Cưng chiều vợ nhỏ trời ban

Chương 1243



Chương 1243:

 

Hộ vệ ngăn đường, bà không còn cách nào bèn cúi đầu liền đi vào toilet.

 

Lúc này ngoài cửa truyền đến một chuỗi tiếng bước chân trầm ổn, Lệ Quân Mặc tới, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên: “Người đâu?”

 

“Chủ tịch, ở trong phòng vệ sinh.”

 

Lệ Quân Mặc xoay người đi vào.

 

Nguy rồi, ông tới!

 

Lâm Thủy Dao giật mình, bà không thể để ông tìm ra được, bà nên trồn đi, nhưng là trồn ở chỗ nào đây?

 

Nhà vệ sinh này lại lớn như vậy.

 

Có rồi, có một cái thùng rác rất to, còn mới tinh, chắc vừa mới thay, bà nhanh chóng chạy tới, mở thùng rác ra, sau đó ngồi vào, rồi đậy nắp thùng rác lại.

 

Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng vệ sinh mở ra.

 

Vài hộ vệ áo đen đi đến, bắt đầu lục soát, Lệ Quân Mặc đi vào phía sau, người đàn ông một tay đút trong túi quần móc một điều thuốc ra, đặt thuốc trên môi, ông hơi cúi đầu đốt thuốc.

 

Ông bắt đầu phả ra làn khói trắng.

 

Lâm Thủy Dao ngồi xổm trong thùng rác, bà có thể xuyên thấu qua lỗ trên thùng thấy rõ ràng tình huống bên ngoài.

 

Vài hộ vệ áo đen nghiêm túc lục soát nhưng không tìm được người: “Tiên sinh, không tìm được Lâm tiểu thư.”

 

Không tìm được thì mau đi chỗ khác mà tìm đi!!

 

Lâm Thủy Dao len lén nhìn về phía Lệ Quân Mặc cách đó không xa, hộ vệ áo đen đã lùi đến phía sau ông, ông hít một hơi thuốc thật sâu, tư thế ung dung giống như là đề vương cao cao tại thượng.

 

Khói lượn lờ mơ hồ dung nhan anh tuắn, giữa hai ngón tay mang theo ngọn lửa đỏ thắm, đôi mắt phượng sâu thẩm xuyên thấu qua làn khói nhàn nhạt mà sắc bén quét quanh nhà vệ sinh, sau đó rơi vào trên thùng rác.

 

Lâm Thủy Dao sợ đến co rụt lại, ôm chặt chính mình, không lẽ ông đã phát hiện ra bà?

 

Cặp mắt người đàn ông này giống như là chim ưng ung dung nhìn con mồi trong màn đêm, vô cùng đáng sợ.

 

“Các cậu ra ngoài trước đi, tôi muốn đi tiểu.” Lệ Quân Mặc luôn luôn ưu nhã tôn quý lộ ra vài phần ngoạn vị tà tính.

 

“Vâng, tiên sinh.” Tất cả mọi người lui ra ngoài.

 

Lâm Thủy Dao núp trong thủng rác thở dài một hơi, ông không phát hiện ra bà, ông chỉ là muốn đi tiểu.

 

Lúc này bên tai vang lên tiếng bước chân trầm ổn, từ xa đến gần, hướng tới chỗ bà.

 

Có ý gì?

 

Không phải ông muốn đi tiểu sao, tại sao lại đi tới chỗ bà?

 

Lâm Thủy Dao nâng mắt lên, chỉ thấy người đàn ông đã đi tới, trong tầm mắt của bà đều là thất lưng căng chặt của ông, dây lưng màu đen, còn có dây kéo quần.

 

Người đàn ông cầm điếu thuốc đặt giữa những ngón tay lên đôi môi mỏng, lòng bàn tay to đầy đặn đặt trên chiếc thất lưng màu đen: “xoát” một tiếng rút ra thắt lưng, ông còn kéo quần xuống, tư thế như đi tiểu.

 

Ông đây là… đi tiều vào thùng rác ư?

 

Máu nóng vọt thẳng lên đại não Lâm Thủy Dao, mặt bà đỏ như sắp nhỏ máu, sao không đi tiểu chỗ khác đi lại chạy tới nơi này hả, hả, hả?

 

Có ý thức giữ gìn vệ sinh nơi công cộng không hả?

 

Ông cố ý đúng không?

 

Hiện tại ông ngăn ở trước thùng rác, bà có thể nhìn rất chỉ là rõ ràng và sinh động nhất cử nhất động của ông, ông thực sự đang kéo dây kéo quần.

 

*A..” Lâm Thủy Dao hét lên một tiếng, đứng lên từ trong thùng rác.

 

Đưa ngón tay ra chỉ vào ông, vẫn còn run rẩy: “Lệ… Lệ Quân Mặc, anh biến… biến thái à?”

 

Lệ Quân Mặc trong miệng ngậm thuốc lá, hít một hơi thật sau, sau đó hướng về phía khuôn mặt nhỏ của bà từ từ phun khói ra, ông âm u tà nịnh câu môi mỏng: “Không trốn nữa à? Ra rồi?”

 

Khói thuốc xông vào mặt bà, Lâm Thủy Dao chau mày: “Anh biết rõ tôi ở chỗ này, còn… đi tiểu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 790 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status