Cuối cùng thì ta cũng có thể nhìn thấy chữ viết kì quái (Ta thường hay nhìn thấy chữ viết kỳ quái)

Chương 39


“Không cần ta đưa?” Du Dịch nhìn Quý Trạch An ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa, lần thứ hai xác nhận di động, ví tiền cùng cái chìa khóa cậu đều mang đầy đủ hết, lần thứ hai hỏi vấn đề này.

Quý Trạch An lắc lắc đầu, mang theo tươi cười nhìn về phía hắn mặt không đổi sắc, “Ngồi bus xe là được.”

“Có trở về ăn bữa tối không?” Du Dịch lại hỏi.

“Không, đã hẹn cùng đi.”

“Trên đường chú ý an toàn.” Du Dịch đứng ở trước cửa không có ý tứ xoay người.

Quý Trạch An gật đầu, mở cửa đi ra ngoài, thời điểm đóng cửa còn không quên nhìn Du Dịch đứng ở trước cửa.”Phanh” một tiếng vang nhỏ, Quý Trạch An vẫy vẫy tay với đại môn nhà Du Dịch, vừa lúc đứng ở tầng thang máy mở ra, xuống lầu.

Để Du Dịch ở lại trong nhà mình lại đi theo đồng học ra ngoài chơi, Quý Trạch An cảm thấy có chút ngại ngùng, chính là… Mang Du Dịch đi cũng không thích hợp, huống chi cậu phải giới thiệu như thế nào? Quý Trạch An vẫn luôn biết chưa nói qua tính hướng của mình cùng mấy người Vệ Lăng, cậu cũng biết là cao tam không phải một thời kì tốt, hiện tại thi tốt nghiệp chấm dứt, cũng không cần lo lắng tạo thành cái ảnh hưởng gì không tốt, chính là cậu vẫn có chút nói không nên lời…

Quý Trạch An cũng không cảm thấy thích một nam nhân là sự tình cỡ nào sỉ nhục, nhưng cậu tán thành cần che giấu luyến tình như vậy. Người không thể lý giải nhiều lắm, quốc nội cũng không duy trì kết hôn đồng tính, tư tưởng truyền thống mấy ngàn năm không thể bất thường thay đổi, huống chi Quý Trạch An cho rằng sinh hoạt cá nhân hoàn toàn không cần phải bại lộ tại trước công chúng bị người quấy rầy.

Bất quá, cậu vẫn lo lắng vì vậy mất đi những bằng hữu này…

Chính là thân nhau càng lâu loại lừa gạt tựa như cái gai trong thịt này cũng đâm đến càng sâu, đau dài không bằng đau ngắn, chờ thời điểm thịt chung quanh vết thương hư thối lại rút ra thì đã chậm.

Ngồi ở trên xe bus Quý Trạch An nhìn ngoài cửa sổ nhịn không được thất thần.

‘(ェ) chủ nhân không cần lo lắng, tiểu An sẽ sớm trở về.’

Đại môn nhìn ánh mắt Du Dịch đứng ở trước mặt nó có chút tan rã, vội vàng an ủi, bất quá Du Dịch nhìn không thấy, nhưng nó vẫn là đem chữ trên người viết đến thực lớn thực lớn.

Du Dịch đứng ở cửa nhìn đại môn đóng lại rồi phát ngốc một hồi, cuối cùng vẫn là rũ mắt đi đến bên cạnh sô pha lớn ngồi xuống, ngửa đầu nhìn trần nhà tiếp tục ngẩn người. (mọe tui thấy ảnh giống chó giữ nhà ghê chủ đi thì ngẩn người coi nhà = =)

‘Nam thần (☆ võng w võng)! Tiểu An không ở thì có ta cùng ngươi a! Ta chính là chính chính chính chính thất của ngươi a! Ngươi vì sao lại lo lắng cho cái tiểu thiếp thiếp tiểu An kia!’

Chén trà nhỏ bị Du Dịch cọ rửa đến có chút tỏa sáng đặt ở trên bàn trà cùng một góc với ly thủy tinh Quý Trạch An thường dùng uống sữa, đây là Quý Trạch An cố ý đặt hai cái chén ở cùng nhau, nhìn qua có chút chẳng ra cái gì cả, phối hợp cùng một chỗ nhìn rất là đột ngột, nhưng Quý Trạch An chính là cảm thấy để hai cái “Tiểu tử kia” ghé vào cùng nhau rất có ý tứ, thường thường có thể nhìn chúng nó đấu đấu võ mồm.

Quả nhiên, chén trà nhỏ mới vừa thay văn tự mới đã bị ly thủy tinh phun tào.

‘(へ) nhị ngốc.’

‘(╯‵□′)╯︵┴─┴ ngươi ngươi ngươi! Ngươi thương tổn ta! Ngươi lại thương tổn ta! Lưu ly ngươi càng ngày càng phun hỏa!’

Chén trà nhỏ cùng ly thủy tinh trên bàn trà lại “Cãi nhau”, bất quá Quý Trạch An không ở đây, Du Dịch cũng không biết hết thảy phát sinh. Không có Quý Trạch An cầm hai cái chén cãi cọ chê cười nói cho Du Dịch nghe, trong phòng luôn thiếu đi vài phần hương vị như vậy. Một mình Du Dịch có chút lười biếng nằm ở trên ghế sa lông nhìn đều không có tinh thần nhìn. Hắn vẫn là biểu tình kia, nhìn không ra là bi thương hay là vui vẻ, bất quá “Mọi người” đều cảm thấy tâm tình của hắn tựa hồ không tốt.

Quý Trạch An đi rồi, Du Dịch đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức lại ngồi thẳng lên.

Hắn tìm được điện thoại di động của mình, chọn tên tiểu hài tử, thực nhanh phát một cái tin nhắn qua. Du Dịch phát hiện lúc tiểu hài tử ra cửa, hắn quên nói với cậu sớm trở lại một chút. (anh có thể dính người hơn nữa ko!!!)

Nhìn tin nhắn biểu hiện đã gửi đi, Du Dịch bật người ghét bỏ bỏ di động qua, lại khôi phục cái tư thế mới vừa rồi kia.

Đã nhìn chán trần nhà, hắn nhắm mắt lại, chậm rãi tiếp thu cái hiện thực tiểu hài tử đang lớn lên này …

Du Dịch nói không rõ mình rốt cuộc là hy vọng tiểu hài tử lớn lên hay là vĩnh viễn không cần lớn lên bảo trì nguyên dạng mới tốt.

Có lẽ nên nói là đều có chờ mong, cho nên hiện tại sự tình mâu thuẫn cái gì cũng không muốn làm.

Thở dài? Hắn cũng muốn học người khác thở dài biểu đạt một chút tình cảm của mình, bất quá rốt cuộc chỉ là muốn, cuối cùng không có làm như vậy. Thở dài, cũng không phải phong cách của hắn, Du Dịch không có thói quen buồn thu thương xuân như vậy, hắn thường thích trực tiếp đối mặt hiện thực, vô luận là cỡ nào tàn khốc, vô luận biện pháp giải quyết chính mình tìm được cần gặp phải loại kết cục nào.

Tiểu hài tử bỏ lại hắn ra ngoài chơi cùng đồng học là chuyện rất bình thường, Du Dịch một lần lại một lần tự nói với mình, tuy rằng trước kia cậu chưa bao giờ làm ra chuyện như vậy. Bởi vì cậu luôn độc lai độc vãng, nhưng hắn không thể bức bách tiểu hài tử trở thành người luôn ở cùng hắn. Quý Trạch An cũng sẽ trở thành Du Dịch, nếu Quý Trạch An là một cái Du Dịch khác, như vậy giữa bọn họ… Du Dịch sẽ không thừa nhận hắn kỳ thật rất chán ghét chính mình, bất quá theo tuổi tăng trưởng loại tình cảm này liền nhạt dần, nhưng thời điểm tuổi nhỏ loại tình cảm này vẫn là thực mãnh liệt, hắn không thích thể chất “Tai tinh” này của chính mình, không thích hình đơn bóng lẻ.

Tịch mịch theo năm đầu càng ngày càng nồng hậu, cái loại tư vị này không hề đẹp.

Hưởng thụ tịch mịch cũng nên hưởng thụ chấm dứt…

Du Dịch rất rõ ràng khi Quý Trạch An vào đại học, cậu sẽ có nhiều thời gian vượt qua cùng đồng học hơn, mà loại vượt qua này sẽ không giới hạn tại trường học, cậu sẽ đi theo đồng học ra ngoài ăn cơm, chơi đùa ngày càng ngày càng nhiều, có lẽ có chút là xã giao, nhưng luôn có một ít cậu thích, chờ mong, mà hắn không thích hợp tham dự.

Cậu đang lớn lên, cậu sẽ có nhiều lựa chọn hơn, mà những cái lựa chọn đó sẽ một cái lại một cái xuất hiện tại chung quanh cậu. Cậu không còn là bị bảo thạch long đong, quang mang của cậu càng ngày càng chói mắt, bị quang mang kia hấp dẫn không có khả năng chỉ có một mình Du Dịch hắn.

Du Dịch muốn nắm càng chặt lấy cậu, nhưng hắn cũng lo lắng cậu sẽ mắc kẹt trong tay mình.

“Leng keng.”

Tiếng chuông tin nhắn vừa vang lên, Du Dịch thực nhanh mở to mắt, sờ di động, mở tin nhắn ra.

‘Ta sẽ (● ‘?’●)??’

Nhìn tin nhắn, ánh mắt Du Dịch lập tức liền nhu hòa, bên miệng cũng gợi lên tươi cười như có như không. Theo quan hệ hai người càng ngày càng thân mật, trong tin nhắn bọn họ cũng xuất hiện càng ngày càng nhiều văn tự biểu tình, có đôi khi cậu còn sẽ bớt thời giờ nói cho hắn biết cái này là ai ai ai thích dùng, tựa như cái hiện tại cậu gửi này, Du Dịch biết đây là chén trà nhỏ tiểu hài tử mang đến từ trong nhà thích dùng.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua chén trà nhỏ đặt cùng với ly thủy tinh, Du Dịch lại rũ xuống mắt tiếp tục nhìn cái tin nhắn ngắn gọn. kia

╰(°°)╯ lưu ly! Ngươi xem! Nam thần vừa mới nhìn ta! Tuyệt đối là nhìn ta a!

Lúc này ly thủy tinh hoàn toàn không muốn phản ứng chén trà nhỏ.

Địa điểm ước hẹn vẫn là tiệm bánh ngọt một năm cao tam này bọn họ thường đi kia, thời điểm Quý Trạch An đến mấy người Vệ Lăng đã ngồi ở bên trong bắt đầu ăn, vừa thấy được cậu cũng rất khoan khoái quơ quơ thìa trong tay.

“Hi, Quý Trạch An, ngươi rốt cục đến, chúng ta chờ ngươi một hồi lâu.” Vệ Lăng buông dĩa ăn trong tay xuống, nhìn về phía Quý Trạch An.

Quý Trạch An tìm được vị trí bọn họ ngồi xuống, lúc này mới nói chuyện cùng Vệ Lăng, “Ân, trên xe bus người rất nhiều, cho nên đứng đến xuống xe.”

“Nghỉ hè, bình thường.” Đậu Nghiên buông ống hút trong miệng ra xen vào nói.

Quý Trạch An chọn một cái xoài gia nước tây mễ lộ (????), người bán hàng vừa đi, mấy người bắt đầu tụ tập thương lượng hành trình xế chiều hôm nay.

“Nha, xế chiều đi nào chơi a, nóng như vậy …” Vệ Lăng dẫn đầu lên tiếng, hắn nhìn thoáng qua thái dương ngoài cửa sổ, thần sắc nháy mắt biến thành có chút mệt mỏi, tuy rằng hắn không phải sợ phơi nắng đen, nhưng hắn sợ phơi nắng hôn mê a! Trời nóng bhư vậy, hoạt động bên ngoài đến hôn mê cũng không phải là nói giỡn!

Đậu Nghiên liếc mắt nhìn Vệ Lăng một cái, lại quét về phía Dương Khúc Cừ cùng Đường Bạch Bân vẫn luôn không có lên tiếng.

“Các ngươi muốn đi chơi chỗ nào? Nếu như không có thì trước ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, chúng ta tán gẫu tán gẫu, chờ thái dương đi xuống lại đi tìm địa phương ăn một bữa cơm, buổi tối lại đi chơi?” Đậu Nghiên đề nghị.

“Đi.” Thực nhanh, Vệ Lăng liền tán thành.

Quý Trạch An đương nhiên không có ý kiến, Dương Khúc Cừ cùng Đường Bạch Bân cũng không có, vì thế vài người liền quyết định như vậy.

“Hiện tại có thể nói, mọi người muốn đi cái đại học nào a, học cái nghề nghiệp gì a…” Dương Khúc Cừ gãi gãi đầu, lập tức liền hỏi ra vấn đề chính mình muốn hỏi nhất, tuy rằng trong nhà cho không ít đề nghị, kỳ thật hắn vẫn có chút mờ mịt. Trước kia chỉ cần đọc sách đề cao thành tích là được, hiện tại lại là quyết định phát triển phương hướng nửa đời sau, hắn lại không có nhiều ý tưởng, nhưng hắn vẫn là rõ ràng cần nên cẩn thận.

Cái đề tài này vừa ra, mấy người đột nhiên trầm mặc.

Mở miệng trước ngược lại là Đường Bạch Bân ít nói, “Ta tính học chính trị, nếu không có ngoài ý muốn sẽ đi Cảnh đại.”

“Oa! Vừa nghe cũng rất cao lớn! Thực thích hợp người thích trang bức như ngươi a!” Dương Khúc Cừ bật người liền trừng lớn mắt cảm thán nói với Đường Bạch Bân, bất quá bầu không này khí liền duy trì ba phút đồng hồ, Dương Khúc Cừ đột nhiên yên tĩnh trở lại hỏi, “Rõ ràng, là trong nhà giúp ngươi quyết định đi… Ngươi thích sao?”

Phần lớn nhà Đường Bạch Bân đều tại quan trường, hắn sẽ đi tuyến đường này Dương Khúc Cừ cũng không ngoài ý muốn. Tuy rằng con đường này không dễ đi, nhưng Dương Khúc Cừ biết người nhà Đường Bạch Bân sẽ hộ giá hộ tống hắn, tương lai hắn không thể mọi sự thuận lợi, nhưng là sẽ vững vàng, với hắn mà nói là chọn tốt đường ra, lại có tiền đồ. Làm bằng hữu, Dương Khúc Cừ vẫn là thập phần để ý ý tưởng nguyên bản của Đường Bạch Bân.

“Chưa nói tới thích hay không thích, ngươi cũng nói, thích hợp với ta.” Đường Bạch Bân nhìn thoáng qua Dương Khúc Cừ, dùng ánh mắt nói cho hắn biết hắn lo lắng dư thừa, hắn không có yếu ớt như vậy, cũng biết mình lựa chọn cái gì.

“Được rồi… Ta còn không biết tương lai mình muốn làm cái gì…” Dương Khúc Cừ lại về tới tử huyệt lo lắng.

Vệ Lăng nhìn hai người một chút, lại nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi: “Đậu Nghiên ngươi sao?”

“Ta nghĩ học máy tính, lập chí làm hacker, muốn hack máy tính các ngươi liền hack máy tính các ngươi, thế nào? Không tồi đi!” Đậu Nghiên buông nước chanh trong tay xuống, miệng cười gợi lên có chút không hảo ý, “Đến lúc đó thấy máy tính các ngươi giấu a phiến (AV) không khỏe mạnh, vô luận bao sâu, ta đều sẽ đào ra cho các ngươi, ha ha ha ha… Ta liền không lo không bắt được đuôi các ngươi.”

Nghe Đậu Nghiên nói như thế, Vệ Lăng cùng Dương Khúc Cừ nhất thời cảm giác sau lưng phát lạnh.

“Ta phỏng chừng sẽ học quốc tế thương vụ linh tinh đi, tận lực làm sinh ý nhà của ta kiêu ngạo, tốt xấu cũng phải lao ra biên giới a…” Vệ Lăng liếc mắt nhìn mấy người một cái, có chút ngốc nghếch cười, “Kỳ thật ta cũng không biết làm cái gì, chính là sinh ý trong nhà rất bận, ta cũng muốn bắt tay, chia sẻ một chút, cũng không thể để cho bọn họ vẫn luôn mệt như vậy đi.”

Vệ Lăng vừa nói xong, cũng chỉ còn lại có Quý Trạch An cùng Dương Khúc Cừ còn rối rắm.

Quý Trạch An nhìn thoáng qua Dương Khúc Cừ rõ ràng không nghĩ tốt, lại đến chính mình, nhìn ba tiểu đồng học đã nghĩ xong, nhất thời mặc cảm, “Kỳ thật ta cũng không có nghĩ xong… Nguyên bản muốn học máy tính giống Đậu Nghiên, bất quá ta phát hiện mình cũng không thích hợp cái này sau lại bắt đầu tự hỏi vấn đề này … Ta nghĩ học nghề nghiệp cường một chút, có thể làm nắm giữ một cửa bản lĩnh cho mình là được, nếu có thể, ta hy vọng là mình thích.”

Quý Trạch An vừa nói, Dương Khúc Cừ ngay tại một bên gật đầu theo, hắn cũng nghĩ như vậy, muốn học một nghề nghiệp mình thích lại có năng lực làm bát cơm. Chính là nào có dễ dàng như vậy a, hiện tại sinh viên ở trong xã hội là cái địa vị gì bọn họ cũng không phải không biết, phần lớn đều là không có văn bằng, lại rối rắm tìm việc làm, không thấy được có bao nhiêu đáng tin.

“Không nóng nảy, chậm rãi nghĩ, còn có đoạn thời gian.” Đậu Nghiên an ủi Quý Trạch An còn đang mê mang cùng Dương Khúc Cừ, “Thật sự không có ý tưởng liền suy xét an bài trong nhà, người lớn trong nhà kiến thức rộng, sẽ không hại các ngươi, cũng là một cái đường ra.”

Đậu Nghiên vừa nói, sửng sốt một chút, nhìn về phía Quý Trạch An đặt câu hỏi: “Quý Trạch An, ta nghe người lớp bên cạnh thảo luận tại diễn đàn ngày chấm dứt thi đó ngươi ở cửa trường học cùng người xảy ra ma xát?”

Đề tài vừa dời đi chỗ khác, tầm mắt của mấy người nháy mắt xoát xoát xoát bắn | hướng Quý Trạch An.

“Chính là vừa lúc gặp được một nhà đại cữu chào hỏi, đại biểu đệ ta vừa lúc cũng thi tại trường học của chúng ta.” Quý Trạch An tránh nặng tìm nhẹ nói, chuyện ngày đó đối với cậu mà nói có chút sốt ruột, không phải cái gì tốt để lấy ra nói, loại chuyện này đi qua liền đi qua là tốt nhất, cậu kỳ thật cũng không nghĩ gì, bất quá cậu rõ ràng bọn hắn đây là quan tâm cậu, cho nên trong lòng vẫn là có vài phần cao hứng.

“Ân… Như vậy a…” Đậu Nghiên vừa nghe là sự tình thân thích Quý Trạch An, lại nhìn ra cậu cũng không muốn nói chuyện nhiều, liền bật người thay đổi đề tài, “Quan hệ của ngươi cùng sinh phụ thế nào? Ta nghe người ta nói hai ngày cuộc thi kia mỗi ngày ngươi còn có cái đại soái ca ở bên ngoài chờ đón a.”

Đại soái ca? Quý Trạch An bật người liền liên tưởng đến Du Dịch, ánh mắt nháy mắt mềm không thể tưởng tượng nổi, trong tươi cười cũng nhiều vài phần ý vị.

“Ân, là một người thực trọng yếu với ta.” Quý Trạch An gật đầu.

Cậu vừa nói như thế, mấy người càng thêm hăng hái, vội vàng thúc giục cậu thành thật đáp lời.

Quý Trạch An dừng lại lời trong miệng nói, cậu suy nghĩ phải nói cùng mấy người như thế nào, hắn cũng không muốn nói dối mấy người kia, cũng không muốn Du Dịch ủy khuất tại trước mặt bằng hữu. Đối tượng che giấu không phải người thân cận, mà là những cái người râu ria, cho nên…

“Trước đó, ta có một việc muốn thẳng thắn với các ngươi …” Hôm nay năm người cũng không có ở vị trí thường ngồi kia, vẫn là thúc thúc Đậu Nghiên cố ý để lại cho nàng một cái ghế lô, nghe nói cái ghế lô này về sau liền là ghế lô chuyên thuộc của Đậu Nghiên, cố ý bố trí để nàng ăn mừng chấm dứt thi tốt nghiệp. Lúc này cũng không có người bán hàng tới quấy rầy bọn họ, cho nên nhắc tới cái đề tài này Quý Trạch An cũng không cần lo lắng người không nên nghe được nghe thấy, “Có lẽ các ngươi sẽ vì vậy chán ghét ta, nhưng là một ngày nào đó các ngươi sẽ biết, ta xem nhóm các ngươi là bằng hữu, cho nên chuyện này sớm nên nói cho các ngươi biết.”

“Sự tình gì nghiêm trọng như vậy?” Vệ Lăng vừa thấy Quý Trạch An thu hồi tươi cười trên mặt chỉ biết cậu không nói giỡn.

Mấy người Đậu Nghiên ngược lại không có lên tiếng, chờ Quý Trạch An nói tiếp.

“Kỳ thật…” Quý Trạch An vẫn cảm thấy lời này có chút nghẹn ở yết hầu, cậu vẫn là phi thường thấp thỏm nói với bọn họ việc này, thậm chí có chút sợ hãi, “Kỳ thật ta thích nam nhân.”

Quý Trạch An cắn răng một cái, vẫn là nói hết ra.

Trong ghế lô lập tức liền trầm mặc, Quý Trạch An không có cúi đầu, cậu nâng đầu một bộ dáng thản thẳng thắn vô tư, cũng không có quên nhìn mặt mấy người, muốn từ văn tự trên mặt bọn họ nhìn ra ý tưởng bọn họ. Cậu phi thường tò mò bọn họ sẽ đối đãi chính mình như thế nào, cũng lo lắng hôm nay thẳng thắn có thể đẩy mấy người kia rời xa hay không …

“Từ chính phương diện chuyên nghiệp ngươi có thể hiện tại loại bỏ.(???)” Đường Bạch Bân phi thường bình tĩnh nhìn Quý Trạch An đề nghị.

Quý Trạch An sững sờ một chút, nhìn hắn cười, “Cám ơn.”

“Cũng không, không có gì ghê gớm … Không phải chỉ là thích cái nam nhân sao…” Vệ Lăng bị dọa nói lắp (chém).

Ngược lại ánh mắt Đậu Nghiên nhìn Quý Trạch An không giống, ánh mắt của nàng nháy mắt sáng một chút, cười có chút ái muội.

Quý Trạch An run rẩy, bị nàng nhìn đến cả người không thích hợp.

“Hắc hắc hắc…” Nàng mỉm cười, vài người khác trong phòng cũng hiểu được da gà bắt đầu khiêu vũ.

Lúc này Dương Khúc Cừ lên tiếng, “Điều hòa trong phòng có phải có chút thấp hay không …”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status