Cường đại chiến y

Chương 143: Cháu không xứng với Sở Vi Giang



Chương 143: Cháu không xứng với Sở Vi Giang

Cung Tuấn giải quyết Ngụy Trình xong thì cũng rời khỏi Nội Kinh các, quay về nhà họ Đường.

Buổi chiều nào anh cũng ở yên trong nhà, không đi đâu cả.

Còn mẹ con Hà Diệp Mai thì đã tới ngân hàng để lấy tiền tiết kiệm rồi.

Đường Sở Vi thì đến Vĩnh Thái.

Vừa tiếp nhận Vĩnh Thái, công việc cần cô phải giải quyết rất nhiều, bận đến mức sáu giờ tối còn chưa về nhà.

Hà Diệp Mai đã hẹn Ngụy Trình rồi, thấy Đường Sở Vi mãi còn chưa về, cũng có chút lo lắng. Bà ta vội vàng gọi điện thoại cho Đường Sở Vi, bảo cô ngay lập tức phải về nhà.

Đường Sở Vi còn tưởng là có chuyện gì quan trọng, vội vội vàng vàng trở về.

“Sở Vi, mau đi thay quần áo đi, mặc một bộ váy xinh đẹp một chút, trang điểm thêm một chút, đeo mấy cái đồ trang sức xinh xinh đi”

Đường Sở Vi nghi hoặc hỏi: “Mẹ, mẹ đang làm gì thế?”

Hà Diệp Mai cười nói: “Mẹ đã hẹn Ngụy Trình đi ăn cơm tối với con rồi. Nhanh lên, đừng chậm trễ. Cậu chủ Ngụy Trình là người bận rộn, một ngày bận trăm công ngàn việc, có thể dành thời gian đi ăn cơm với chúng ta là tốt lắm rồi, không thể để người ta chờ được”

Trong nháy mắt, sắc mặt Đường Sở Vi lập tức tối sầm lại, cô nói: “Con không đi, muốn thì mẹ tự đi di”

Hà Diệp Mai lập tức chống nạnh quát: “Định làm phản à? Đường Sở Vi, bao nhiêu năm nay, ai là người tạo điều kiện cho con ăn cho con uống hả?

Vì con, mẹ đã phải chịu biết bao nhiêu người nhục mạ, trào phúng hả? Tại vì ai mà ở nhà mẹ đẻ mẹ cũng không ngóc đầu lên nổi hả? Bây giờ con xinh đẹp rôi, cánh cứng cáp rôi nên không thèm nghe lời nữa đúng không?”

“Hu hu, sao số tôi lại khổ như vậy chứ”

Hà Diệp Mai lập tức gào ầm lên ăn vạ.

“Hôm nay con không đi thì mẹ sẽ nhảy từ lâu tám xuống! Mẹ chết đi được rồi”

Vừa nói, bà ta vừa mở cửa sổ ra, ra vẻ muốn nhảy lâu.

Đường Bình kịp thời chạy tới kéo bà ta lại, rồi nhìn Đường Sở Vi, khuyên: “Sở Vi, con không thể chỉ vì Giang Cung Tuấn mà đến ngay cả mẹ mình cũng không cân chứ?”

Đường Tấn cũng khuyên nhủ: “Chị, đúng là như vậy mà. Giang Cung Tuấn tốt như vậy sao?”

Cả một nhà bọn họ đều xúm vào khuyên nhủ Đường Sở Vi.

Đường Sở Vi nước mắt rưng rưng.

Sao số cô lại khổ như vậy chứ.

Cô nhìn Giang Cung Tuấn, gương mặt đầy vẻ bất lực kia khiến Giang Cung Tuấn thấy mà đau lòng.

“Sở Vi, nếu không thì em cứ đi ăn cơm với cậu chủ Ngụy đi, anh đi cùng với em”

“Anh bị ngốc hả?” Đường Sở Vi mắng: “Để vợ của mình đi ăn cơm cùng với người đàn ông khác, anh còn định đi theo, anh là loại người gì vậy?

Não bị hỏng rồi à? Anh đi, ngoài bị chế giễu ra thì còn nhận được gì khác không? Anh không thầy mất mặt nhưng em thì có đấy!”

Giang Cung Tuấn không ngờ rằng Đường Sở Vi sẽ phản ứng mạnh như thế.

Anh đã chuẩn bị xong xuôi rồi.

Ngụy Trình chắc chắn không dám mơ tưởng đến vợ anh nữa. Bữa cơm này Ngụy Trình sẽ thông báo rõ ràng, sau này tuyệt đối không quấn lây Đường Sở Vi nữa.

Giang Cung Tuấn vẫn bình thản như không, còn Đường Sở Vi thì lại thất vọng và đau khổ.

Nếu như Giang Cung Tuấn có chút năng lực, tiến bộ một chút, thì mẹ của cô cũng sẽ không tìm kiếm đối tượng cho cô khắp nơi như thế.

Nhìn thấy dáng vẻ muốn nhảy lầu của Hà Diệp Mai, cô khóc nấc lên: “Mẹ, mẹ đừng có như thế nữa. Con đi là được chứ gì, con đi.”

Lúc này Hà Diệp Mai mới không làm loạn nữa, nói: “Thế thì còn thất thần làm cái gì? Mau đi thay quần áo đi.”

Đường Sở Vi chán nản bỏ về phòng mình thay quần áo.

Còn Giang Cung Tuấn thì chỉ yên lặng ngồi trên ghế salon.

Chỉ một lát sau, Đường Sở Vi đã thay một bộ váy bó sát, sau đó cả nhà bọn họ đến nhà hàng Ngọc Thực.

Ngụy Trình đã đặt phòng ở nhà hàng này từ sớm, hơn nữa lại còn là phòng VIP nhất.

Sau khi anh ta biết được thân phận của Giang Cung Tuấn thì không hề muốn tới một chút nào.

Nhưng Giang Cung Tuấn bảo anh ta đến, anh ta không thể không đến.

Anh ta đã ngồi chờ ở đây từ lúc năm giờ chiều rồi.

Lần này chờ hẳn hai tiếng đồng hồ.

Vì đến bảy giờ, nhà họ Đường mới kéo nhau tới nơi.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, cả nhà Đường Sở Vi tiến vào phòng VỊP nhất của nhà hàng.

Hai giờ qua, Ngụy Trình ngồi chờ trong sự lo âu, thấp thỏm.

Cho đến khi thấy gia đình Đường Sở Vi đi tới, anh ta mới phản ứng lại được, vội lau mồ hôi trên mặt đi, rồi nhanh chóng đứng lên, kính cẩn nghênh đón: “Cô Sở Vi, cô đến rồi, chào cô chú, mọi người buổi tối vui vẻ”

Nhìn thấy Giang Cung Tuấn đi cuối cùng, anh ta không nhịn được mà rùng mình một cái.

Người ta hay bảo, đưa tay không đánh mặt người cười.

Thấy Ngụy Trình nhiệt tình như vậy, Đường Sở Vi cũng không thể xị mặt ra được, cô đành phải mỉm cười nói với anh ta: “Xin lỗi vì đã để anh đợi lâu: “À không, không sao đâu, tôi cũng vừa mới tới thôi. Cô Sở Vi, mời ngồi”

Ngụy Trình mời mọi người cùng ngồi xuống.

Đường Sở Vi vừa ngồi xuống, Cổ Dật Hàn đã đi tới, trên mặt là nụ cười xán lạn: “Cô Sở Vi, cô đến rồi”

Vừa nói, anh ta vừa búng tay một cái.

Một nhân viên phục vụ nhìn khá xinh đẹp bưng một khay quà tặng tới.

Có váy áo, có dây chuyền, túi xách.

“Cô Sở Vi, những thứ này tôi đã phải kiếm thật lâu mới có được.”

Đường Sở Vi nhíu mày.

Mỗi lần cô tới đây, Cổ Dật Hàn đều rất nhiệt tình với cô, đưa cho cô rất nhiều thứ, nhưng cô cũng đã từ chối anh ta nhiều lần rồi.

“Cậu chủ Gổ, thế này thì không ổn lắm đâu.”

Hà Diệp Mai đứng lên, miệng nói không muốn nhưng tay lại đưa ra, muốn nhận lấy món quà anh †a đưa cho.

“Mẹ, mẹ làm cái gì thế? Chúng ta không thể nhận quà như thế được” Đường Sở Vi vội vàng ngăn bà ta lại.

Hà Diệp Mai cười nói: “Không thể từ chối ý tốt của cậu chủ Cổ được”

“Vâng” Cổ Dật Hàn nói: “Chỉ là mấy món đồ chơi bình thường mà thôi, không đáng tiền”

“Tôi nhận thay Sở Vi” Hà Diệp Mai lại càng cười tươi hơn.

Trong khoảng thời gian này, bà ta nhận quà đến mỏi cả tay, nhận đến mức mà miệng cười to không thể khép lại được.

Cổ Dật Hàn tặng quà xong thì nhanh chóng rời đi.

Chỉ một lát sau đồ ăn đã được dọn lên.

Giang Cung Tuấn không nói một câu nào, chỉ ngồi yên lặng ăn cơm.

Dáng vẻ như chết đói lâu ngày của anh khiến Đường Sở Vi phải nhíu mày, nhìn về phía Ngụy Trình, trên mặt là vẻ áy náy, nói: “Để cho cậu chủ Ngụy phải chê cười “Không sao, không sao.” Ngụy Trình lập tức đứng lên, nói: “Sở Vị, thật ra hôm nay tôi có chuyện muốn nói với em”

“Đồng ý, đồng ý”

Anh ta còn chưa dứt lời, Hà Diệp Mai đã đứng lên, ra vẻ hài lòng nhìn Ngụy Trình, nói: “Tôi rất hài lòng với người con rể như cậu. Sở Vi có thể ly hôn với Giang Cung Tuấn bất cứ lúc nào, sau đó có thể lập tức kết hôn với cậu chủ Ngụy”

“Mẹ!” Đường Sở Vi ai oán nhìn mẹ mình.

Biết được thân phận của Đường Sở Vi rồi, Ngụy Trình nào dám cưới Đường Sở Vi nữa.

Một giai nhân xinh đẹp như thế này, anh ta không có phúc mà hưởng rồi. Chỉ có một người siêu phàm như hl mới có thể xứng với Đường Sở Vi thôi.

“Cô ơi, cô hiểu lầm rồi” Ngụy Trình lo lắng Giang Cung Tuấn lại tức giận, vội vàng giải thích: “Cháu muốn nói, cháu không xứng với Sở Vi”

“Hả?”

Hà Diệp Mai sững sờ.

Còn Đường Tấn thì kinh hãi.

Ngô Mịch cũng nhìn Ngụy Trình với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.

Đến ngay cả Đường Sở Vi cũng hơi sững sờ.

Làm một người phụ nữ, có người theo đuổi, trong lòng vẫn cảm thấy hơi vui vẻ. Bây giờ Ngụy Trình lại nói như thế này là có ý gì?

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lại về phía Ngụy Trình.

Ngụy Trình nhìn Giang Cung Tuấn đang nhìn mình với ánh mắt như hổ rình mồi, nói: “Sở Vi là một cô gái xinh đẹp, thông minh và giỏi giang, cháu không xứng với cô ấy, chỉ có Giang Cung Tuấn mới xứng thôi.

Nghe vậy, Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn một cái, không nhịn được mà nhếch miệng.

Hà Diệp Mai ngây ra một lúc rồi mới cười nói: “Cậu chủ Ngụy, cậu cũng biết nói đùa quá. Tôi nói cho cậu nghe nhé, không tính đến gia tộc nhà cậu, thì riêng việc cậu ở nước ngoài mấy năm nay kiếm được vài triệu đô la, nếu cậu không xứng với Sở Vị, thì thăng vô dụng Giang Cung Tuấn này đến cả tư cách xách giày cho con bé cũng không co.

“Cô ơi, những gì cháu nói là thật, cháu không xứng với Sở Vi. Cô Sở Vi, lúc trước là tôi đường đột, tự tiện đến nhà họ Đường, xin cô đừng để trong lòng.”

Ngụy Trình cúi đầu thật thấp.

Hành động của anh ta khiến người nhà họ Đường cảm thấy rất khó hiểu.

Còn Đường Sở Vi thì lại quay sang nhìn Giang Cung Tuấn.

Từ đầu đến cuối Giang Cung Tuấn đều không mở miệng nói một câu.

Trong lòng Đường Sở Vi âm thầm nghĩ: “Chẳng lẽ vị công tử Giang thần bí biết cậu chủ Ngụy đã đến nhà mình tặng quà nên mới đi tìm Ngụy Trình?”

Cô cảm thấy, chắc chắn là như vậy rồi.

Nếu không vì sao mới có một ngày thôi mà Nguy Trình đã thay đổi thái độ, kính sợ mình như vậy.

Sự kính sợ của anh ta dành cho mình là xuất phát từ công tư Giang thần bí.

Nghĩ đến công tử Giang thần bí, trong lòng cô lại nổi lên gợn sóng.

Rõ ràng anh ta thích mình nhưng lại vì mình đã có chồng, lại không nói không rằng, còn âm thầm giải quyết chuyện Ngụy Trình này thay cho mình, tác hợp cho cô và Giang Cung Tuấn.

Còn Giang Cung Tuấn thì lại là một người lòng dạ hẹp hòi, không tin tưởng cô, âm thầm theo dõi cô.

Nhớ tới những điều này, Đường Sở Vi lại càng cảm thấy thất vọng và đau khổ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status