Cưng chiều thê tử bảo bối

Chương 126



Rất nhanh đã đến mùng sáu tháng chạp.

Chuyện Nhị công tử của Trấn Quốc Công phủ Giang Thừa Hứa đón dâu là nữ tử Tiết phủ Tiết Kim Nguyệt, tự nhiên lại trở thành một giai thoại trong Vọng thành. Mà vị này Giang Nhị công tử này kết hôn cũng rất phô trương, đúng là một chút cũng không chịu thua Đại công tử trước kia. Mùng sáu ngày hôm đó, đội ngũ đón dâu rồng rắn nối đuôi nhau dọc theo những con phố lớn vòng quanh Vọng thành mộtvòng. Qua một hồi lâu, mới rồng rắn kéo nhau đến Trấn Quốc Công phủ.

Nhìn Nhị ca mình mặc hỉ bào đỏ thẫm, tuấn mỹ nho nhã, giữa hai lông mày tất cả đều là vui sướng, Giang Diệu cảm thấy vui vẻ cho Nhị ca từ tận đáy lòng.

Đời trước Nhị ca cùng Kim Nguyệt loay hoay không dứt, bỏ lỡ quá nhiều, bây giờ có thể thuận lợi đến với nhau, thực sự là quá tốt rồi.

Đón tân nương tử vào, Giang Diệu mới đỡ đại tẩu Tống Loan bên cạnh, nói: “Đại tẩu, chúng ta vào đithôi.”

Tống Loan quan sát, thấy cô em chồng ăn mặc sáng rỡ, mặt mày linh động, hôm nay luôn cười tủm tỉm, đặc biệt làm người ta yêu thích. Vào cửa mấy tháng, Tống Loan cũng dần dần dung nhập với đại gia đình này, người Trấn Quốc Công phủ không có cô nương khác, cũng không có em dâu hay chị dâu nào khác. Trong ngày thường nàng muốn trò chuyện một chút, cũng chỉ có thể tìm tới cô em chồng này.

Tống Loan nhìn cô em chồng bày ra bộ dáng cẩn thận từng li từng tí, chợt cảm thấy buồn cười, nói: “Cái bụng này của ta chỉ mới hơn một tháng, Diệu Diệu muội không cần phải cẩn thận như vậy.” Giống như xem nàng là người được làm bằng sứ, không chịu nổi va chạm dù là nhỏ nhất.

Lời này Giang Diệu rất không đồng ý, nàng nâng khuôn mặt nhỏ lên nói: “Hôm nay đại ca giao đại tẩu cho muội, tất nhiên muội phải tận tâm tận lực chăm sóc.” Nàng cúi đầu liếc mắt nhìn cái bụng của Tống Loan, lại nói, “... Muội còn chờ nhìn thấy tận mắt tiểu chất nhi sinh ra đây.”

Tống Loan cười cười. Oa nhi trong bụng này muốn sinh ra, nhưng phải chờ tới nửa tháng tám sang năm. Khi đó, có lẽ vị này cô em chồng này đã trở thành Tuyên Vương phi mất rồi.

Tuy nói mẹ chồng và cô em chồng dễ dàng ở chung, phu quân cũng ôn nhu săn sóc, nhưng mới vừa vào cửa không lâu, lập tức có thể thuận lợi mang thai hài tử, làm cho Tống Loan có chút lo lắng. Hy vọng lần mang thai này là con trai, sau này trải qua những tháng ngày ở Trấn Quốc Công phủ cũng sẽtốt hơn một chút. Nàng và cô em chồng cùng nhau đi vào, nhìn hai vị tân nhân bái đường.

Trong quá trình này, đúng là có xảy ra vài sự cố nho nhỏ. Thí dụ như tân nương tử không cẩn thận bị vướng suýt ngã, thiếu chút nữa đã té chổng vó, nhưng nhờ tân lang tay mắt lanh lẹ lập tức ôm tân nương tử vào trong lòng, nhất thời làm cho mọi người có một trận cười vang. Dù không nhìn thấy mặt tân nương tử, vào lúc này cũng biết tất nhiên mặt nàng ấy là đỏ lựng.

Giang Thừa Hứa ôm người vào trong ngực, nghe tân nương tử trầm thấp lên án, ấm ức nói: “Váy quá dài, Nhị biểu ca, ta... Ta không phải cố ý...” Nàng quá ngốc.

Tâm Giang Thừa Hứa nhất thời mềm nhũn thành một khối, hiểu được là do nàng căng thẳng, nắm bàn tay nhỏ có chút lạnh lẽo của nàng, ôn nhu động viên nói: “không sao, có ta ở đây. Trước tiên chúng ta bái đường đi.”

Tân nương tử gật đầu. Lúc này hai vị tân nhân lần lượt dừng lại, nghe giọng nói người chủ trì, lạy trời đất lạy cao đường.

Giang Diệu mới đứng một bên cười, hướng về phía Tống Loan thấp giọng nói: “Kim Nguyệt đã nhát gan từ nhỏ, làm việc gì cũng dễ dàng hoang mang.”

Tống Loan là người từng trải, kinh nghiệm giống như trưởng bối nói: “Thời điểm thành thân bị khăn voan đỏ thẫm che lại nên cái gì cũng không nhìn thấy, quả thật có chút luống cuống tay chân, khi đó ta cũng không khá hơn nhị đệ muội chút nào.” Nàng thấy cô em chồng cười, lại nhỏ giọng nói thêm mộtcâu, “... Chờ muội cùng Tuyên Vương thành thân sẽ biết.”

Mặt Giang Diệu lại nóng lên. đang yên đang lành, nói thế nào lại chuyển đến trên người nàng rồi?

Hôm nay làm hỉ sự, tất nhiên Tuyên Vương Lục Lưu cũng đến. Nhưng mà lần này đúng là không cái gì kinh ngạc, dù sao sau này Tuyên Vương cũng là con rể của Trấn Quốc Công phủ nha. Bởi vậy, mọi người tự nhiên cũng rõ ràng —— ngày ấy Giang Đại công tử thành thân, vì sao thái độ của Tuyên Vương lại ân cần như vậy. Nghĩ lại thì có thể khi đó đã có ý niệm thành thân rồi, Trấn Quốc Công cũng thật cáo già, hỉ sự lớn như vậy lại có thể giấu kín không một lỗ hổng.

Giang Chính Mậu đối với lời chúc mừng và ánh mắt tìm tòi của các đồng liêu, cũng chỉ có thể cười tủm tỉm hưởng ứng, đến khi có một vài người bạn ngày thường qua lại cũng khá thân thiết đến hỏi việc hôn nhân của Tuyên Vương cùng khuê nữ, Giang Chính Mậu vẫn giữ nụ cười, liếc mắt người cùng nóichuyện với nhi tử ông cách đó không xa, còn ai khác ngoài Tuyên Vương thân thể như ngọc, nói: “Nhanh thôi, sắp rồi.”

Rượu mừng vô cùng náo nhiệt đến cả buổi tối còn chưa dứt, còn đang chờ nháo động phòng thì nhóm công tử trẻ tuổi thấy Giang Thừa Hứa ôm tân nương yểu điệu bao bọc đến mức kín mít, lúc này mới mất hứng ra về.

một người trong đó sắc mặt đã hồng, nam tử đầy người mùi rượu ục ịch oán giận nói: “Trông Giang nhị giống như là ôm một món bảo bối vậy. Vị Tiết cô nương này đã từng xem thi đấu đá cầu ở Tung Sơn thư viện, đúng lúc đó ta đã từng nhìn thấy qua, đúng là đẹp thì có đẹp thật, có điều ở Vọng thành này mỹ nhân như vậy ta tìm được rất nhiều nữa là đằng khác.”

Lời này cũng không phải không đúng, các cô nương thuộc giới quý tộc trong Vọng thành này, chỉ cần có điều kiện ăn mặc, xiêm y đồ trang sức tôn lên, cho dù chỉ có dung mạo thanh lệ, nhưng cũng bởi vì ăn diện trang điểm mà gia tăng không ít. Nhìn chung, ai ai cũng đều là mỹ nhân xinh đẹp. Nhưng có thể nổi trội ở giữa đám mỹ nhân như mây thế này, thì người đó mới thực sự là mỹ nhân bậc nhất.

Lại nghe bước chân y chậm rì rì, cùng nói chuyện với một người đi ở đằng cuối, “... Thiệu huynh, huynh cũng không biết đó thôi, vị tiểu biểu muội kia của chúng ta, mới thật sự là đại mỹ nhân đó. Ban ngày huynh có nhìn thấy không, đứng bên cạnh biểu di di của ta, ặc, cũng thật tươi ngon mọng nước. Giống như chỉ cần nàng ấy chớp mắt một cái, cũng có thể trực tiếp câu hồn của người khác đi mất.”

Vị thiếu niên trẻ ục ịch này là Nhị công tử của Hạ phủ, người được Hạ nhị xưng là “Thiệu huynh”, chính là nhi tử thứ sáu của Đại Lý Tự Thiếu Khanh -- Thiệu Minh Huy. Hạ nhị cùng Thiệu Lục là bạn nhậu vô cùng thân, tất nhiên hai người thường thường lén lút bàn tán về mấy nữ nhân.

Vào lúc này Thiệu Lục thấy Hạ nhị đã uống say nên ăn nói linh tinh, không ngờ lại lén lút nói tới cả vị tiểu biểu muội kim tôn ngọc quý này, vội vàng nghiêm túc nói: “Vị biểu muội này của ta sau này sẽ gả cho Tuyên Vương, không cho phép ngươi nói bậy nữa.”

Tuyên Vương là người đến từ phương nào? Trông không khác gì một Diêm Vương sống.

Thiệu Lục nhìn xung quanh, sợ bị người khác nghe thấy thì toi đời.

Nhưng Hạ nhị chỉ cười xua tay, vỗ vỗ bả vai Thiệu Lục, nói: “Lá gan Thiệu huynh thật là nhỏ. Huynh nóithật đi, Giang Diệu này có đẹp hay không?”

Thấy chung quanh không người nào, Thiệu Lục tất nhiên cũng thả lỏng một chút, lại nghe hắn ta nóimình nhát gan, trên mặt càng tức giận hơn nữa, càng lúc càng muốn chứng minh lá gan mình lớn tới cỡ nào: “Biểu di di của ta đẹp như vậy, sao biểu muội ta có thể không xinh đẹp cho được. Ngươi nhìn thử xem, mông ra mông, eo ra eo, chỉ cần chờ thêm một hai năm nữa, bánh bao nhỏ nhất định sẽ trở thành bánh màn thầu, lúc đó đẹp đến chết người mất…“

Hai người nhỏ giọng nói thầm, tiếng cười bỉ ổi, dựa vào vai nhau đi ra Trấn Quốc Công phủ.

Cách đó không xa trên hành lang dài, Lục Hà mặc một bộ áo choàng mới cùng chủ nhân đến dự tiệc, nghe hai người ở đằng kia dường như không muốn sống nữa ăn nói lung tung, cũng bị doạ ra một thân mồ hôi lạnh.

Y chậm rãi ngước con mắt nhìn Vương gia trước mặt, nhỏ giọng hỏi: “Vương gia, có cần tiểu nhân điquyết hai người kia?” Mặc dù cách có chút xa, nhưng bọn họ người tập võ, nhĩ lực xưa nay mạnh hơn người bình thường, Vương gia khẳng định là nghe được rõ rõ ràng ràng.

Nếu không phải hôm này là hỉ yến của Giang nhị công tử, vào lúc này hai người đó còn có thể bình an vô sự đi ra cửa chính của Trấn Quốc Công phủ sao?



Ngày hôm sau đôi phu thê tân hôn Giang Thừa Hứa Tiết Kim Nguyệt phải kính trà, Giang Diệu cũng dậy sớm đi đến ân đường của lão thái thái. Bảo Cân hầu hạ Giang Diệu rửa mặt, Bảo Lục đứng ở một bên dâng lược, đồ trang sức nhìn Giang Diệu nói: “Tiểu thư, tối hôm qua Hạ nhị công tử và Thiệu Lục công tử xảy ra chuyện.”

Hạ nhị và Thiệu Lục trên danh nghĩa cũng coi như là biểu ca của Giang Diệu, chỉ là thoáng quan hệ họ hàng, nhưng nếu nói sâu hơn, cũng không quan hệ nhiều lắm. Giang Diệu chưa gặp bọn họ bao giờ, chỉ là hôm qua từ xa nhìn thấy quá bọn họ liên tiếp rót rượu ép Nhị ca nàng uống, ăn nói thô tục, một chút cũng không có giáo dưỡng.

Nàng thuận miệng hỏi: “Chuyện gì?”

Bảo Lục nghiêm túc trả lời: “Có người nói là tiệc mừng tan đi không lâu, Hạ nhị công tử và Thiệu Lục công tử cùng nhau đi... Đến kĩ viện để uống rượu hoa, nửa đường bị người ta hung hăng đánh mộttrận. Lúc hai người được phát hiện, cả người đều là máu, sợ là nếu không chết cũng sẽ tàn phế...”

Ra tay nặng như vậy? Giang Diệu cũng rất kinh ngạc, không biết hai người đó đã đắc tội với ai. Nhưng nàng nhớ tới đời trước, hai người này lén lút nghị luận dáng người Tạ Nhân đẹp như thế nào, còn nóimặt nàng quyến rũ xinh đẹp, nhưng thân thể thì ốm yếu như cây trúc... Cho nên kiếp này, nàng cũng tận lực không muốn tiếp xúc với hai người này, nhìn liền cảm thấy buồn nôn.

Bảo Cân đem trâm cài nạm bảo thạch cài lên đầu tiểu thư nhà mình, giúp tiểu thư chỉnh lại búi tóc mới chải xong, hướng về phía Bảo Lục trách móc: “Mới sáng sớm, ngươi nói chuyện này với tiểu thư làm gì?”

Bảo Lục vội vã nói nói: “Là nô tỳ lắm miệng.”

Giang Diệu hiểu được Bảo Lục là người thích lảm nhảm, không quản được miệng mình, cũng khôngtrách cứ nhiều, chỉ nói: “Lần tới nếu có chuyện như vậy, không cần nói với ta đâu.”

Bảo Lục cúi đầu nhận sai, nói: “Nô tỳ biết rồi.”

Rửa mặt, dùng đồ ăn sáng xong, Giang Diệu liền tới Thượng n đường của lão thái thái.

Đôi vợ chồng trẻ vừa kính trà Giang Chính Mậu và Kiều thị, mặc áo gấm màu đỏ rực thêu hoa lựu, chải búi tóc phụ nhân không ai khác ngoài Tiết Kim Nguyệt đang hơi quỳ gối, bỗng nhiên "Bịch bịch" mộttiếng lại quỳ xuống, náo loạn lớn như vậy làm gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng. Kiều thị là người từng trải, nhìn con dâu run chân, cũng hiểu rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì, sợ là ban đêm nháo đến nỗi khôngbiết tiết chế, bà cũng chỉ cười tủm tỉm không nói gì, bưng tách trà lên uống, lại tặng cho bọn họ hai cái bao lì xì thật to.

Tiết Kim Nguyệt ngoan ngoãn nói: “Cảm tạ mẫu thân.”

Giang Thừa Hứa cũng cầm lấy, thường ngày nam tử luôn bày ra vẻ mặt hờ hững, bây giờ cười lên có chút ngây ngô, nói: “Cảm tạ mẫu thân.”

Kiều Thị trách móc nhi tử mình không biết thương hương tiếc ngọc, nói: “Kim Nguyệt vừa mới vào cửa, sau này con cần phải quan tâm con bé nhiều hơn.”

Giang Thừa Hứa liếc mắt nhìn thê tử gò má đỏ ửng bên cạnh, gương mặt ẩn chứa ý cười, nhìn Kiều Thị nói: “Mẫu thân, nhi tử hiểu rồi. Nhi tử sẽ cố gắng đối xử thật tốt với nàng ấy.”

Sau đó Giang Diệu cùng nhóm đại tẩu nhị tẩu nói chuyện ở trong sân. Tống Loan hàn huyên với hai người một lúc, phải trở về uống thuốc dưỡng thai, nên đi mất. Chỉ còn một mình Tiết Kim Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ấy ửng hồng, bây giờ hai cái chân còn hơi run run không đứng vững, nhưng chuyện này lại không thể nói với Giang Diệu. Nàng chợt nhớ tới nha hoàn chuyên hầu hạ ở Chuế Cảnh viện, mấp máy môi, nhất thời không biết nên nói thế nào.

Tiết Kim Nguyệt là người không giấu được tâm sự, trong đầu muốn cái gì, đều viết hết lên mặt, tuy hiệntại đã chải kiểu tóc dành cho phụ nhân, nhưng trên mặt vẫn còn có chút non nớt. Giang Diệu nói: “Nhị tẩu, tỷ muốn hỏi cái gì? Nếu như muội biết, chắc chắn sẽ nói với tỷ.”

Lúc này Tiết Kim Nguyệt mới hỏi: “Diệu Diệu, bên người Nhị ca muội, có nha hoàn gọi là Quyển Bích, ta nghe ma ma và bọn nha hoàn ở Chuế Cảnh viện nói, Quyển Bích rất giỏi giang khéo léo, có khi nào Nhị ca muội…” Chuyện như vậy, đáng ra nàng phải hỏi Nhị biểu ca mới phải, nhưng nàng sợ y tức giận, nên mới không dám nói. Nhưng nếu không hỏi, trong lòng nàng có hơi khó chịu. Lúc trước nàng không biết, sau đó mới hiểu rằng, mẫu thân không cho Cốc Liễu theo làm nha hoàn hồi môn cho nàng, là sợ Cốc Liễu quá xinh đẹp, bị Nhị biểu ca thu vào phòng. Dù sao các công tử trong gia đình giàu có, chung quy phải có nha hoàn thông phòng bên cạnh. Nàng đã gả làm vợ người rồi, những chuyện phải hiểu cũng nhiều hơn trước. Nhưng vị Quyển Bích này, còn đẹp hơn so với cả Cốc Liễu.

Nhất thời Giang Diệu liền hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Tuy nàng biết, ba ca ca nàng đều giữ mình trong sạch, nhưng những loại chuyện thông phòng này, nàng chỉ là muội muội, cũng không rõ ràng lắm. Nàng có phần tin tưởng Nhị ca chưa từng đụng vào Quyển Bích, chí ít đời trước, Quyển Bích không vì Nhị ca nàng và Kim Nguyệt có khoảng cách mà xen vào, nhưng Quyển Bích đối với Nhị ca nàng xác thực là tồn tại tâm tư riêng.

Giang Diệu thấy lông mày Kim Nguyệt cau lại, hiểu được nàng ấy đã gả cho người, biết thêm một chút chuyện, thì những lo lắng trong lòng cũng sẽ nhiều thêm một chút.

Giang Diệu nắm tay Tiết Kim Nguyệt, nói: “Tỷ biết tính tình Nhị ca ta, tuy rằng Quyển Bích ở trong phòng Nhị ca ta hầu hạ, nhưng huynh ấy xem nàng chỉ là nha hoàn bình thường. Chuyện như vậy, nếu tỷ có nghi ngờ, liền tự mình đi hỏi Nhị ca đi, phu thê phải tâm sự những lời từ trong đáy lòng mới tốt. Nhị ca ta đối với tỷ mềm lòng nhất, nếu như y tức giận, tỷ chị cần nhẹ giọng năn nỉ, nhất định y sẽkhông dám bắt nạt tỷ.” Nàng không yên lòng, lại bổ sung thêm một câu, “... Tỷ phải nhớ kỹ, Nhị ca ta yêu tỷ như thế, sẽ không thật sự bắt nạt tỷ, nhưng nếu tỷ thấy sắc mặt y không tốt, tuyệt đối đừng nhát gan sợ sệt, tỷ kmà hông chịu nói tiếng nào, Nhị ca ta sẽ cảm thấy tỷ không thèm quan tâm y đó.”

Kiếp trước, hai người này chính là như vậy. một người thì cho rằng đối phương ghét bỏ mình, một người thì cho rằng trong tâm đối phương không có mình, nên tình cảm mới càng ngày càng xa cách.

Tiết Kim Nguyệt nghe vậy vội gật đầu, cười cười nói: “Hừm, Diệu Diệu, ta biết rồi. Ta sẽ không sợ Nhị biểu ca nữa.”, Nàng nhớ tới tối hôm qua nam nhân vừa thô bạo lại vừa ôn nhu, ngốc nghếch cười nói, “... Sau này ta có chuyện gì, sẽ trực tiếp hỏi Nhị biểu ca.”

Quả thật thật là trẻ nhỏ dễ dạy. Giang Diệu trêu ghẹo nói: “Sao còn gọi Nhị biểu ca?”

Lỗ tai Tiết Kim Nguyệt nóng lên, nhớ tới đêm qua nam nhân quấn quít lấy nàng bắt nàng phải gọi y bằng phu quân, còn buộc nàng phải nói những lời rất ngượng ngùng, Tiết Kim Nguyệt vội vàng che mặt giận dỗi nói: “Muội mà còn nói nữa ta sẽ không để ý tới muội.”

Hai tỷ muội đang trò chuyện, Giang Thừa Hứa đi tới, nhìn thoáng qua thê tử và muội muội, hỏi: “đangnói gì đấy?”

Nhìn đi, người này thành thân, nhưng lại không có chút nào giống vừa mới thành thân. Giang Diệu nở nụ cười ôn hòa, rạng rỡ với Nhị ca mình, nói: “không có gì. Chỉ là... Nhị tẩu có chuyện muốn nói với Nhị ca.”

Giang Thừa Hứa nhìn về phía thê tử. Tiết Kim Nguyệt có chút lúng túng, theo bản năng muốn nói khôngcó chuyện gì, nhưng nghĩ tới nha hoàn Quyển Bích và lời cô em chồng vừa nói, nhất thời cố lấy dũng khí, ngẩng đầu lên nói: “Vâng.”

Giang Thừa Hứa nói: “đi theo ta đi.”

Giang Thừa Hứa nhanh chân đi phía trước, Tiết Kim Nguyệt vội nháy mắt một cái với Giang Diệu, cũng cất bước đi theo sau. Ban đầu nam nhân bước đi thật nhanh như sao băng, sau đó nhận ra được cái gì, bước chân cố tình chậm lại một chút, hai phu thê đi song song với nhau, nhìn thật xứng đôi.

Tuy Giang Diệu rất vui mừng, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút trống rỗng.

Từ nhỏ đến lớn, nhóm ca ca quý giá nhất của nàng, bây giờ mỗi một người đều thành thân, có thê tử cần mình bảo vệ. Có lẽ các ca ca vẫn xem nàng giống như bảo bối, nhưng muội muội chung quy cũng là muội muội, cũng không thể trở về được như khi còn bé. Giang Diệu có một chút mất mát nho nhỏ, sau đó trở về viện của mình, đi tới phòng ngủ, cầm lấy đai lưng màu đen được thêu một nửa bên trong giỏ trúc lên, cẩn thận thêu tiếp.



Chưa hết bầu không khí thành thân vui mừng của Giang Thừa Hứa, đã đến cuối năm. Ngày giao thừa hôm đó, cả gia đình Trấn Quốc Công phủ hoà thuận vui vẻ cùng nhau ăn cơm tất niên. trên mặt lão thái thái nhuộm ý cười, cho đến khi ánh mắt rơi vào trên mặt Giang tam gia, mới nói: “Năm nay tết đến ngươi cố gắng ở yên trong phủ cho ta, bồi thê tử của ngươi đi xã giao, đừng hở tí lại chạy ra bên ngoài như vậy.”

Năm ngoái Giang tam gia chỉ đi về nhà mẫu thân cùng với Thích thị, còn tới thăm những họ hàng thân thích khác, đều là Thích thị cùng đi chung với ba nhi tử. Tuy rằng Thích thị không nói gì, nhưng lão thái thái vẫn tức giận hồi lâu. Giang tam gia nghe vậy, gật đầu nói: “Nhi tử biết rồi.”

Thích thị và Giang tam gia bằng mặt không bằng lòng cùng nhau ngồi xuống, cũng hướng về lão thái thái ngoan ngoãn đối đáp vài lời.

Chỗ ngồi vị trí đều sắp xếp theo bối phận, những người ở đây đều là huynh đệ có dung mạo xuất chúng ngang ngửa nhau. Trấn Quốc Công phủ tổng cộng có mười vị công tử, ngoại trừ con vợ lẽ Giang Thừa Hàn không được ngồi chung bàn, còn lại chín vị đều ở đây. Năm rồi chỉ có một tiểu cô nương Giang Diệu, năm nay có thêm hai vị tẩu tẩu, đúng là náo nhiệt hơn hẳn so với năm vừa rồi. Đặc biệt là Tiết Kim Nguyệt, tính tình còn muốn hoạt bát hơn cả Giang Diệu, lại có quan hệ rất thân với nhau, hai tiểu cô nương cười cười nói nói, bữa cơm tất niên này cực kỳ vui vẻ.

Ăn xong cơm tất niên là đến lúc đón giao thừa, có điều thân thể Giang Diệu có chút không khỏe, nên Kiều thị bắt nàng phải trở về phòng nghỉ ngơi sớm hơn một chút.

Đến phòng ngủ, Giang Diệu kéo kéo ống tay áo Kiều Thị, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, nữ nhi không có chuyện gì, người để con cùng đón giao thừa với các ca ca đi.”

Kiều thị sờ sờ gương mặt hơi có chút tái nhợt của khuê nữ, nói: “Hàng năm đều đón giao thừa, khôngthiếu chi lần này…” Kiều thị dừng lại một chút, nghĩ lại có lẽ đây là lần cuối cùng khuê nữ được đón tết ở bên cạnh người thân, không khỏi cảm thấy hốc mắt có chút ướt. Bà nói, “Được rồi, con mau đi nghỉ ngơi đi.” nói xong, đem một cái bao lì xì thật lớn để dưới gối khuê nữ.

Trước mặt mẫu thân hung hăng như vậy, Giang Diệu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ở trên giường nhỏ. Chờ Kiều thị đi rồi, Giang Diệu ở trên giường nhỏ lăn qua lăn lại không ngủ được, lúc này mới mặc tẩm y, khoác áo khoác đứng trước cửa sổ. Giao thừa náo nhiệt, pháo hoa không ngừng, đủ loại khói hoa “Ầm ầm ầm” bay lên bầu trời đêm, sau đó nổ tung, muôn màu muôn vẻ, óng ánh loá mắt.

Giang Diệu lẳng lặng nằm nhoài trên bệ cửa sổ, nâng cằm nhìn pháo hoa.

Trong đầu, đúng là lại bắt đầu nhớ tới hắn rồi.

Nhớ tới hắn, trong lòng Giang Diệu thật ngọt ngào, nở nụ cười xinh đẹp.

Giang Diệu có chút buồn ngủ, giơ tay xoa xoa đôi mắt lim dim, dự định trở lại ngủ. Nàng vừa ngước đôi mắt, nhìn thấy một nam nhân đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ, nhất thời sợ hết hồn. Cho đến khi thấy vóc dáng cao to, và khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân khoác áo choàng màu đen, lẳng lặng đứng ở trước mặt nàng, mới bỗng nhiên phản ứng lại, thấp giọng hỏi: “Chàng... chàng sao lại…”

Đáng ra đêm giao thừa phải quây quần bên cạnh người thân mới phải, sao hắn lại đi đến nơi này của nàng? Chỉ là — -- -- nghĩ đến khi còn bé hắn chỉ có một người thân là lão Vương phi để quan tâm, nhưng hôm nay lão Vương phi đã tạ thế nhiều năm. Nàng đột nhiên có chút đau lòng, nhìn hắn chỉ cứ ngây ngốc như vậy, nàng vội vàng đứng dậy tránh ra, nghe gian ngoài không có động tĩnh gì, mới quay lại nhìn Lục Lưu nói: “Chàng vào đi.”

Lục Lưu đúng là kinh hỉ.

Hôm nay là ngày đặc thù, nghĩ nàng vào lúc này có lẽ cùng đón giaothừa với người nhà, chứ không phải ở trong phòng ngủ, chỉ là muốn ôm may mắn lại đây nhìn thử xem, không ngờ thấy tiểu cô nương mộtmình nằm nhoài bên cửa sổ xem pháo hoa, hắn nhếch miệng lên, vươn mình đi vào, cúi người thân mật tựa lên trán của nàng, hỏi: “Sao không đi đón giao thừa?”

đã biết rõ nàng không có khả năng ở trong phòng ngủ, hắn còn tới đây. Giang Diệu thấp giọng lẩm bẩm một câu.

Có lẽ là đứng bên ngoài hồi lâu, nam nhân vừa mới vào, trên cơ thể mang theo khí lạnh. Nàng run rẩy, dựa vào trong ngực của hắn, nói: “Do thân thể vừa rồi có chút không thoải mái, mẫu thân ta bắt ta đingủ sớm một chút.” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, “...Còn chàng?”

hắn không trực tiếp trả lời, chỉ vuốt ve mặt nàng, nói: “Khá hơn chút nào không?”

Giang Diệu rất thích được người khác quan tâm, bèn gật đầu nói: “đã không sao rồi.” Chỉ là tay hắn quá lạnh, Giang Diệu nắm lấy tay hắn, oán giận nói, “Tại sao không mặc nhiều một chút?”

Lục Lưu cười cười, nói: “không lạnh.”

Nam nhân sĩ diện, nếu nói là sợ lạnh, thì sẽ bị người cười chê, cho nên dù có thật sự bị đông lạnh thành nước đá đi nữa, cũng sẽ cậy mạnh nói không lạnh. Giang Diệu cho hắn mặt mũi, nên cũng không hỏi nhiều.

Lục Lưu thấy nàng ăn mặc cũng mỏng manh, liền bế nàng đặt trên giường nhỏ, dùng chăn gấm bọc nàng kín mít. Giang Diệu bị quấn thành một cục ngồi ở trên giường nhỏ, nhìn hắn nghiêm túc ngồi ở bên cạnh giường, cử chỉ đúng là quân tử thủ lễ. Nàng vốn nên hài lòng mới phải, chỉ là —— Đêm nay nàng bỗng nhiên không muốn thủ lễ.

Nàng đỏ mặt, xê dịch cả người vào trong chừa ra một khoảng lớn. Lục Lưu hiểu rõ ý nàng, nhất thời mặt lộ vẻ mặt vui mừng, cởi áo choàng và đôi ủng bằng gấm, liền leo lên giường tiểu cô nương, ôm người vào trong lồng ngực. hắn dùng môi hôn khắp mặt nàng, nói: “không sợ bản vương bắt nạt nàng?”

Nàng không lên tiếng, chỉ lắc lắc đầu.

Giang Diệu cũng cảm thấy hành động của mình có chút kinh hãi thế tục, mặc dù quy củ rất trọng yếu, nhưng nàng càng không nỡ người mình thích bị đông lạnh. Nàng nằm nhoài trên lồng ngực hắn, nghe từng tiếng tim đập mạnh mẽ, bỗng nhiên có chút ngạc nhiên, đưa tay vào trong sờ soạng.

Thình thịch, thình thịch...

Nàng cười cười, ngẩng đầu nhìn hắn, “... Lục Lưu, chàng cũng đang căng thẳng sao?”

Lục Lưu cúi đầu hôn một cái lên miệng nàng, nuốt luôn âm thanh mềm mại trong trẻo của nàng vào trong bụng. hắn nắm tay nàng, kéo xuống nơi dưới thắt lưng, làm cho nàng hiểu rằng, đó không phải căng thẳng.

Giang Diệu bị dọa có hơi sợ, gò má nóng đến lợi hại. Nhưng nàng cũng là người sĩ diện, biết Lục Lưu là có ý muốn hù dọa mình, mới không cam lòng yếu thế, nguỵ trang thành gương mặt bình tĩnh, còn nghịch ngợm cắn cắn miệng hắn.

Dù Lục Lưu lại tự kiềm chế thế nào, nhưng trước mắt nửa đêm canh ba, cùng cô nương mình thích nằm ở trên một cái giường nhỏ. Tiểu cô nương mặc tẩm y nằm ở trong ngực của hắn, thân thể mềm mại xinh đẹp, toả ra vị ngọt nhàn nhạt, tránh không được muốn nhiều hơn nữa. hắn xoay người đè nàng ở dưới thân, ngậm lấy nàng miệng dùng sức hôn.

Tiểu bánh bao đang cố gắng trưởng thành bị ép có chút đau. Nước mắt Giang Diệu muốn tràn ra, nên mới đưa tay đẩy hắn. Nhưng chỉ một tay có thể dùng sức, tay còn lại thì... Nàng xấu hổ cực kì, vốn chỉ nghĩ lúc này Lục Lưu giống như bình thường, chỉ hôn nhẹ miệng nàng là xong, cho nên không nghĩ tới hắn...

Miệng được giải thoát, nam nhân phát hiện hành động của Giang Diệu, lúc này mới sốt ruột nói lầm bầm: “không cho trốn.” Tuy rằng tối nay náo nhiệt, nhưng nếu có động tĩnh lớn hơn, khó đảm bảo Bảo Lục bên ngoài sẽ không nghe thấy. Lúc này, Giang Diệu đúng là có chút vui mừng, hôm nay trực đêm không phải là người tỉ mỉ Bảo Cân.

Giang Diệu giống như cầm khoai lang nóng bỏng tay, vội vàng nói: “... Đỡ hơn chưa?”

Giọng nói tiểu cô nương run nhè nhẹ, giống như miếng đậu hũ non trên chiếc thìa sắp đưa đến bên miệng, run run rẩy rẩy. Gần như sắp khóc.

Lục Lưu động viên hôn nhẹ gò má của nàng, hiểu được chuyện này đối với nàng mà nói có hơi quá sức tưởng tượng một chút, nhưng đến cùng không nỡ thả ra, ôm cơ thể mềm mại của nàng, khép hờ mắt, khàn khàn động viên nói: "Sắp rồi... Chờ một chút.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status