Cưng chiều thê tử bảo bối

Chương 102



Giang Diệu suýt chút nữa bật kêu thành tiếng, mặt xấu hổ đến đỏ bừng, sau đó nghiêng đầu nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, lúc này mới đi tới chỗ Kiều Nguyên Bảo và Thụy Vương ở đằng trước.

Trở về chỗ ngồi, Giang Diệu thấy mẫu thân nhà mình cùng với nhóm mệnh phụ trang phục rực rỡ lộng lẫy đứng chung với nhau. Còn nữ tử ngồi ở chủ vị, mặc một bộ cung trang màu tím như ánh nắng chiều thêu những sợi nghê thường bằng tơ vàng lên đó, đang nói chuyện với trưởng công chúa bên cạnh. Nhìn nữ tử có lẽ tuổi cũng xấp xỉ với mẫu thân nàng, có điều giữa hai lông mày làm cho người ta có một loại cảm giác ôn hòa và uyển chuyển, nhưng cách phục sức của bà lại biểu lộ ra khí thế Hoàng gia sang quý.

Chỉ cần nhìn thoáng qua một chút, trong lòng Giang Diệu lập tức có kết quả —— vị này chính là tỷ muội tốt ngày xưa của Vinh phi, đã nuôi dưỡng Cảnh Huệ Đế và trưởng công chúa lớn lên không ai khác ngoài Trang thái phi.

Trang thái phi đang nói chuyện với phu nhân Bình Tân Hầu là Chu Thị, bởi vì hôm nay là ngày đại hỉ của Hoắc Tuyền, Chu Thị trang điểm cực kì tươi tắn. Khuôn mặt Trang thái phi tươi cười dịu dàng, rõ ràng là gần bằng tuổi Chu Thị, nhưng hai người đứng chung một chỗ, Trang thái phi lại có vẻ trẻ trung hơn rất nhiều. Dù gương mặt Trang thái phi tràn đầy nét ôn hòa, mọi người cũng bởi vì sự có mặt của bà ở đây nên cũng khách khí một chút, dù sao vị này cũng là Trang thái phi, nếu không phải thân mẫu của Cảnh Huệ Đế, bây giờ cũng không đơn thuần chỉ là Thái phi. Tuy nói là Thái phi, nhưng ai cũng đều biết, trong cung này đây, Cảnh Huệ Đế hiếu thuận nhất chính là bà.

Trang thái phi ngước mắt nhìn lên, thấy tiểu cô nương vừa mới bước vào.

Thấy nàng tuổi còn nhỏ, chải kiểu tóc nụ hoa kế, lẳng lặng đứng trong đám người, chính là người gây chú ý nhất. Trang thái phi mỉm cười nói: “Đây là cô nương nhà ai? Bộ dáng thật là khả ái, đến đây, đến gần một chút, để bản cung cẩn thận xem thử nào.”

Giang Diệu đang muốn bước lên hành lễ, vừa nghe Trang thái phi nói lời này, sững sờ ngước mắt lên, mới phát hiện bà thật sự đang nhìn nàng.

Nhóm phu nhân quý nữ chung quanh, vốn đang bày ra khuôn mặt kính cẩn nghe lời đứng ở bên cạnh Trang thái phi, sao có thể chú ý tới tiểu nha đầu này? Nhưng Trang thái phi vừa dứt lời, ánh mắt những người bên trong điện đồng loạt rơi vào trên người nàng. Với tuổi Giang Diệu mà nói, nếu chưa từng va chạm xã hội, có lẽ đều sẽ bị doạ sợ, nhưng dù sao Giang Diệu cũng là nữ tử Trấn Quốc Công phủ, đến Hoàng cung không phải là một hai lần, đương nhiên cũng không phải loại thiếu nữ chưa từng tham gia những trường hợp thế này.

Tiểu cô nương ung dung tiến lên hành lễ xong, gương mặt dịu dàng, âm thanh trong trẻo, cử chỉ không sai một điểm nào.

Cho đến khi nghe Giang Diệu nói ra thân phận, Trang thái phi mới nhìn về phía Kiều Thị, than thở: “Hóa ra là tiểu thư Trấn Quốc Công phủ, không trách lại xinh đẹp khả ái như vậy.” Trấn Quốc Công Giang Chính Mậu lúc tuổi còn trẻ chính là nam tử được xếp vào hàng mỹ nam ở Vọng thành, Trang thái phi cũng có nghe thấy, sau đó cưới được thê tử Kiều Thị, càng có dung mạo xuất chúng hơn nữa, hai người này kết hợp sinh ra khuê nữ, tất nhiên dung mạo cũng chỉ có hơn.

Kiều Thị mỉm cười nói: “Nương nương quá khen.”

Khen thì phải có thưởng, tất nhiên trong lòng Trang thái phi hiểu rõ đạo lý này. Bà ngoắc ngoắc tay để tiểu cô nương đến gần một chút, hỏi thăm vài câu.

Hỏi phần lớn là yêu thích linh tinh, Giang Diệu nhất nhất đáp lại, cũng coi như là trả lời khéo léo. Mà trưởng công chúa bên cạnh Trang thái phi vẫn luôn duy trì nụ cười với nàng, làm cho Giang Diệu thoải mái không ít, không cứng ngắc giống vừa nãy.

Nhưng Chu thị đang trò chuyện với Trang thái phi, khi nhìn thấy Giang Diệu, thì trên mặt lại không tươi cười như ngày thường.

Trang thái phi càng nhìn càng cảm thấy tiểu cô nương này rất xinh đẹp, nở nụ cười thân thiết nói: “Mười ba, cũng đã đến tuổi có thể làm mai rồi.” Bà quay sang Kiều Thị hỏi, “Đứa nhỏ này đã định thân chưa?”

Tiểu cô nương đến mười ba mười bốn tuổi, hỏi một chút việc thành thân ngược lại cũng bình thường, nhưng trường hợp hôm nay, Trang thái phi lại biểu lộ sự yêu thích đối với Giang Diệu, ở trường hợp như thế này đương nhiên ý nghĩa cũng không phải tầm thường. Đúng là khiến người ta không nhịn được suy nghĩ nhiều.

Thí dụ như Vệ Bảo Linh đứng bên cạnh Tô thị, tâm tình vừa mới được điều chỉnh tốt hơn một chút, vào lúc này thấy Trang thái phi bày tỏ sự yêu thích đối với Giang Diệu, nhất thời gương mặt cũng thay đổi. Nàng ta biết trước đó vài ngày Giang Diệu và trưởng công chúa thường xuyên lui tới rất thân mật, bây giờ Trang thái phi hỏi việc hôn nhân, tất nhiên sẽ làm nàng ta liên tưởng tới trên người Cảnh Huệ Đế. Theo nàng ta biết, trước kia nàng ta lo lắng Trần Ngưng Kiều, nhưng hình như nàng ấy hoàn toàn không hề có ý đối với biểu ca. Trần Ngưng Kiều không vào cung, tất nhiên làm Vệ Bảo Linh ít đi một tình địch. Nhưng theo tính tình của Trang thái phi, làm sao có thể trơ mắt nhìn biểu ca chỉ sủng một mình nàng?

Vệ Bảo Linh nắm chặt tay trong tay áo, nhìn tiểu cô nương ngoan ngoãn dịu dàng trước mặt Trang thái phi, tức đến muốn đi tới xé nát mặt nàng ra.

Kiều thị cũng ngẩn ra, nhưng thành thật trả lời: “Vẫn chưa. Tiểu nữ tuổi còn nhỏ…”

Trang thái phi cười nói: “Mười ba, không còn nhỏ nữa.” Bà chen ngang lời Kiều Thị, lại quan sát tiểu cô nương trước mắt, tháo vòng ngọc trên tay xuống, đeo lên cổ tay Giang Diệu.

Nghiễm nhiên đối với Giang Diệu cực kỳ yêu thích.

Giang Diệu vội nói: “Nương nương, chuyện này…”

Trang thái phi đáp: “Bản cung nhìn thấy con liền yêu thích, trước đó vài ngày con bồi tiếp Dục Tú, Dục Tú ở trước mặt bản cung nói rất nhiều lời hay về con. Bổn cung liền suy nghĩ, chọn thời điểm nào nhìn trộm con một chút, không ngờ, hôm nay đúng là nhìn thấy, xác thực là một cô nương làm người ta yêu thích.”

Trưởng công chúa bên cạnh cũng nói: “Đúng thế, đó là chút tâm ý của mẫu phi, Diệu Diệu ngươi nhận lấy đi.”

Có trưởng công chúa ở đây, đúng là làm Giang Diệu yên tâm hơn nhiều. Nàng nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Thần nữ tạ ơn thái phi nương nương ban thưởng.”

Trang thái phi nắm tay tiểu cô nương, nhìn đôi tay trơn bóng trắng nõn, trông như măng non mùa xuân, cổ tay trắng ngần nhỏ bé mềm mại, giống như chỉ cần bấm nhẹ một cái, sẽ cắt đứt mất. Bà than một tiếng tuổi trẻ thật tốt. Bèn cầm vòng tay mang vào cho tiểu cô nương, lại khen vài lời, cuối cùng nói một câu: “Nếu sau này rảnh rỗi, thì vào cung chơi nhiều một chút.”

Nếu lúc trước khi hỏi nàng đã định thân chưa còn chưa đủ rõ ràng, như vậy dụng ý của bà vào giờ khắc này, liền rõ ràng hơn bao giờ hết.

Giang Diệu đương nhiên cũng nghĩ đến chuyện này —— Hậu cung của Cảnh Huệ Đế không có ai, tất nhiên Trang thái phi muốn thay Cảnh Huệ Đế xem xét mấy quý nữ vào cung. Trấn Quốc Công phủ trong tầm mắt cũng coi như là có địa vị, Trấn Quốc Công Giang Chính Mậu chấp chưởng Lại bộ, đích nữ của y, hoàn toàn có tư cách vào cung. Nếu như Giang Diệu và Lục Lưu không có quan hệ bí mật, có lẽ lúc này nàng sẽ nôn nóng đến độ như con kiến bò trên chảo nóng, nhưng nếu Lục Lưu muốn cưới nàng, hắn sẽ không trơ mắt để cho nàng tiến cung.

Nhưng Kiều Thị bị dọa sợ một chút. Bà vẫn muốn khuê nữ gả cho một người phu quân thành thật, tuyệt đối không chịu để khuê nữ gả vào cung, hơn nữa khuê nữ và Hoàng Hậu là bạn thân từ nhỏ đến lớn, sao có thể cùng thờ một chồng? Vốn dĩ Kiều Thị rất tôn trọng vị Trang thái phi dịu dàng hòa ái này, nhưng hiện tại trong lòng đã sớm không nhịn được, đem bà ra mắng một trăm tám mươi lần.

Nói chuyện xong, Giang Diệu lui qua một bên, cúi đầu nhìn vòng ngọc trên cổ tay mình, quả thực trông nó không khác gì củ khoai lang bỏng tay. Bộ dáng nàng cúi đầu nhíu mày, ở trong mắt Vệ Bảo Linh đối diện, chính là mừng rỡ như điên, khát khao vào cung làm phi tử!

Vệ Bảo Linh đầy bụng tức giận không có chỗ phát tác, liên tục nắm chặt khăn trong tay, ngay cả khăn lụa này là loại tốt nhất cũng bị móng tay của nàng ta đâm thủng mấy lỗ.

Trang thái phi ngồi một lúc, trưởng công chúa liền đỡ bà đứng dậy, chờ bà ấy đi rồi, phụ nhân và các cô nương bên trong điện, mới từng người trở lại chỗ ngồi. Trong lúc nhất thời, người bắt chuyện với Kiều Thị cũng bắt đầu tăng lên, ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều tập trung ở trên người Giang Diệu.

Nhưng Kiều Thị lại không cười nổi. Nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của bà có chút cứng ngắc, nghiêng đầu nhìn thoáng qua khuê nữ nhà mình, trong lòng buồn bực thêm mấy phần.

Giang Diệu cũng như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, cảm giác mình không khác gì động vật nhỏ rất hiếm có, bị những người ở đây nhìn tới nhìn lui. Nàng suy nghĩ một chút, mới nói với Kiều Thị mình muốn đi nhà xí.

Kiều Thị biết khuê nữ chỉ là lấy cớ, do không muốn bị nhiều người nghị luận như vậy thôi. Trong bụng bà tự lý giải, vì thế nói: “Đi đi, cẩn thận một chút.”

Giang Diệu gật đầu, cho đến khi thoát khỏi chỗ đó một lần nữa, mới thở ra một hơi thật dài.

Bảo Lục đi theo bên cạnh Giang Diệu, là tiểu nha đầu đơn thuần, nhưng cũng hiểu rõ dụng ý mới vừa rồi của Trang thái phi, lo lắng nói: “Tiểu thư, ý của thái phi nương nương, chẳng lẽ là... Là muốn sau này tiểu thư tiến cung sao?”

Nàng không phải Hoắc Tuyền, Trấn Quốc Công phủ không cần nàng phải hi sinh cái gì, nàng không muốn vào cung, cái quan trọng nhất là tìm biện pháp. Giang Diệu nói: “Lời này không thể nói bậy.”

Bảo Lục che miệng “À” một tiếng, chớp chớp mắt nói: “Cũng phải, tiểu thư chúng ta có Tuyên Vương, nhất định Tuyên Vương sẽ không nỡ để tiểu thư tiến cung.”

Xưa nay Cảnh Huệ Đế kính trọng vị đường ca Tuyên Vương này, làm sao dám cướp người trong lòng hắn.

Vừa nhắc tới Lục Lưu, Giang Diệu liền nghĩ đến bộ dáng xấu xa vừa rồi của hắn. Rõ ràng là Cảnh Huệ Đế nhìn nàng vài lần mà thôi, mà nàng cũng đâu có ngẩng đầu lên, nhưng hắn lại giận luôn cả nàng. Tên háo sắc xấu ca này, càng nghĩ đến nàng lại càng tức giận. Nhưng cô nương gia nào đó lại là người khẩu thị tâm phi, nhớ lời Lục Lưu vừa mới nói, chỉ sợ hắn chờ lâu, vẫn xoay người đi tới.

Đến bên ngòi chòi nghỉ mát, Giang Diệu mới quay lại nói với Bảo Cân cùng Bảo Lục: “Các tỷ ở chỗ này chờ ta.”

Trong lòng Bảo Cân và Bảo Lục đều hiểu rõ, chỉ dặn nàng trở về sớm một chút.

Giang Diệu cảm thấy mình thật sự bị sắc đẹp mê hoặc, có hắn đêm khuya xông vào hương khuê lần đó, càng cảm thấy lén lút gặp mặt vào ban đêm cũng không có gì to tát. Nàng đọc sách nhiều năm như vậy, cũng không biết đã để ở nơi nào. Nhưng tuổi trẻ mà, một khi nhiệt huyết nổi lên, thì ngay cả ngọc hoàng thượng đế cũng không ngăn được.

Giang Diệu đi chầm chậm theo đường rải đầy sỏi đá, cho đến khi nhìn thấy nam nhân đứng lẳng lặng ở đó, lập tức cong cong vành môi, chợt nghĩ tới điều gì, lùi về sau hai bước, lạnh nhạt nói: “Chàng tìm ta có chuyện gì?”

Nhìn thử xem, rõ ràng là chính mình ba ba chạy tới, còn bày ra một bộ tư thái lạnh nhạt cao cao tại thượng. Ngay cả Giang Diệu cũng cảm thấy mình quá mức lập dị.

Lục Lưu đi tới, nắm lấy tay nàng, nói: “Theo bản vương tới đây.”

Nhưng lần này Giang Diệu lại hơi do dự, lầm bầm nói: “Có lời gì, nói ở đây không được sao? Nha hoàn ta còn chờ ở bên ngoài ——”

Lục Lưu hiểu rõ, nàng có thể tới đây gặp hắn, đã xem như lấy hết dũng khí, hắn không hi vọng nàng chủ động làm chuyện gì, nên động viên nói: “Yên tâm, có Lục Hà ở đó.”

Nam nhân dùng lời nói dịu dàng trầm ấm, thái độ ngược lại không tệ, nhưng điệu bộ này không hiểu sao lại cứ bá đạo kiểu gì. Giang Diệu ngơ ngác bị hắn nắm tay đi tới hướng bên hồ, chờ đi qua một rừng cây nhỏ u tĩnh, mới thấy trước mắt có một bờ hồ, bên hồ đậu một con thuyền nhỏ.

Trấn Quốc Công phủ cũng có thuyền hoa, những lúc cảnh xuân tươi đẹp, ngẫu nhiên Kiều Thị cũng sẽ mang theo nhị tẩu tam tẩu và nàng cùng chơi thuyền trên hồ. Chỉ là khi còn bé Giang Diệu từng té xuống nước, tuy không tính là cực sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn còn có chút ám ảnh, cho dù đã đứng trên thuyền, cũng không dám đi bên cạnh. Nếu như đi qua bên cạnh, vừa nhìn xuống dưới một cái, những làn sóng lăn tăn xanh mượt trong hồ, có thể dọa nàng đổ mồ hôi lạnh khắp người.

Mà thân của thuyền nhỏ trước mắt này quá hẹp, ngồi ở phía trên, giống như chỉ cần đưa tay, thì có thể đụng vào nước bên trong hồ.

Giang Diệu ngước con mắt lên hỏi hắn: “Vương gia có ý gì?”

Lục Lưu không lên tiếng, chỉ mang theo nàng đi đến hướng chiếc thuyền, đi mấy bước, Giang Diệu liền túng, nói: “Ta không muốn.”

Nhìn bộ dáng này của tiểu cô nương, Lục Lưu liền hiểu được là nàng sợ, cố ý nói: “Có bản vương ở đây, sợ cái gì?” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, nói, “Nếu cứ tiếp tục chần chờ, tiệc mừng này tan rồi. Diệu Diệu, bản vương rất muốn nói chuyện với nàng một chút, vậy cũng không được sao?”

Nếu đổi thành ngày thường, Giang Diệu quyết định sẽ không đồng ý, nhưng hôm nay không biết chuyện gì xảy ra, thần xui quỷ khiến nàng gật đầu. Cho đến khi theo Lục Lưu lên thuyền, dưới chân lảo đảo, Giang Diệu mới có chút hối hận. Nhưng mà hối hận cũng đã muộn.

Lục Lưu gỡ dây cột thuyền nhỏ ra, vốn thuyền nhỏ bị buộc vào bên bờ, liền lắc lư trôi ra ngoài thật xa.

Trên thuyền có mái chèo, có điều Lục Lưu cũng không sử dụng, chỉ tùy ý để thuyền nhỏ trôi nổi bồng bềnh ở bên trong hồ.

Bây giờ đang là giữa mùa hè, trên mặt hồ lá sen dập dờn như những viên ngọc bích, cách đó không xa là những đoá hoa sen dáng ngọc yêu kiều, đung đưa yểu điệu ở trong gió.

Hương sen thơm ngát, ánh trăng sáng tỏ. Bốn phía còn có âm thanh náo nhiệt của tiếng ve và dế mèn kêu. Giang Diệu ngồi ở trên thuyền, lắc lư lắc lư, làm nàng không thể tĩnh tâm thưởng thức cảnh sắc được, chỉ bĩu môi trong lòng âm thầm giận Lục Lưu.

Bỗng nhiên bên tai thật lạnh lẽo, Giang Diệu kinh hãi kêu thành tiếng, sợ đến mức ôm chặt cánh tay Lục Lưu, quay đầu mới phát hiện là lá sen phất qua mặt nàng.

Đột nhiên giật mình như thế, làm Giang Diệu có chút ngượng ngùng, nhưng nam nhân phía sau lại cười khẽ một tiếng. Nàng tức giận đến mức không kiềm chế được, quay đầu trừng hắn: “Chàng đưa ta trở lại mau.”

Lục Lưu ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng từ phía sau, cử chỉ hai người thân mật không nói được thành lời. Mà trong tay hắn, chẳng biết lúc nào có thêm một đài sen. Giang Diệu cầm lấy một đài sen màu xanh mướt, thấy động tác Lục Lưu rất quen thuộc lột hạt sen cho nàng, đưa đến bên miệng nàng: “Ăn thử xem.”

Giang Diệu chưa từng ăn hạt sen bao giờ, há miệng ăn một hạt, cảm thấy khi vào trong miệng có vị ngọt thanh, béo béo, dư vị có chút đăng đắng nhàn nhạt, nhưng cực kỳ mới mẻ. Thấy nàng thích ăn, Lục Lưu tiện tay bẻ thêm một cái, cúi đầu lột vỏ giúp nàng. Tiểu cô nương lúc ăn, đúng là có hơi yên tĩnh. Lục Lưu đưa tay vuốt ve cổ tay nàng, miễn cưỡng xoa vòng ngọc trên cổ tay, liền cầm lấy cánh tay của nàng, nhấc lên nhìn một chút.

Giang Diệu nâng tay lên, thấy Lục Lưu đang quan sát vòng tay trên tay nàng, nên nói: "Mới vừa rồi lúc ta trở về, gặp phải Thái phi nương nương, đây là Thái phi nương nương tặng ta."

Trang thái phi không phải là loại người tùy tiện tặng đồ cho người khác. Lục Lưu ừ một tiếng, vuốt ve, nói: “Vòng tay này mang vào trông rất già dặn, ngày khác bản vương tặng nàng một cái mới.”

Trước giờ Giang Diệu không thiếu đồ trang sức, nhưng nghe Lục Lưu nói lời này, trong lòng vẫn rất vui vẻ. Nàng cong cong khóe môi, đột nhiên cảm giác thấy thuyền nhỏ lắc lư, cũng không có gì đáng sợ lắm. Nàng xoay người nhìn hắn, lắc lắc đầu nói: “Không cần.” Nàng không mong cái gì của hắn.

Tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu, lúc cười lên, hai gò má có lúm đồng tiền nhợt nhạt. Nam nhân suốt ngày bận rộn, bỗng nhiên cảm thấy thật thích giờ khắc nhàn hạ u tĩnh vào lúc này. Hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng, luôn cảm thấy vào lúc này mình nên làm gì đó. Hắn ném đài sen đã lột một nửa trong tay, đột nhiên giữ chặt đầu nàng, cúi đầu hôn xuống.

Hô hấp Giang Diệu hơi ngừng lại, nhưng môi nam nhân đã ngậm lấy môi nàng. Hôm nay hắn uống rượu, khoang miệng có một luồng rượu thơm, ngay cả nàng cũng có chút say rồi.

Nhưng hôn môi vào lúc này, không đơn thuần chỉ là chạm vào một chút.

Giang Diệu có chút chóng mặt, miệng nhỏ bị mút vào có hơi đau, gò má cực kì nóng, có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch thình thịch trong ngực mình. Nàng hơi hơi ngửa đầu thở hổn hển, hai gò má đỏ hồng, lại phát hiện nam nhân đã dùng lưỡi cuốn lấy hạt sen trong miệng nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status