Cưng chiều mỗi em

Chương 1250



Chương 1250

“Là sao?” Hà Dĩ Phong nhíu mày, anh ta dần dần đoán ra gì đó.

Lâm Quân gật đầu: “Bây giờ LX đã bị James nắm hết một phần ba cổ phiếu rồi, cổ phiếu trong tay cha tôi không vượt qua bốn mươi phần trăm, James chỉ cần thu mua thêm chút nữa là có thể nắm chắc được LX trong tay rồi, bây giờ chuyện tôi muốn làm đó chính là nâng giá đột ngột cổ phiếu của LX lên, khiến James không có cách nào để trở tay kịp trong phút chốc, cuối cùng lún vào một đống hỗn độ Hà Dĩ Phong bất giác hít một ngụm khí lạnh, chiêu này của Lâm Quân quả là thâm hậu.

“Anh muốn phá hủy LX?”

“Đúng vậy!” Lâm Quân tiếp tục gật đầu.

“Phía Lê Vân Hàng để anh làm vậy sao?”

“Tôi không biết nữa” Lâm Quân thật sự nói ra hết với Hà Dĩ Phong: “Thế nhưng bây giờ LX đã thương tích đầy mình rồi, cho dù ông ấy không muốn đồng ý với cách của tôi thì cũng không còn cách nào khác nữa,nếu đồng ý rồi thì không những có thể báo thù .James, bỏ ra một phần sức lực vì Nhật Linh mà còn có thể có được sự ủng hộ của Lâm thị”

“Anh đang ép ông ấy?”

“Không sai” Lê Vân Hàng là người làm ăn, chắc ông ấy sẽ hiểu được đạo lí hai mặt lợi hại này, anh đang ép ông ấy, cũng cho ông ấy quyền lợi lựa chọn, dù sao thì LX cũng là tâm huyết của ông ấy, nói không chừng ông ấy sẽ bằng lòng cho anh làm rầm rộ cũng sẽ không muốn cho anh làm ra loại chuyện này.

Thế nhưng ánh mắt Hà Dĩ Phong nhìn Lâm Quân ngày càng trở nên phức tạp.

Một lúc sau, Hà Dĩ Phong mới thở dài một hơi, châm chậm không biết là anh đã thay đổi hay là anh đã quay lại nữ: “Tôi không hề thay đổi, tôi vẫn là lâm Quân đó” Lâm Quân cũng nhìn Hà Dĩ Phong, cười nhẹ. Hà Dĩ Phong gật đầu, quả thật, từ trước tới giờ, Lâm Quân vẫn luôn là nhân vật hô mưa gọi gió trên thương trường A, chỉ là sau khi gặp được Lê Nhật Linh, anh đã rút kiếm lui về sau , chăm lo chuyện trong nhà, như vậy mới khiến thương trường A được nhẹ nhõm, dễ thở hơn mấy năm.

Còn bây giờ Lê Nhật Linh không ở đây nữa, cũng đã đến lúc anh ấy bước chân trở lại rồi.

Quâ “Tôi biết anh cần tôi làm gì” Hà Dĩ Phong nhìn Lâm Quân, nói.

Sự ăn ý của hai người không phải cứ thế chém mà ra được, Lâm Quân mới chỉ nói ra kế hoạch của mình, Hà Dĩ Phong đã hiểu được hết tất cả.

“Anh có thể làm được không?”

“Anh đang nghi ngờ năng lực của tôi? Hơn nữa bên cạnh anh lẽ nào còn có người thích hợp làm chuyện này hơn tôi nữa hay sao?”

“Cái này thì không có, chỉ là Pháp ở xa như vậy, tay chân của anh cũng khó mà vươn tới được.”

Hà Dĩ Phong nhướn mày: “Nực cười, cho dù có khó thì chuyện tôi đã muốn làm tuyệt đối không có khả năng không làm được”

“Tôi đợi câu này của anh lâu lắm rồi, bây giờ anh đã biết tôi không phải đang lãng phí nhân tài rồi chứ?” Lâm Quân cười, đấm một cái vào ngực Hà Dĩ Phong, biểu cảm trên mặt nhẹ nhõm hơn mấy phần.

“Mẹ kiếp, Lâm Quân, anh đang khích tướng tôi?” Hà Dĩ Phong đột nhiên để lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh ngộ, giận dữ nói.

“Giờ anh mới nhận ra? Muộn rồi?” Lâm Quân năm tay lại, thương hại nhìn Hà Dĩ Phong, khóe môi nhếch lên, trở thành dáng vẻ xảo quyệt.

“Hỏng rồi, hỏng rồi!” Hà Dĩ Phong liên tục lắc đầu, tính toán với dames và Lê vân Hàng thì thôi đi, ngay cả anh mà Lâm Quân cũng tính kế được nữa.

Lâm Quân nhìn dáng vẻ của Hà Dĩ Phong, tâm trạng càng tốt hơn mấy phần: “Lẽ nào không phải tự anh lao vào sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status