Cuộc tương ngộ sai lầm

Chương 122: Đại tiểu thư, cô không cần sợ hãi tôi


Đột nhiên nghe lời khen này, đôi mắt sáng của Trì Vi chớp nháy, nhìn anh ta, trái tim cô đau nhói lên.

Hai năm qua, hễ ai biết cô, mỗi khi nhắc tới, hoàn toàn là xem thường mà lại xem thường.

Trong mắt những người kia, đại tiểu thư Trì Gia, nhãn mác là dơ bẩn, phóng đãng, không thể tả.

Ngay cả Hoắc Đình Thâm, bây giờ cũng một lòng nghĩ chứng rối loạn tình dục của cô là nói dối.

Có rất ít người dùng hai từ " Sạch sẽ " để miêu tả chính bản thân mình.

Dù cho người khác không rõ, nhưng Bạc Dạ Bạch lại hoàn toàn rõ, bởi lẽ hắn là người đàn ông đầu tiên!

" Đại tiểu thư, tôi rất hài lòng điểm ấy."

Bạc Dạ Bạch nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói chuyện.

Mọi chuyện trên đời này đối với hắn, thích thì làm, chưa bao giờ phải cưỡng cầu... Nhưng mà, hắn có nghĩ thầm, càng hoàn mỹ thì càng hợp ý.

" Sau này hãy giữ gìn sự sạch sẽ này, biết chưa."

Hời hợt nói chuyện, bỗng nhiên Bạc Dạ Bạch khều đầu ngón tay một cái, từ phía sau lưng đẩy chiếc áo ngực của cô ra.

Trì Vi còn chưa kịp trả lời đã thấy ngực mình mát lạnh.

Sau đó, cô nhìn anh ta với ánh mắt oán giận, theo bản năng vòng tay che ngực, che lại tất cả: " Lão sư … Đừng như vậy … Tôi không quen …"

" Muốn đạt được mục đích thì cũng nên trả giá. Đại tiểu thư, cô nói xem có đúng không."

Với sự ngăn cản đó, hắn vẫn nhàn nhạt nói chuyện.

Đột nhiên nhịp tim Trì Vi đập loạn lên, hình như xém chút nữa hắn đã đoán ra mình nghĩ gì … Chỉ là mục đích của mình, chỉ có bản thân rõ nhất, không phải ai cũng đoán được!

Bởi vậy, cô miễn cưỡng nở nụ cười qua loa: " Lão sư, mục đích của tôi, chính là bao nuôi anh! "

" Nếu thế thì thật không quen thuộc lắm."

Người đàn ông nói, cúi xuống áp sát người cô, một nụ hôn lạnh lẽo được đặt trên chiếc cổ trắng ngần, lạnh lùng nói: " Đại tiểu thư, cuối cùng cô cũng phải quen."

Nơi cổ, hơi thở của hắn ấm áp, theo nụ hôn có một chút ngứa ngáy.

Trì Vi tránh không kịp, lo lắng nếu mình mãnh liệt giãy dụa sẽ khiến cho anh ta hoài nghi, theo đó sẽ đổi ý chuyện bao nuôi.

Dù sao, cũng đã đi tới đây, chỉ còn vài bước cuối, nếu bỏ dở giữa chừng có khác nào đốn củi ba năm thiêu một giờ.

" Lão sư, cho tôi thời gian. Có được không. Tôi vẫn sợ …"

Cố gắng thả lỏng hết mức, giọng Trì Vi mềm mại du dưỡng, nỗ lực dụ dỗ anh ta.

Không chỉ có vậy, Trì Vi còn cắn răng một cái, đứng dậy hơi thăm dò con người anh ta, trở tay ôm lấy eo hắn: " Buổi tối trở về lại tiếp tục …"

" Buổi tối trở về, đại tiểu thư thật sự ngoan ngoãn nằm ở đây, mặc cho tôi làm gì làm sao."

Tên đàn ông có khuôn mặt đẹp đẽ lại nói ra những lời thô lỗ như vậy khiến Trì Vi cảm thấy thót tim:

" Được … Tất nhiên được …"

Cô chột dạ nói, cánh tay Bạc Dạ Bạch vẫn vỗ về tấm lưng của cô, cùng với mái tóc dài: " Đại tiểu thư không cần sợ hãi, ở trên giường tôi không có ham mê bất lương, cũng không có ý ngược đãi. Cô chỉ cần nằm yên hưởng thụ là tốt rồi..."

Tiếp theo Trì Vi cảm giác được anh ta đang hôn lên đỉnh đầu mình: " Nếu không, đại tiểu thư muốn nam dưới nữ trên, cũng có thể … Dù sao, cô bao dưỡng tôi, tôi cũng nên phục vụ chu đáo."

Trì Vi nghẹn họng, chưa bao giờ gặp gỡ loại đàn ông nào như vậy, quả thực quá đê tiện, không một chút biết mình!

Ngay tiếp đó, hai tay trái phải của Bạc Dạ Bạch nắm lấy hai cánh tay của cô, như phân biệt hai thân thể hai bên, áp sát vào.

Sau đó Trì Vi lại trơ mắt nhìn hắn vùi đầu hôn, từng cảm giác đau đớn theo đó mà nổi lên.

Bừng tỉnh nhớ lại ngay sau khi cô mất đi lần đầu tiền, lúc về nhà tắm rửa, nhìn thấy bản thân trong gương dày đặc dấu hôn đỏ tươi.

Nhất thời Trì Vi cảm thấy xấu hổ, nhẹ giọng mở miệng: " Lão sư … Đừng lưu lại dấu … A …"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status