Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi

Chương 62: Ly biệt


Edit: Thiên Âm

Mấy ngày sau tang sự, Uông thị đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định dẫn hai đứa con rời khỏi Triệu gia thôn. Trước khi đi, mời Triệu lão gia tử và Phương thị đến nhà nói chuyện.

Phương thị vừa vào nhà lại muốn khuyên Uông thị một hồi, khi Uông thị nói rõ quyết tâm mình, Phương thị không khỏi tiếc hận nói: “Vài chục năm hàng xóm, ngươi đột nhiên nói phải đi, ta thật là có chút luyến tiếc.”

“Đúng nha, thì không thể ở lại sao? Ngươi không phải nói đa số họ hàng nhà chồng bên kia đều hờ hững sao, nhà mẹ đẻ ngươi lại như vậy… Bây giờ cô nhi quả phụ các ngươi có thể đi chỗ nào? Không bằng lưu lại tiếp tục làm việc để sống, người một nhà bọn ta sẽ giúp đỡ các ngươi nha.” Triệu lão gia tử sau khi ngồi xuống liền tiếp lời Phương thị.

Uông thị nghe xong rất là cảm kích, nói cám ơn: “Đại thúc, thím, cháu biết hai người đều là người tốt, hơn nữa mấy ngày qua, hai người cũng giúp đỡ chúng cháu không ít, cháu sao có thể tiếp tục làm phiền mọi người giúp nữa chứ? Tình trạng của nhà hai người cháu nhiều ít cũng biết một chút, mỗi nhà đều khó khăn …”

“Ngươi nói lời này là xem bọn ta là người xa lạ, nếu như ngươi vì nguyên nhân này mà phải đi thì ngươi không nên làm như vậy, ở lại đây đi, a?” Phương thị đứng dậy nắm tay Uông thị khuyên nhủ, đem Uyển Dao đang đứng một bên ôm chặt lại, “Ngươi nhìn xem, Uyển Dao còn nhỏ như vậy, hay chơi cùng với mấy đứa nhỏ nhà bọn ta, tình cảm của bọn nó lại rất sâu, ngươi muốn đem con bé đến một nơi khác, chỉ sợ bọn nhỏ đều không thích ứng được, ngươi cũng nên vì hài tử suy nghĩ nha.”

Uông thị nghe xong, nước mắt ngay lập tức chảy ra: “Thím a, không phải là ta muốn rời đi, mà là không thể không ly khai nha, là ta vô dụng… Không lo được cho hai đứa con “

Tề Uyển Dao thấy mẹ mình cực kỳ bi thương, trong lòng cũng rất là khó chịu, liền lấy khăn ra lau nước mắt cho mẹ.

Tề mộc tượng là trụ cột duy nhất trong nhà lại ra đi, ngay tức khắc đã làm biến đổi cả một gia đình, một gia đình hạnh phúc ngày trước, hôm nay đã thiên sang bách khổng[1], tan thành vụn nhỏ, cũng không biết có qua nổi bất kỳ sóng gió nào nữa không.

[1] Thiên sang bách khổng:Khuyết tật khắp nơi, vấn đề nghiêm trọng. Bị tàn phá nặng nề, đầy mình thương tật

Cho nên Uông thị quyết định muốn dẫn hai đứa con nương nhờ nhà đại ca Tề mộc tượngTề mộc tượng huynh đệ tỷ muội rất nhiều, chỉ có mình vị đại ca này là thái độ làm người coi như thực sự đoan chính, không đến mức đối xử lạnh lùng với mọi người. Song thân Tề mộc tượng đã mất, huynh trưởng như phụ thân, ngay cả vị kia trưởng tẩu tính nết chưa chắc đã bao nhiêu tốt, thì nàng cũng nguyện ý mang theo hai đứa con của mình nương nhờ vào, bởi vì chỉ dựa vào sức của một mình nàng thực sự khó có thể đem bọn nhỏ nuôi dưỡng thành người… Nhiều năm qua vẫn là Tề mộc tượng ở bên ngoài dốc sức làm việc, nàng tuy rằng lúc nào cũng ngây ngô ở trong nhà lo liệu mọi việc coi như là phụ nữ có đức hạnh, nhưng nàng lại không hiểu việc trồng trọt ra sao, sức khỏe lại yếu, cơ thể suy nhược, sao gánh được trách nhiệm dưỡng dục hài tử?

May mà lúc sinh tiền Tề mộc tượng có tích góp cho nhà một khoản tiền, cho nên không đến mức làm cho cái nhà này lập tức ngã xuống, Uông thị liền suy nghĩ, lúc này phải nương nhờ vào nhà đại ca, chờ bọn nhỏ đều trưởng thành hết, bọn họ sẽ tự lập lại môn hộ cũng là bình thường đi.

Huống hồ, bọn họ đã gây chuyện với bọn người Điền thị, nghĩ đến cũng sẽ không dễ dàng buông tha, sợ là bọn người Điền thị sẽ tìm tới cửa lần nữa, lần này, nàng là thật phải rời đi nơi này.

Đợi Uông thị bình tĩnh một chút, Phương thị thấy nàng khạc ra một hơi thở lại bình tĩnh nói: “Được rồi, đại thúc,thím, hai người đừng khuyên cháu nữa, cháu đã quyết tâm. Hôm nay tìm hai người đến đây là muốn đem điền sản bàn giao cho cả hai.”

“Cái này không được, không được” Triệu lão gia tử lập tức đứng lên cự tuyệt, Phương thị cũng không đồng ý.

Uông thị lại lắc đầu rơi lệ nói: “Là do cháu làm mẹ lại vô dụng mới có thể làm cho cái nhà này đổ xuống, mấy ngày tang sự nhờ mọi người tương trợ nhà cháu mới có thể nhập mồ vi an, hai người cũng đừng từ chối, nhà bọn cháu hiện giờ có ba mẫu ruộng tốt, bốn mẫu ruộng hoang, toàn bộ giao cho hai vị xử trí, cháu sẽ không thu một phân tiền.”

“Mẹ A Sâm… mấy mẫu ruộng này nên bán để có tiền làm lộ phí đi đường, tội gì lại cho không nhà ta” Phương thị cũng gấp, bà biết rõ Uông thị và hai đứa nhỏ trong lòng rất là đau khổ, nếu không lại không có tiền bạc trong người,làm sao có thể tốt được.

Uông thị lại lần nữa kiên trì: “Hai nừười đừng có nói nhiều, nhiều năm như vậy, đã làm phiền nhà cả hai đã giúp cho một nhà chúng cháu, năm đó cháu cùng chồng vừa mới đến thôn…” Nhắc đến Tề mộc tượng, Uông thị cuối cùng nhịn không được vừa khóc một hồi, nói đều nói không nên lời, khó khăn lắm được Phương thị khuyên nhủ mới bình tĩnh lại, Uông thị nói tiếp, “Để cho cả hai chê cười, những điền sản này cả hai cứ lấy sử dụng đi, cả hai có khả năng làm ruộng, mấy mẫu ruộng này ở trong tay cả hai có thể thu hoạch ra được thứ tốt. Hơn nữa, mấy mẫu ruộng này là do mấy năm qua mọi người đã giúp đỡ nhà chúng chúng cháu trồng trọt, cháu không thể dùng được, ông chồng nhà cháu lại làm thợ mộc, cũng không có rãnh rỗi lo việc ruộng đồng, không phải đều do mọi người giúp đỡ sao, hôm nay cháu đem mấy mẫu ruộng nhà cho cả hai, trái lại cháu cũng đã quyết. Mấy thứ này cũng không xem là gì, cháu xin thay chồng tặng mấy mẫu ruộng này cho nhà của thúc và thím, hãy xem như đây là một chút tâm ý và tạ lễ của cháu.”

“Về phần nhà này và phòng ở, là do chính tay cha bọn nhỏ làm, trong phòng này một cái bàn, cái ghế cũng đều là tâm huyết của cha bọn nhỏ…Cháu luyến tiếc không muốn bán, vì sợ nơi này bị người khác làm cho hỏng mọi thứ…Cho nên chờ sau khi bọn cháu rời khỏi, xin đại thúc và tím hãy thay cháu trông coi nhà này, nếu cả hai cần cũng có thể vào ở, đem phòng ở giao cho cả hai cháu mới yên tâm được, chỉ xin cả hai không ngại xui xẻo là được. Như vậy liền vất vả cho cả hai.”

“Mẹ a Sâm, ngươi đang nói cái gì vậy …” Phương thị nghe xong, nước mắt cũng theo khóe mắt rơi xuống.

Uông thị khóc không thành tiếng, sắc mặt luôn luôn rất tiều tụy, nàng lấy từ trong hộp gỗ nhỏ ra khế đất, toàn bộ giao cho Phương thị: “Xin nhờ vào đại thúc và thím, cháu nghĩ rằng cháu sẽ không quay về đây một lần nào nữa, nhưng xin đại thúc và thím nhất định phải tay bọn cháu bảo vệ tốt những thứ này, lời nói không dễ nghe, nếu như ngày nào đó bọn cháu không làm được việc, bọn nhỏ trở về, cũng có một chỗ để đặt chân mà sống yên ổn, xin cả hai hãy thay cháu mà chiếu cố.” (J: đọc mà muốn khóc vì Uông thị)

“Sẽ không… Các ngươi ngày sau sẽ sống rất khá, những … thứ không tốt sẽ đều đi qua, tin tưởng ta…” Giọng nói Phương thị nghẹn ngào.

Lúc đàm thỏa xong sự tình, Uông thị dùng tốc độ cực nhanh, ngày tiếp theo liền thu thập xong hành lí, mang theo hai đứa con chuẩn bị rời đi.

Nhóm người Triệu Tương Nghi vội chạy đến đưa tiễn, nhìn bạn chơi thường ngày sắp phải đi xa, trong lòng cũng không dễ chịu gì mấy.

Tề Uyển Dao vẫn khóc, nàng từ trước đến này đều hiểu lễ cùng yên tĩnh, hôm nay lại luống cuống, nhưng dưới sự luống cuống đó lại bao gồm cả một nỗi bi thống không thôi trong tâm.

Tề Sâm lúc này lại giống như Triệu Hoằng Lâm, mím chặt môi không có nói một câu, trầm mặc đến dọa người.

Triệu Tương Nghi trong lòng cũng rất là không muốn, kéo chặt tay của Tề Uyển Dao, trong cổ họng hình như có gì đó chặn lại, trầm trọng đau đớn, nói không nên lời, một câu từ biệt không nói được, muốn mở miệng nói hai chữ bảo trọng, lại nghẹn ở tại trong miệng, sau một khắc, liền hóa thành nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, trước mắt là dáng dấp mơ hồ của Tề Uyển Dao.

“Tương Nghi, cái này là suốt đêm tỷ thêu, lần trước muội nói rất thích, phải giữ cho thật tốt đấy, hãy mang theo thường xuyên xem nó như là Uyển dao tỷ tỷ đang ở bên muội vậy.”Tề Uyển Dao khóc một hồi liền lấy ra một chiếc túi hương màu vàng, bên trên thêu một chọn chim hỉ thước, có một lần triệu tương Nghi nhìn thấy nói là rất sinh động, không nghĩ tới Tề Uyển Dao lại nhớ kỹ như vậy.

Triệu Tương Nghi run rẩy tiếp nhận, lúc cúi đầu khóc, nước mắt rơi xuống trên đóa hoa đỗ quyên, làm cho màu đỏ của của đóa hoa đỗ quyên càng thêm rực rỡ xinh đẹp.

Tề Uyển Dao biết rõ lần này rời đi, có lẽ là sẽ không về được, vì vậy khóc hảo một trận, cũng lấy hết dũng khí bước đến, lấy từ trong người ra một túi hương thêu uyên ương hí thủy, cứng rắn nhét vào trong tay Triệu Hoằng Lâm: “Hoằng Lâm ca ca, muội làm không khéo, xin ca đừng chê.” Nói xong, liền cắn chặt môi, hai hàng nước mắt rơi xuống.

Thiếu nữ trưởng thành sớm, tâm tư đều sớm đặt hết vào túi hương, không thể bỏ được, có chua cay, càng nhiều hơn là sự bất đắc dĩ.

Trưởng bối đang dặn dò từ biệt, lúc này lại không để vào trong mắt, chỉ có Triệu Tương Nghi ngửa mặt lên mới để ý tới đại ca đã tiếp nhận túi hương màu thiên thanh, môi mím chặt cũng mở ra, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và rạng mây đỏ ẩn hiện trên mặt cuối cùng đã đổi lấy được nụ cười của Tề Uyển Dao.

Rất là ngây ngô, lộ ra một chút không muốn và bất đắc dĩ, khóe môi cong cong, cố gắng nâng lên.

Vì vậy, bọn họ cuối cùng ly khai.

Người một nhà tiễn bọn họ tới cửa thôn, nhìn xe bò chở ba người chậm rãi đi xa, trong lòng ai cũng đầy tiếc nuối.

Phương thị không muốn Uông thị tặng không nhà ở cho mình, trong lúc đưa tiễn bà lấy ra hai xâu tiền đưa cho Uông thị, Uông thị không chịu nhận nhưng bị bà cứng rắn ép lấy.

Xe bò đi không thấy bóng dáng, Triệu tương Nghi ngây ngồ nhìn dấu xe to trên đất một hồi lâu, chờ Triệu Hoằng Lâm bước đến nắm tay nhỏ thì Triệu Tương Nghi mới ngẩng đầu lẳng lặng hỏi một câu: “Ca ca, vì sao không mở miệng bảo Uyển dao tỷ tỷ ở lại?”

Triệu Hoằng Lâm thân hình thoắt một cái, môi mím chặt cũng mở ra, miễn cưỡng cười ngồi xổm xuống ôm lấy người Triệu Tương Nghi: “Về nhà thôi, Uyển Dao tỷ tỷ đã tặng cho muội túi hương mà muội cũng phải giữ cho thật tốt, không được ném.”

Triệu Tương Nghi rũ mắt xuống, tựa đầu trên vai đại ca, nhìn vết xe đầy trên đất, trong tay nắm chặt túi hương thêu chim hỉ thước mà Tề Uyển Dao tặng: “Tương Nghi sẽ không ném, ca ca cũng phải vậy đấy.”

Triệu Hoằng Lâm không nói, chỉ lẳng lặng ôm tiểu muội trở về.

Sau khi ba người Tề gia rời đi, căn nhà bên cạnh mặc dù vẫn còn nhưng rất vắng vẻ, người một nhà sau khi trở về nhìn căn nhà bên cạnh không nén nổi đau thương.

Trước đó vài ngày còn rất tốt, trong nháy mắt Tề mộc tượng chết, ba người Tề gia dọn sạch hành lí rời Triệu gia thôn, thế sự đúng là vô thường.

Sắp đi ngủ, Triệu tương Nghi đem túi hương đặt lên gối đầu, ngửi được mùi hoa nhàn nhạt, một đêm này, như nàng mong muốn, trong mộng nhìn thấy cảnh tượng ngày trước.

Đó là lúc nàng và đại ca còn có Tề Sâm, Tề Uyển Dao chạy đến bờ sông chơi đùa, bụi đất thường làm áo và tóc Tề Uyển Dao bị bẩn nhưng nàng ấy vẫn cười ha ha, tính tình an tĩnh cùng xấu hổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status