Trùng hợp quá, trước kia tôi cũng từng trong đội dự bị.” Đàm Chí Hào chỉ mình, cười nói.

“O.”

Cô chỉ đáp một tiếng ngắn gọn khiến Đàm Chỉ Hào thấy hơi xấu hổ, anh ta sờ mũi, tiếp tục nói: “Cô ở lớp nào thế?” Nhiếp Nhiên tạm dừng một chút rồi đáp lời: “...

Lớp 7” Đàm Chí Hào lập tức cười lên, “Trùng hợp vậy, tôi cũng thế.” Nhiếp Nhiên nhếch môi cười, “Anh không cần kéo dài thời gian của tôi, nếu anh còn nghi ngờ thì anh có thể gọi thẳng cho ba tôi, tôi ngồi ở đây chờ anh xác minh xong là được.” “Hả?” Nụ cười của Đàm Chí Hào cứng đờ nơi khóe miệng.

“Anh mau gọi điện thoại đi.” Nhiếp Nhiên thoải mái nói rồi lại ngồi xuống ghế.

Đàm Chí Hào không biết tại sao lời nói dối của mình bị vạch trần, anh ta xấu hổ ra khỏi phòng, đi gọi điện thoại kiểm tra.

Không bao lâu sau, sau khi đã gọi điện thoại xong, anh ta lại trở vào, cười nói: “Không có vấn đề gì nữa rồi, cảm ơn sự hợp tác của cô.

Hai tiếng sau, cô có thể quay lại đón em trai mình.” “Được.” Nhiếp Nhiên đứng dậy.

Trước khi cô đi, Đàm Chí Hào gãi đầu giải thích: “Thực ra, lúc trước giấc mơ của tôi là vào đội dự bị, đáng tiếc vẫn chưa đạt tiêu chuẩn...

Nhưng sao cô biết là tôi đang lừa cô?” “Đội dự bị không có lớp 7” Nhiếp Nhiên thản nhiên giải thích rồi đi ra khỏi cửa.

Không...

không có lớp 7 ư?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 1767 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status