Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi

Chương 146: Diệp Thường Niên


Edit: Thiên Âm

Ngày hai mươi tám tháng sáu, Triệu Tín Lương đem hết mọi chuyện ở Thiên Hi Lâu mấy ngày nay sắp xếp cho xong hết, còn cẩn thận dặn dò hai đứa con phải nghe lời, sau khi làm xong hết, mới an tâm lên đường đến huyện Giang Ninh.

Từ trấn Thanh Hà đến huyện Giang Ninh, ngồi xe ngựa cũng phải mất một ngày đường, để đến kịp ngày ba mươi là ngày mà cả hiệp hội tụ họp, Triệu Tín Lương chọn ngày hai mươi tám để xuất phát đến huyện Giang Ninh.

Đây là đầu tiên hắn đi đến một nơi xa như vậy, trước đây khi còn ở Triệu gia thôn, xa lắm là đến trấn Thanh Hà mua đồ, huyện Giang Ninh mặc dù đã nghe qua, nhưng chưa có cơ hội đi đến một lần nào.

Có người nói đó là một nơi đất vàng biển bạc, phàm là ngươi có ý nghĩ muốn kiếm thật nhiều tiền thì hãy đến đấy.

Ngồi xe ngựa hết một ngày, rốt cuộc sáng sớm ngày hai mươi chín đã đến huyện Giang Ninh. Triệu Tín Lương lúc này không vì việc đi xe ngựa một ngày mà cảm thấy mệt nhọc, ngược lại còn cảm thấy tinh thần phơi phới, một hồi thì nhìn bên này, một hồi lại nhìn chỗ khác, mặc dù trời bây giờ chưa sáng hẳn, nhưng đã có một vài cửa hàng đã mở cửa, người bày sạp bán hàng rong nối dài bắt đầu hét to trên phố, đúng là cảnh tượng náo nhiệt.

Thấy thời gian còn sớm, cũng không cần vội đến bái phỏng Bùi Hạ Niên và Mạc lão bản, Triệu Tín Lương muốn đi dạo một vòng phố xá ở huyện Giang Ninh, tiện đường mau cho bọn nhỏ và Phương thị một chút quà.

Triệu Tương Nghi theo Triệu Hoằng Lâm học viết chữ giờ đã viết rất đẹp, lần trước còn la hét nói muốn đọc du ký, các loại thư tịch về thực vật, đáng tiếc trong tàng thư của học đường mà Triệu Hoằng Lâm theo học không có, Triệu Tín Lương luôn muốn tìm dịp đi xa để mua mấy quyển đem về cho Triệu Tương Nghi đọc giải sầu, bây giờ đến huyện Giang Ninh chính là cơ hội tốt.

Vừa đi vừa suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa hiệu sách, Triệu Tín Lương không biết chữ, có điều bên trong bày đầy thư tịch, văn phòng tứ bảo các loại, liền biết ở đây bán bút giấy, nhiều năm qua, hắn đặt mua cho Triệu Hoằng Lâm không ít nên đối với địa phương này cũng rất quen thuộc.

“Xin hỏi ngài muốn mua gì? Ngài chính là khách nhân đầu tiên của tiểu quán hôm nay, mua nhiều, ta có thể khuyến mãi thêm cho ngài.” Chưởng quỹ thấy cách ăn mặc của Triệu Tín Lương, rất vui vẻ chạy đến tiếp đón, đôi khi không nhịn được liếc đến xiêm y tơ lụa của Triệu Tín Lương.

Triệu Tín Lương có chút không được tự nhiên, cau mày lại, bộ xiêm y hôm nay hắn mặc là cố ý chọn, để không làm mất mặt Bùi Hạ Niên và Mạc lão bản ở hiệp hội thương nghiệp, chứ xưa nay hắn ăn mặc rất tùy tiện.

Vị chưởng quỹ này nhiệt tình như vậy hơn phân nửa là do hắn mặc bộ y phục này, chỉ chút điểm này, Triệu Tín Lương lập tức hiểu ra, nhớ đến chuyện lần trước hắn đến hiệu sách mua đồ cho Triệu Hoằng Lâm…Khi đó cả chưởng quỹ lẫn hỏa kế đều nhìn hắn với thái độ chán ghét, mặc dù hắn mua xong đồ, nhưng trước khi rời đi cũng không khỏi việc nghe bọn người đó bàn tán sau lưng.

“Xin hỏi? Ngài muốn sách hay muốn mua văn phòng tứ bảo?” Giọng nói của chưởng quỹ lần thứ hai vang lên bên tai Triệu Tín Lương, Triệu Tín Lương hồi phục tinh thần, không có biểu hiện vô cùng nhiệt tình, chỉ nhàn nhạt đi đến văn phòng tứ bảo trước mặt, chỉ một bộ tinh sảo trong đó, hỏi:

“Cái này bán bao nhiêu một bộ?”

“Ánh mắt ngài thật là tốt, đây là mặt hàng tốt nhất trong bổn tiệm, năm lượng bạc một bộ.”Chưởng quỹ vội vàng giới thiệu, đứng bên cạnh Triệu Tín Lương nói thêm, ”Nếu ngài muốn at lập tức gói lại cho ngài.”

“Ừ, giúp ta gói hai phần.” Triệu Tín Lương hít sâu một hơi, sau đó gật đầu.

“Ngài thật hào phóng, ta sẽ giúp ngài gói lại cho thật tốt, xin hỏi ngài còn cần gì không?” Chưởng quỹ vốn tưởng rằng tính cách không nói một lời nào của Triệu Tín Lương, thế nào cũng chỉ mua chút xíu đồ, không nghĩ đến vừa mở miệng đã đưa ra mười lượng bạc trả tiền, tính tình thật sảng khoái.

Triệu Tín Lương hơi tái lại, vừa nãy không nghĩ kỹ đã nói ra, món đồ này rất đắt bằng một năm tiêu xài của nhà họ.

Nếu không phải thấy đó thật tinh xảo, hắn chắc chắn không đem tiền này bỏ ra, vì từ trước đến giờ hắn chỉ mua đồ có giá trị mà thôi. Bây giờ trong nhà tuy kiếm được một ít tiền, nhưng hắn không dám lãng phí chút nào, tiền là lưỡi dao hai lưỡi, Triệu Tín Lương luôn tuân thủ theo quy tắc này. Còn nữa, đây là mua cho hai đứa con nên hắn cũng bỏ ra được.

Tưởng tượng bộ dạng của hai đứa con khi thấy bộ văn phòng tứ bảo này, sẽ vui vẻ cực kỳ. Hoằng Lâm rất nhanh sẽ thi Hương, mua cho nó một cái văn phòng tứ bảo mới cũng khiến cho nó thoải mái hơn, khi đó phát huy thật tốt.

“Lấy cho ta mấy cuốn du ký, mấy quyển giải thích công dụng của thực vật và một chút sách khác.” Triệu Tín Lương dựa theo lời yêu cầu của con gái nói với chưởng quỹ.

Chưởng quỹ bởi vì Triệu Tín Lương đem lại sinh ý lớn cho ông ta mừng đến miệng mở to ra, rất vui vẻ đến trước kệ sách, rút ra vài cuốn sách bìa trắng, để trước mặt Triệu Tín Lương: “Ngài chọn thử vài quyển xem, có quyển nào hợp với ý ngài không?”

Hai bên lông mày Triệu Tín Lương nhíu lại, cuối cùng khoát tay nói: “Đều là sách ta vừa mới nói sao? Ta không có biết chữ.”

“À, vậy là ngài mau sách giùm con trai sao?” Chưởng quỹ cũng không có đem chuyện Triệu Tín Lương không học thức mà khinh bỉ, chỉ cười nhìn Triệu Tín Lương trả lời, “Mấy quyển sách này là theo yêu cầu của ngài mà chọn, nếu như ngài tin ta thì có thể mua.”

“Một quyển bao nhiêu tiền?”

“Ngài đã mua hai phần văn phòng tứ bảo, mấy cuốn sách này ta sẽ tính rẻ cho ngài, vốn là hai trăm văn một quyển, ở đây có bốn quyển, ta chỉ lấy ngài hai trăm văn thôi, ngài thấy được không.”

“Ừ, xem ra ngươi cũng là người biết buôn bán.” Triệu Tín Lương cười hài lòng, mới vừa rồi còn nghĩ hai phần văn phòng tứ bảo này quá đắt, bây giờ thấy vị chưởng quỹ không tính toán chút tiền nhỏ nhặt này với hắn, mà hai phần văn phòng tứ bảo kia là thứ tốt, số tiền này bỏ ra cũng rất đáng giá.

Sau khi cầm đồ đã mua, sảng khoái trả tiền, rồi mới rời hiệu sách.

Trời dần sáng, Triệu Tín Lương suy nghĩ một chút, lại quay sang hướng bắc, bước vào một cửa hàng bán vải.

Mặc dù cuộc sống trong nhà đã khá gỉa hơn chút, nhưng Phương thị vẫn tiết kiệm, đối với ăn mặc của bọn nhỏ thì cho những thứ tốt nhất, còn với chính mình mà nói thì quá tiết kiệm.

Quần áo mặc hằng ngày là những bộ quần áo cũ đem từ Triệu gia thôn đến, thỉnh thoảng mới đổi hai bộ quần áo mới, cũng đều là do Triệu Tương Nghi ép buộc bà mua vải về may, bằng không, với cái tính của bà sẽ không bao giờ dùng tiền mua đồ tốt cho mình.

Nhớ đến Phương thị bây giờ tuổi tác đã cao, cũng đến lúc phải hưởng phúc, hắn là con trai phải hảo hảo hiếu kính với bà, nhất định phải mua một bộ đồ tốt cho mặc để báo đáp công ơn sinh dưỡng của bà.

Cửa hàng vải vóc này rất lớn, bên trong bày đủ loại vải may có hoa văn rất đẹp, Triệu Tín Lương nhớ đến hai đứa con bây giờ đã có đồ mới, không cần mau thêm vải may cho hai đứa nữa, cho nên liền chọn những khúc vải có màu và hoa văn dành cho lão nhân.

“Mấy khúc vải này bán như thế nào?” Triệu Tín Lương cầm một khúc vải gấm có hoa văn tối màu giơ lên cho nữ hỏa kế nhìn, nữ hảo kế kia nâng mi mắt nhìn, rồi cúi đầu làm như không để ý người trước mặt nói; “Một lượng bạc một khúc.”

Đối mặt với thái độ lãnh đạm như thế, trong lòng Triệu Tín Lương cảm thấy không thoải mái, có điều đây một cửa hàng lớn giống như vậy không nhiều, Triệu Tín Lương nhịn xuống tiếp tục chọn, cũng không muốn nói nhiều với những người như thế này.

Khúc vải màu xanh tím kia rất hợp, Triệu Tín Lương nghĩ đến việc Phương thị mặc một bộ quần áo màu này sẽ trẻ ra thêm vài tuổi, liền cầm khúc vải đó lên quan sát tỉ mỉ.

Lúc nãy chỉ nhìn sơ qua thôi, nhưng khi cầm lên nhìn lại, Triệu Tín Lương nhưng nhìn ra được điểm không thích hợp.

Vùng lông mày nhíu chặt lại, cuối cùng cầm khúc vải đem đến trước mặt nữ hỏa kế, lạnh lùng nói: “Ta thấy cửa hàng của các ngươi là cửa hàng lớn, nên mới vào đây mua đồ. Không nghĩ tới, trong cửa hàng này lại treo đầu dê bán thịt chó, đúng là bụng dạ hiểm độc.”

“Ngươi nói chuyện cẩn thận cho một chút, có muốn mau hay không, nào có ai giống như ngươi mới sáng ra đã vào cửa hàng người ta nói mấy lời xui xẻo như vậy chứ.” Nữ hỏa kế hiển nhiên nổi giận, lập tức đứng dậy tranh cãi với Triệu Tín Lương

Triệu Tín Lương không giận ngược lại giơ khúc vải lên cười châm chọc: “Người khác nhìn thì không biết, nhưng cái này không qua được mắt ta, ngươi biết rõ đây không vải là vải gấm, lại lấy bán với giá của một khúc vải tơ tằm, đừng tưởng treo lẫn trong này những khúc vải thượng hạng, rồi nói khúc vải này là vải gấm, để lừa gạt những khách nhân không biết như ta.”

“Ngươi, ngươi nói cái gì vậy” Nữ hỏa kế làm như nghe hiểu lời Triệu Tín Lương nói, có chút chột dạ mà đỏ mặt, nhưng ngữ kh1i vẫn bất thiện như trước tiếp tục trừng Triệu Tín Lương, “Không có tiền mua nổi thì đừng có ở đây nói xằng nói bậy, coi chừng ta gọi người vào đây đưa ngươi ra ngoài đấy.”

“Nếu như đây là đồ tốt thật sự, ta nhất định sẽ mua, nhưng cửa hàng của ngươi làm ăn gian trá, thật không đáng để ta bỏ tiền ra để mua.” Triệu Tín Lương đem khúc vải ném lên trên bàn, lúc nói câu này, bên ngoài vừa lúc có hai người đi vào.

Một người là ông chủ cửa hàng vải, một người cũng chính là khách nhân giống như Triệu Tín Lương đến mua đồ.

“Đã xảy ra chuyện gì? mới sáng sớm đã làm ầm ỷ rồi.” Ông chủ kia nhân lúc nữ hảo kế chưa phản bác lại lời Triệu Tín Lương liền mắng, sau đó lại trấn an khách nhân đứng bên cạnh, “Nào, nào, mời ngài hãy xem trước, ưng ý khúc vải nào xin hãy nói, trong cửa hàng chỉ xảy ra chút tranh cãi, không có gì đâu.”

Triệu Tín Lương nghe thấy giọng nói rất đỗi quen thuộc, quay đầu nhìn lại, không ngờ người vừa nói chuyện hắn cũng quen biết.

“Hóa ra là Triệu lão bản Thiên Hi Lâu, đúng là rồng đến nhà tôm, không sao, đây đều là người cùng một nhà.” Người nọ vừa thấy Triệu Tín Lương liền kích động nở nụ cười, sau đó trừng mắt nhìn nữ hỏa kế không hiểu chuyện kia, “Đúng là không có nhãn lực, không biết đây là đại lão bản sao, đi xuống cho ta.”

Nữ hảo kế kia phẫn nộ nhìn Triệu Tín Lương, sau đó ủy khuất lui xuống.

“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Triệu Tín Lương nhìn người nọ, tâm tình vốn đang tức giận liền thay đổi, người này hắn biết, nhưng không quá thân.

Người này chính là đối thủ một mất một còn của Nhâm thị, Ông chủ của Diệp tú phường ở trấn Thanh Hà, Diệp Thường Niên.

“À, không có chuyện gì, hóa ra cửa hàng vải này là của ngài?” Triệu Tín Lương nhìn thái độ Diệp Thường Niên khi nói chuyện với nữ hỏa kế kia đã đoán ra.

Diệp Thường Niên gật đầu: “Sớm biết Triệu lão bản muốn đến huyện Giang Ninh mua đồ, ta đã ở trong cửa hàng rồi, hỏa kế kia vừa mới đến làm, không hiểu chuyện, ngài đừng có để trong lòng. Ngài thấy ưng ý khúc vải nào, ta thay mặt cô ta xin lỗi mà tặng miễn phí cho ngài.”

“Không có.” Triệu Tín Lương vội vàng phất tay,”Ngài đi làm việc của mình đi, ta chỉ tùy tiện đi dạo vào đây xem thôi, cũng không muốn mua cái gì.”

“À” Diệp Thường Niên chuyển tầm nhìn sang khúc vải màu xanh tím đặt trên quầy, “Khúc vải này không phải là khúc vải Triệu lão bản nhìn trúng ư?”

Triệu Tín Lương lắc đầu như trống bỏi: “Ta ghét nhất là khúc vải màu này.” Sau đó lại nói, “Ngài hãy làm việc của mình đi, ta có việc đi trước, thật sự đã quấy rầy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status