Cuộc đời ngọt ngào khi có em

Chương 144: Haiz, đàn ông mà...!


Edit: Er ಥ_ಥ

Beta: TH + Richi

Chị Yên...

Lâm Yên: "...???"

Đa Đa: "...!"

Lúc này, Đa Đa ngơ ngác đứng bên cạnh xem đến nỗi trợn tròn cả mắt.

Đây... Đây... Đây là có chuyện gì?

Sao Vệ Từ Phong giờ như hoàn toàn biến thành người khác thế?

Cảm giác như một chú chó ngao Tây Tạng hung dữ biến thành Samoyed ngoan ngoãn đáng yêu vậy.

(*Samoyed là tên giống chó. Chi tiết tra google. - Bản edit được cập nhật trên wattpad Meow_team)

Nếu sau lưng Vệ Từ Phong có cái đuôi thì giờ này đã ngoáy tít khói rồi!

Mặt Đa Đa đầy vẻ "không hiểu gì", nuốt nước bọt nói: "Chuyện này... Tình huống gì vậy...?"

Kevin bên cạnh nhìn Vệ Từ Phong một lượt từ trên xuống dưới, hơi nhíu mày, khinh thường "giời ơi" một tiếng rồi nói: "Còn là tình huống gì nữa chứ... Haizz, đàn ông thôi..."

Đa Đa: "...???"

Không chỉ có Đa Đa khiếp sợ mà khiếp sợ hơn chính là Tưởng Tư Phi và Hạ San San đang đứng bên kia.

Ngày đầu tiên trang điểm để chụp ảnh, Tưởng Tư Phi cố ý kéo dài thời gian nên Lâm Yên không thể chụp ảnh được, cho nên lần này Lâm Yên nhất định là tới để chụp ảnh.

Nhưng Tưởng Tư Phi không thể ngờ được rằng sau khi Lâm Yên trang điểm tạo hình xong sẽ có hiệu quả tốt như vậy!

Cô ta không thể không thừa nhận, vừa nhìn thấy Lâm Yên thì cô ta lập tức ghen ghét đến nỗi gần như nổi điên.

Đối với người luôn quan tâm tới nhan sắc bên ngoài như Tưởng Tư Phi mà nói thì giống như có một cái gai đâm thẳng vào lòng cô ta...

Chỉ là cũng may gương mặt này của Lâm Yên cho dù có đẹp hơn nữa thì cũng vô dụng!

Tưởng Tư Phi nhìn nhà sản xuất Phùng và Vệ Từ Phong đã đi xa, vội vàng bước giày cao gót lên phía trước, Hạ San San cũng đuổi theo sau chuẩn bị xem kịch vui.

Tưởng Tư Phi dừng lại, tỏ thái độ của bề trên: "Nhà sản xuất Phùng, bây giờ có phải là nên để Lâm Yên rời khỏi đoàn làm phim rồi không?!"

Hạ San San vội vàng phụ họa: "Đúng đấy nhà sản xuất Phùng, vừa rồi anh Phong cũng lên tiếng, loại người này chẳng lẽ các người còn muốn lưu lại nơi này khiến anh Phong chướng mắt sao?"

Hai người vừa đi tới, trong chớp mắt khuôn mặt Vệ Từ Phong vốn là đang ngoan ngoãn đáng yêu thì đột nhiên sầm hẳn xuống, chẳng qua là có Lâm Yên ở đây nên cưỡng ép thu lại, lập tức liếc mắt về hướng Phùng An Hoa.

Cái liếc này tràn đầy sát khí, quả thực suýt chút nữa thì làm cho Phùng An Hoa sợ đến nỗi hồn bay phách lạc.

Phùng An Hoa tranh thủ thời gian kéo Tưởng Tư Phi và Hạ San San sang bên cạnh.

"Nhà sản xuất Phùng, ông kéo chúng tôi ra đây làm gì, ông có ý gì? Lâm Yên kia bao giờ mới đi?" Hạ San San không vui mở miệng chất vấn, kiên nhẫn đã mất.

Hạ San San tưởng vừa rồi Vệ Từ Phong đích thân đi tìm Phùng An Hoa và Khương Nhất Minh nói chuyện để nói về chuyện cho Lâm Yên rời khỏi đoàn làm phim, mà Phùng An Hoa và Khương Nhất Minh vẫn giữ ý định ban đầu muốn Lâm Yên ở lại.

"Đi?" Phùng An Hoa cười lạnh: "Ai nói Lâm Yên sẽ đi, quản tốt chuyện của hai người, đừng suy nghĩ nhiều quá!"

"Ông... Nhà sản xuất Phùng! Ông biết mình đang nói chuyện với ai không?" Hạ San San lập tức giận dữ.

Tưởng Tư Phi cũng nhíu mày: "Nhà sản xuất Phùng, tốt nhất là ông nên nghĩ rõ ràng, chỉ là một Lâm Yên thì có đáng không?"

Đã có hậu trường như vậy thì Phùng An Hoa thì còn quan tâm hai người kia nữa sao. Ông ta liếc mắt nhìn Tưởng Tư Phi, cười sâu xa một tiếng rồi nói: "Ảnh hậu Tưởng, tốt nhất là cô đừng uy hiếp tôi! Cái vai này của cô, tôi muốn tìm người thay thế cũng rất dễ dàng! Nếu cô muốn rời khỏi thì xin cứ tự nhiên!"

Tiếp đó Phùng An Hoa lại hướng về phía Hạ San San nhìn qua: "Dĩ nhiên, tiểu thư Hạ San San, cô cũng vậy."

Phùng An Hoa nói xong thì bình tĩnh chắp tay sau lưng rồi rời đi, để lại Tưởng Tư Phi và Hạ San San ngơ ngác đứng tại chỗ, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 231 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status