Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi

Chương 198: Bà có muốn lấy công chuộc tội không?


Edit: Thiên Âm

“Hoằng, Hoằng Lâm?” Lã thị vội lấy khăn tay lau nước mắt, vẻ mặt vui mừng “Ta, ta là nương của con, con đã lớn như vậy rồi.”

“Nhờ hồng phúc của bà, tôi không có mất trí nhớ, ngược lại còn nhớ rất rõ kìa, bà không thất vọng chứ?” Giọng nói Triệu Hoằng Lâm không có độ ấm, hắn biết sớm muộn gì mình cũng sẽ gặp lại Lã thị, đây cũng những bước trong kế hoạch, chẳng qua không nghĩ tới, lại nhanh như vậy.

“Con trai?” Lã thị không thể tin được đây là con trai của mình...... Đứa trẻ từng kính trọng mình, một đứa con hiểu chuyện, thông minh, hôm nay sao lại trở nên lãnh khốc vô tình?

“Đừng tôi như vậy, tôi không có một mẫu thân giống như bà.” Triệu Hoằng Lâm cảm thấy ghê tởm,quay mặt sang chỗ khác không nhìn Lã thị.

Lã thị che miệng khóc nức nở, tầm mắt lần nữa trở nên mơ hồ, Lã thị nhiều lần muốn đừa tay sờ lên gương mặt của con trai, nhưng không có dũng khí đưa tay lên.

“Bà trở về làm cái gì? Cho rằng nhà tôi sống vất vả quá, cho nên đặc biệt đeo vàng đội bạc trở lại để chứng minh cho nhà tôi biết lựa chọn của bà là đúng phải không?” Triệu Hoằng Lâm không khách khí, trong tởng tượng của hắn, nếu như mình gặp lại người đàn bà này, sẽ nói chuyện như thế.

Hai tay Lã thị ướt đẫm mồ hôi, nước mắt cùng mồ hôi hoà lẫn nhau, khiến cho nàng ta nhìn thê thảm đến tức cười: “Hoằng Lâm......Nương biết sai rồi, nương rất hối hận, không mong trờ lại gia đình này, chỉ mong mọi người sống tốt hơn nương là được, về sau có thể dần dần tha thứ cho sai lầm của nương.”

“Nói nghe có vẻ hay nhỉ.” Triệu Hoằng lâm cười lạnh, “Điều nên hỏi, mới vừa rồi phụ thân đã hỏi bà, tôi cũng không muốn hỏi lại nữa, bây giờ, tôi chỉ muốn hỏi bà một câu.”

“A, được, được, con hỏi đi.” Lã thị đang trong cơn tuyệt vọng, một lần nữa thắp lên niềm hy vọng, chờ nghe Triệu Hoằng Lâm hỏi.

“Bà có muốn lấy công chuộc tội không?” Đột nhiên Triệu Hoằng Lâm hỏi như thế, “Có điều, không phải là bà nghe lời tôi làm theo là nhà tôi sẽ tiếp nhận bà lần nữa, có làm hay không là do bà.”

“Nương đồng ý với con bất cứ chuyện gì, nương đều cố hết sức làm theo” Lã thị không đợi Triệu Hoằng Lâm nói xong, nghiêm túc cam kết.

Triệu Hoằng Lâm cau mày: “Bàxác định?”

Lã thị nặng nề gật đầu.

“Thứ nhất, đem khế ước bán thân của Uyển dao, tôi hạn cho bà trong vòng nửa tháng phải đem đến đây, không cần biết dùng biện pháp gì, không cần nói cho tôi là bà không biết Tề Uyển Dao.” Triệu Hoằng Lâm không nóng không lạnh nói.

Lã thị kinh ngạc vạn phần nhìn Triệu Hoằng Lâm, không thể tưởng tượng nổi hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ con bây giờ đang trốn ở nhà con?”

“Các người không ngờ không thể tìm được đúng không?” Triệu Hoằng Lâm siết chặt quả đấm, cắn răng nói.

“Không phải, không phải, nương không có ý này, chỉ là nương rất kinh ngạc, con bé lại có thể gặp mọi người, vậy...... Những chuyện kia mọi người cũng biết rồi hả?” Lã thị cẩn thận hỏi.

“Tôi không cần thiết trả lời bà cái này, bà chỉ cần nhớ, từ hôm nay trở đi, trong vòng nửa tháng đem khế ước bán thân của Uyển Dao đến cho tôi.” Triệu Hoằng Lâm nói xong, tiếp tục nói chuyện thứ hai, “Còn nữa, về chuyện buôn bán của Niên Thế Hữu, còn chưa tới thời điểm, chờ thời cơ đến tôi sẽ thông báo cho bà, vẫn là câu nói kia, có làm hay không là do bà.”

Hắn bây giờ còn không dám tin tưởng nữ nhân này có lòng hối cải thật sự không, nhưng nếu không giả, như vậy để cho bà ta giúp mình làm việc đi.Nhưng nếu như bà ta còn dao động, như vậy việc n1oi cho bà ta biết một phần kế hoạch của mình, đã quá nguy hiểm rồi.

Trước phải xem bà ta có thể sự đem khế ước bán thân đến cho mình không đã, xem biểu hiện bà ta có trung thành không.

Sau khi đã quyết định hết, Triệu Hoằng Lâm không khỏi cười lạnh, thực là khó có thể tin, cuộc trò chuyện kiểu này, lại là cuộc trò chuyện giữa mình và mẫu thân ruột.

“Nương đáp ứng con” Lã thị nặng nề đồng ý, “Đứa bé đó lần trước là do nương thả đi, nương cũng đã từng lén đi tìm con bé, cho nên chính tay nương sẽ đem khế ước bán thân cho con bé, cho con bé tự do, để cho con bé có thể an tâm mà sống.”

“Đừng có ở trước mặt tôi giả mù sa mưa, theo lời tôi nói mà đi làm là được, đừng có nhiều lời.” Triệu Hoằng Lâm cũng không thèm nhìn tới Lã thị, “Còn nữa, chuyện hôm nay gặp tôi và phụ thân phải giữa bí mật, nếu bà dám đến Triệu phủ để Tương Nghi và mẫu thân nhìn thấy, tôi nhất định sẽ không tha cho bà.”

“Hoằng Lâm? Con, con gọi nữ nhân đó là gì” Lã thị lúc này quả thật muốn điên, nàng ta thà tin tưởng tai mình bị điếc còn hơn.

“Đối với tôi mà nói, ‘người phụ nữ’ trong nhà kia mới là mẫu thân, còn bà thì không phải ——‘ người phụ nữ ’ đó, không có chút quan hệ nào với tôi.” Triệu Hoằng Lâm đón nhận Nhâm thị, từng câu từng chữ đều là vì Nhâm thị

“Không, không” Lã thị không cách nào có thể chịu đựng được điều này, nàng ta đột nhiên trở nên điên loạn xông đến, nói với Triệu Hoằng Lâm, “Hoằng Lâm, con nghe nương nói, nương mới là mẫu thân ruột của con, trong thân thể này chảy cùng một dòng với con, con là đứa trẻ do nương hoài thai mười tháng sinh ra.

“Chính là bởi vì điều này, cho nên không có lúc nào nhắc nhở tôi, là tôi hận bà cỡ nào.” Triệu Hoằng Lâm điên cuồng nói, “Tôi cảnh cáo bà, đừng có xuất hiện trước mặt người nhà tôi, cũng không được đi tìm Uyển Dao, nếu để tôi biết bà không yên phận, tôi sẽ có biện pháp khiến bà sống không bằng chết.”

“Hoằng Lâm...... Con thật sự hận nương đến vậy sao?” Trong mắt Lã thị chợt rơi xuống một giọt nước mắt.

“Chuyện khế ước bán thân, đừng quên.” Triệu Hoằng Lâm lười phải cùng nàng ta tốn nước miếng, chỉ ném xuống câu này, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng con trai rời đi, ngẫm lại lời nói vô tình của Triệu Tín Lương trước đó, Lã thị lảo đảo mấy bước, suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất.

Hôm nay nàng ta đã thành cái gì?

(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các có những phút giây đọc truyện vui vẻ ⌉ ΟωΟ ⌊)

Ở Niên Gia không được hoan nghênh, trở lại nơi từng là cố thổ, càng không có một người nguyện ý tiếp nhận mình, mỗi người cũng gây sự, hận mình thấu xương, mình ở trên đời này, thật không có đường sống sao?

Ôm tâm tình bi thống, tuyệt vọng trong lòng, Lã thị ngay đêm hôm đó trở lại huyện Giang Ninh, Niên Thế Hữu vẫn đắm chìm trong ôn hương nhuyễn ngọc chưa về, Lã thị cũng vui vẻ để thanh tĩnh lại, vừa lúc có thời gian đễ giải toả sự hỗn loạn trong lòng mình.

Không mặt mũi nào đối mặt với người đã từng là người nhà, Lã thị bắt mơ hồ đối với Nhâm thị sinh ra hận ý. Nàng ta có thể tiếp nhận Triệu Tín Lương, đám người Triệu Hoằng Lâm chán ghét mà vứt bỏ mình, nhưng nàng ta không cách nào tiếp nhận được, ngôi nhà đó hôm nay đã có nữ nhân thay thế mình, hưởng thụ tứ vốn nên là của mình......

Bên này, Triệu Tương Nghi đang cùng Nhâm thị tản bộ trong hoa viên, Triệu Tín Lương vội vã trở về phủ.

“Trong tửu lâu không có chuyện gì à? Nhanh như vậy sẽ trở lại rồi.” Nhâm thị giật mình hỏi.

Triệu Tín Lương dịu dàng xoa cái bụng chưa lớn của Nhâm thị: “Hôm nay không có chuyện gì lớn, có chưởng quỹ ở đó trông, ta nhớ nàng và bọn nhỏ, nên quay lại xem.”

“Con phải trở về viện tử nghiên cứu tiếp dược thảo, con đi trước nha” Triệu Tương Nghi rất là thức thời lui ra ngoài, ngược lại khiến Nhâm thị cùng Triệu Tín Lương cười lớn, nói nàng là tiểu quỷ.

Chờ Triệu Tương Nghi đi rồi, Triệu Tín Lương chợt ôm lấy Nhâm thị.

“Hử? Sao thế?” Nhâm thị có chút hoảng hốt.Ở cùng với Triệu Tín Lương đã lâu, đối với tính tình của Triệu Tín Lương cũng biết nhiều, mỗi lần Triệu Tín Lương biến thành bộ dạng này, đều có chuyện xảy ra.

“Không sao.” Triệu Tín Lương lắc đầu một cái, “Ta quá kích động, đặc biệt mong đứa nhỏ ra đời, ta muốn hảo hảo đợi nó, mặc kệ là nam hay nữ, cũng sẽ thương yêu. Hoằng Lâm và Tương Nghi từ nhỏ không có nương, cho nên phương diện này ta vẫn cảm thấy rất thiệt thòi với hai huynh muội nó. Chờ sau khi đứa bé ra đời, hai chúng ta hãy toàn tâm toàn ý yêu nó, khiến cuộc đời này của nó không tiếc nuối.”

“Hai đứa nhỏ này thiếp cũng rất thương, thiếp đã sớm xem hai đứa như con thân sinh của mình.” Nhâm thị an ủi Triệu Tín Lương.

“Ừ, ta biết rõ, cám ơn nàng đã nghĩ như vậy.”

“Chúng ta là vợ chồng, còn khách khí như vậy sao?” Nhâm thị cười, hai tay đặt lên bàn tay của Triệu Tín Lương đang bảo vệ bụng mình.

Mấy ngày sau, Lã thị lại bí mật đến trấn Thanh Hà một chuyến, đem khế ước bán thân tự tay giao cho Triệu Hoằng Lâm.

Triệu Hoằng Lâm sau khi cầm khế ước bán thân, cái gì cũng không nói, chỉ nhàn nhạt đuổi nàng ta đi, Lã thị tuy có chút không cam lòng, nhưng cũng không muốn phát tác với Triệu Hoằng Lâm, chỉ lưu luyến không rời ở ngày đó rời khỏi trấn Thanh Hà.

Lấy được khế ước bán thân, tảng đá trong lòng Triệu Hoằng Lâm cuối cùng cũng có thể đặt xuống

Hắn dặn dò tiểu Đức đến nhà Triệu Hữu Căn truyền lời, muốn Tề Uyển Dao đến hiệu thuốc một chuyến, nói mình có chuyện quan trọng muốn cùng nàng nói.

Ngay sau đó Tề Uyển Dao lập tức theo tiểu Đức đến.

Triệu Hoằng Lâm ở trong hiệu thuốc chờ đã lâu, sau khi Tề Uyển Dao đến, hắn lập tức đứng lên, tâm tình có vài phần kích động.

Rất ít nhìn thấy Triệu Hoằng Lâm như vậy, bình thường hắn luôn mang bộ dáng ôn nhã hữu lễ, nói chuyện thẳng thắn lạnh như băng không chút ấm áp.

Cho nên tâm tình Tề Uyển Dao cũng tốt, cười khanh khách hỏi: “Có chuyện gì tốt sao?”

“Tuyệt đối là chuyện tốt, hơn nữa có liên quan tới muội.” Triệu Hoằng Lâm kéo Tề Uyển Dao ngồi xuống, lấy trong tay áo một tờ giấy, đưa tới trước mặt Tề Uyển Dao.

“Đây là cái gì?” Tề Uyển Dao ôm tâm tình tốt hỏi.

“Mặc dù muội không biết mấy chữ, nhưng vật này muội có thể nhận ra được” Triệu Hoằng Lâm không vòng vo, sau đó chỉ vào khế ước bán thân cười nói, “Chính muội mở ra xem đi.”

Tề Uyển Dao nở nụ cười, cầm tờ giấy kia từ từ mở ra, nụ cười trong mắt lại theo nội dung tờ giấy từng chút từng chút biến mất......

Triệu Hoằng Lâm không có bỏ qua tia bất thường mắt trên mặt Tề Uyển Dao, thấy nàng xem ra cũng không giống như cao hứng như vậy, bèn hỏi nàng: “Thế nào, muội không cao hứng sao?”

Tề Uyển Dao nghe vậy, lập tức miễn cưỡng cười: “Không có đâu, muội, muội rất cao hứng a”

Mặc dù nàng nói như thế, nhưng Triệu Hoằng Lâm vẫn cảm nhận được tâm tình nàng không được vui lắm, còn tưởng rằng nàng sẽ kinh hỉ vạn phần, hoặc cảm động đến khóc nức nở đây này, nhưng quay đầu lại, nàng căn bản không để ý cái này có đúng hay không?

Cảm xúc mất mác từ từ ấn áp tâm trí Triệu Hoằng Lâm.

Thấy Triệu Hoằng Lâm buồn, Tề Uyển Dao liền nói: “Muội thật sự cao hứng”

Thật ra thì, nàng cũng không phải là không thèm để ý tờ gấy bán thân này, có thể có được nó, như vậy mình đã tự do, không phải quá tốt ư chẳng qua là...... Cứ như vậy, mối liên hệ giữa Triệu Hoằng Lâm và nàng sẽ đứt đi...... Trước kia bọn họ còn có thể dựa vào tờ khế ước này mà gần nhau, bây giờ tờ khế ước ở đây, nàng còn lý do gì ở bên cạnh hắn?

Bây giờ lại xuất hiện một Trần Vi, đem đến sự uy hiếp cho nàng, cuối cùng, nàng thật không thể cùng thiếu niên này cùng nhau đầu bạc răng long sao?

“Đang suy nghĩ gì đấy?” Triệu Hoằng Lâm đưa tay quơ quơ trước mặt Tề Uyển Dao.

Tề Uyển Dao hồi thần, lập tức lắc đầu một cái cười nói: “Không có, a, đúng rồi, vật này huynh làm sao lấy được?”

“Cái này muội không cần quan tâm, chỉ cần lấy được nó, đem nó tiêu hủy là tốt rồi, huynh xem qua, đó là thật, chỉ cần nó không còn nữa, muội chính thức được tự do.”

“Hoằng Lâm, cám ơn huynh.” Tề Uyển Dao trịnh trọng nói, “Mặc dù muội biết rõ khoảng cách giữa chúng rất xa...... Nhưng mà muội lại......”

“Huynh không phải đã nói không nên nói những lời này nữa sao?” Giọng nói Triệu Hoằng Lâm dịu dàng hơn rất nhiều.

Tề Uyển Dao ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đã sớm chứa đầy lệ quang: “Muội không lúc nào mà không sợ hãi, sợ mình một khi tỉnh lại, huynh và muội đã sớm biến thành người xa lạ.”

“Là muội quá lo lắng.” Triệu Hoằng Lâm đột nhiên vươn tay ra vỗ vỗ đầu của nàng.

Tề Uyển Dao cảm giác được sự ấm áp, Triệu Hoằng Lâm đối với nàng vô cùng dung túng, giữa bầu không khí ốt đẹp thế này, lá gan nàng lớn hơn nói: “Trong lòng muội vẫn bất an, muội cũng không xác định được tâm ý của huynh thật sự kiên định không.”

Tay Triệu Hoằng Lâm cứng ngắc, chậm chạp thu trở lại, ngay lúc Tề Uyển Dao lơ đãng, hắn cau mày, sau đó tận lực gạt bỏ sự không thoải mái trong lòng.

Hắn biết ý tứ trong lời nói của Tề Uyển Dao, là muốn mình có thể nhanh chóng xác định danh phận của nàng, mặc dù không phải cưới nàng, nhưng nhất định phải ở trước mặt các trưởng bối xác định vị trí tồn tại của Tề Uyển Dao trong lòng mình.

Cũng không phải là hắn không muốn làm chuyện này, chẳng qua là đột nhiên từ trong miệng Tề Uyển Dao nói ra, khiến hắn khó chịu.

Lúc nào thì người thiếu nữ trở nên quanh co lòng vòng với mình vậy, là mình ảo giác, hay là nàng đang thay đổi?

“Uyển Dao, chúng ta còn nhỏ, hơn nữa trong tay huynh có không ít chuyện phải làm, không thể phân tâm. Nhưng mà có một điều, huynh có thể nói rõ cho muội biết, bắt đầu từ bây giờ, huynh hi vọng muội không nên lo lắng gì hết, hết thảy mọi chuyện đã có huynh, chuyện muội cần làm bây giờ là tin tưởng huynh.”

“Có thể làm được không?” Giọng nói Triệu Hoằng Lâm cao lên hỏi một lần.

Tề Uyển Dao có chút đờ đẫn, lát sau gật đầu một cái: “Muội tin tưởng huynh”

“Nhưng mà,muội muốn hỏi một chút......” Kiên định của Tề Uyển Dao biến mất, lại bắt đầu dao động nói.

“Hử?”

“Về vị Trần tiểu thư đó...... Nàng ấy giống như đối với huynh......” Tề Uyển Dao suy nghĩ nói thế nào, nhưng thấy sắc mặt Triệu Hoằng Lâm bởi vì nhắc đến Trần Vi trở nên âm trầm, Tề Uyển Dao lập tức dừng lại, không hỏi nữa, “Thôi, là muội lắm mồm, chúng ta không đề cập tới nàng ấy nữa.”

“Ừ, huynh còn có việc, không thể bồi muội được, muội về trước không sao chứ?” Triệu Hoằng Lâm đứng dậy, chuẩn bị tiễn Tề Uyển Dao ra cửa

Tề Uyển Dao lấy được khế ước bán thân gật đầu một cái: “Huynh bận thì cứ đi, muội không quấy rầy nữa, còn có cái này, thật là cám ơn huynh”

Triệu Hoằng Lâm nhếch miệng cười, tiễn Tề Uyển Dao

Trở lại hiệu thuốc, nụ cười trên mặt hắn biến mất,Tề Uyển Dao hôm nay cho hắn cảm giác, không thể nói là kỳ quái, tóm lại là khiến hắn không thích

Chỉ mong sau này sẽ thay đổi, dần quên đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status