Cường đại chiến y

Chương 169: Anh Ngưu Trả Thù



Chương 169: Anh Ngưu Trả Thù

Anh Ngưu, tên đầy đủ là Ngưu Văn Phú.

Năm nay hắn đã gần ba mươi, không nghề nghiệp.

Hắn thường chạy vặt ở các quán bar, quán KTV hay chỗ ăn chơi khác, bên dưới hắn có tâm năm mươi thằng em. Hắn thường kiếm tiên bằng cách trộm cướp tiên, vơ vét tài sản của người khác.

Hôm nay hắn đi uống ở một quán bar gân đây, giờ cũng mấy thằng em ra ngoài.

Vừa nhìn thấy Đường Sở Vi, hai mắt như sáng rực lên.

Bọn hắn là người từng trải, thường xuyên đến quán bar uống rượu, mấy cái chuyện như uống rượu rồi tìm mấy cô gái đẹp đi thuê phòng bọn hẳn đã quá rõ rồi.

Làm chuyện đó xong bọn hắn còn chụp hình lại đe dọa cô gái kia, lại kiếm được tiên.

Vừa rồi bọn họ nhìn qua Giang Cung Tuấn cùng Đường Sở Vi liên biết có chuyện gì xảy ra rồi.

“Thằng nhóc kia đúng là may mắn, gặp được cô gái xinh đẹp đến như vậy.” Trên mặt Ngưu Văn Phú lộ vẻ tham lam, nói với mấy thằng em bên người: “Đi, cản người lại cho tôi, nam thì đánh, nữ đem lại đây.

“Được”

Mấy thằng em rục rịch chuẩn bị hành động.

Cô gái xinh đẹp, cực phẩm đến thế, anh Ngưu được thoải mái rồi, sau đó cũng đến lượt bọn hắn được thoải mái.

Giang Cung Tuấn ôm Đường Sở Vi vừa đến cửa khách sạn thì gặp mấy tên côn đồ ăn mặc dữ tợn tiến đến ngăn cản.

Một tên huýt sáo, nhìn vào Giang Cung Tuấn, trên mặt tỏ ra suy nghĩ rôi cười thô bỉ: “Thằng nhóc, đứng nói tao chưa cho mày cơ hội, buông chị đẹp kia ra rôi quỳ trên mặt đất lạy ba cái, hôm nay tao liên bỏ qua cho mày. Nếu không, tao đánh gấy chân.”

Ngưu Văn Phú đi tới, bất mãn nói: “Nói nhiều làm gì, trực tiếp đánh nó.”

Giang Cung Tuấn đi tới liếc nhìn anh Ngưu.

Ba mươi tuổi, mặc áo màu đen, đầu tóc khá dài, trên cổ lại đeo vòng vàng, cả người xăm trổ hình rông đang bay lên, nhìn qua vô cùng có khí phách.

Chỉ cần nhìn hắn ta như vậy đã dọa không ít người rồi.

“Cút..”

Sắc mặt Giang Cung Tuấn trâm xuống.

Đường Sở Vi cũng không hoàn toàn hôn mê, cô vẫn còn một chút ý thức, cô hơi mở mắt ra nhìn thấy có người đang chắn trước mặt bọn họ.

“Chông ơi, có chuyện gì vậy?”

Một tiếng chồng ơi vang lên, hơi thở như hoa lan.

Trong giọng nói lại mang theo sự hấp dẫn, quyến rũ.

“Vợ ơi, anh ở đây.” Một tên đàn ông cười thô bỉ định đỡ Đường Sở Vi.

Giang Cung Tuấn nhấc chân lên đạp một phát vào chính giữa đúng quần hẳn.

“A”

Hai tay tên đàn ông kia ôm lây đúng quân, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Ngay sau đó, hắn ngã xuống đất, nằm trên mặt đất nửa ngày cũng không đứng lên nổi.

“Xông lên, giết chết hắn.” Ngưu Văn Phú hét lớn.

Mấy tên côn đồ bắt đầu lôi dao ra.

Một tên đâm mạnh về phía Giang Cung Tuấn.

Nhưng còn chưa tới gân Giang Cung Tuấn, tay hắn đã bị anh nắm lấy.

Giang Cung Tuấn nắm được cổ tay hắn, mạnh mẽ dùng sức.

“Rắc”

Chỉ trong nháy mắt, tên côn đồ đã bị gãy xương, chiếc dao trong tay rơi xuống mặt đất, còn tên côn đồ kêu lên một cách thảm thiết.

Giang Cung Tuấn nhanh chóng ra tay.

Mấy tên côn đồ ngã hết xuống mặt đất.

Ngưu Văn Phú đang có men say trong người, thân thể hơi lùi về phía sau.

Giang Cung Tuấn ôm lấy Đường Sở Vi, bước về phái Ngưu Văn Phú.

Đường Sở Vi vô lực nói: “Chồng ơi, chồng, đừng đánh người nữa.”

Lúc này Giang Cung Tuấn mới ngừng lại, lạnh lùng nói với Ngưu Văn Phú: “Cút.”

“Thăng nhóc kia, tao nhớ kĩ mày, dám đánh người của Ngưu Văn Phú tao, mày xong đời rồi.

Mày chờ đó cho tao.” Ngưu Văn Phú nhìn thấy các anh em của hắn ta đều nằm trên mặt đất, không dám đánh nhau với Giang Cung Tuấn, chỉ có thể quay lại dọa mấy câu rồi chán nản rời đi.

Đến tận khi Giang Cung Tuấn đã vào trong khách sạn rồi hắn ta mới vòng vèo quay lại.

Hắn đỡ anh em của hắn đứng dậy.

“Vô dụng” Hắn mắng to.

“Anh Ngưu, chuyện này cũng không trách chúng ta được, ai mà ngờ thằng nhóc này lại giỏi võ như vậy.”

Ngưu Văn Phú tức giận quát: “Tra cho tao, tao phải biết thằng nhóc này là ai, tao phải giết chết nó.

Ngưu Văn Phú cũng đã lăn lội bao nhiêu năm, quen biết không ít người, hắn đến chỗ ghi chép của khách sạn lấy thông tin của Giang Cung Tuấn cũng không phải chuyện khó khăn, sau đó nhanh chóng đi thăm dò.”

Không bao lâu hắn đã tìm ra lai lịch của Giang Cung Tuấn.

“Tới từ thành phố Tử Đăng…”

Khuôn mặt hắn trầm lại, chẳng mấy khi thấy biểu cảm này trên khuôn mặt hắn.

Sau đó, hắn đi tìm ông chủ của mình.

Hệ thống ngầm ở Hồng Bắc.

Bên trong một căn phòng.

Ngưu Văn Phú cong lưng, vẻ mặt tôn kính nói: “Anh Ba, đây là một cơ hội tốt để kiếm tiền đấy, em đã hỏi thăm rõ ràng rồi, đánh người của chúng ta chính là Giang Cung Tuấn, tới từ thành phố Tử Đằng, vội vàng đến đây để mừng thọ nhà họ Hà, tài sản của nhà họ Hà cũng đến vài chục tỷ đấy.

Người đàn ông đang ngồi trên sô pha tên là Trần Ba.

Người này là ông chủ lớn ở đây, ông ta có bao nhiêu quán bar, KTV, còn có thế giới ngầm, thậm chí còn cho vay nặng lãi.

“Chỉ tiết về nhà họ Hà đâu?” Trần Ba không để ý hỏi.

€ó thể đi đến lúc này đương nhiên ông ta vô cùng cẩn thận, những người không thể động đến, đương nhiên ông ta sẽ không động đến, người có thể động, ông ta sẽ làm cho người đó táng gia bại San.

“Đã hỏi thăm rõ ràng rồi, ông Hà từng là người làm cách mạng, nhà họ Hà cũng có mấy người làm quan, nhưng bọn họ dám đánh người của chúng ta thì phải bồi thường, cho dù làm quan lớn như thế nào cũng chẳng thể bằng người đứng sau anh Ba được”

“Hơn nữa, vợ của tên Giang Cung Tuấn là Đường Sở Vị, là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, được bầu là hoa khôi của thành phố Tử Đằng.”

Ngưu Văn Phú nói không ngừng nghỉ.

Quả thật hắn ta đã hỏi thăm rõ ràng rồi.

Nhưng nơi này là Hồng Bắc, những chuyện mà hắn nghe được đều là chuyện được lan truyền ra bên ngoài.

Còn những tin tức xác thực nhất hắn ta lại không biết.

Hắn càng không biết được, cái tên Đường Sở Vi ở thành phố Tử Đăng là người mà giới nhà giàu, có quyền, có tiền cũng không dám đắc tội đến.

Trần Ba gật đầu: “Được, nói cho cùng cho dù có làm quan đấy, nhưng làm sao có thể lớn bằng người phía sau chúng ta được. Ta nói chuyện với ông lớn một tiếng. Lần này đến lấy đi của bọn hắn sáu mươi tỷ, lấy ra ba mươi tỷ cảm ơn ông lớn, để ông lớn giúp đỡ chúng ta một chút, ức hiếp mấy người làm quan to ở nhà họ Hà”

“Anh thật sáng suốt.” Ngưu Văn Phú bắt đầu vuốt mông ngựa.

Trần Ba nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Nháo thật lớn chuyện này lên, đem mấy tên anh em của người ra đánh gãy hai chân đi. Ngày mai đến nhà họ Hà gây chuyện, chuyện này thành công sau này không thiếu phần đâu.”

“Vâng, em sẽ đi làm ngay.”

Ngưu Văn Phú nhẹ nhàng rời khỏi.

Trong mắt hắn, nhà họ Hà xem như xong đời rồi.

Trước đây cũng có vài người có chức có quyền đắc tội đến anh Ba, cuối cùng bị làm cho táng gia bại sản, có khi còn bị đi tù.

Cùng lúc đấy, Giang Cung Tuấn đang ở bên trong khách sạn.

Vừa vào trong khách sạn, Đường Sở Vi đã nằm gục trên giường.

Giang Cung Tuấn cũng bắt đầu dọn dẹp giường chiếu lại.

Sau khi dọn dẹp xong mới tiến đến cởi quần áo của Đường Sở Vi, ôm cô vào buồng tắm để tắm rửa cho cô.

Ngâm mình trong bồn tắm lớn một lúc, men say của Đường Sở Vi đã vơi bớt không ít.

Đầu nhỏ của cô ngoi lên mặt nước.

Nhìn thấy Giang Cung Tuấn, khuôn mặt cô đỏ ửng lên, cô khẽ cười.

Giang Cung Tuấn cũng không cảm thấy có gì xấu hổ cả, anh nhìn Đường Sở Vi, giống như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp nhất vậy.

“Chồng ơi, lấy khăn cho em đi, em không ngâm nữa, nóng muốn chết đi được.”

Khuôn mặt đỏ rực của Đường Sở Vi nóng đến muốn toát mồ hôi, cô xấu hổ, nhỏ giọng nói.

Giang Cung Tuấn đi lấy khăn cho cô.

Đường Sở Vi ngượng ngùng nói: “Anh, anh ra ngoài trước đi.”

“Vợ à, em uống nhiều quá rồi, để anh giúp em, anh là chồng em, không phải người ngoài…”

“Vâng ạ.”

Đường Sở Vi cũng không nghĩ nhiều nữa.

Cô đứng dậy.

Toàn thân, dáng người hình chữ S hoàn mĩ lộ ra trước mắt Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn cảm thấy trong lòng như có lửa đốt, suýt chút nữa thì phun cả máu mũi.

Đường Sở Vi muốn bước ra bên ngoài bồn tắm, nhưng mà cô đứng không vững, suýt chút nữa ngã xuống…

Giang Cung Tuấn nhanh nhẹn đỡ cô, hai tay anh chạm vào da thịt trắng nõn mịn màng của cô.

Cả người Đường Sở Vi khế run lên. Sau đó thân thể cô cứng nhắc, cô cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, lại còn cực kỳ xấu hổ nữa chứ.

Cho dù người chạm vào cô là Giang Cung Tuấn, là chồng của cô.

Cô mạnh mẽ tự trấn tĩnh bản thân.

Đường Sở Vị, đây là chồng của cô, vợ chồng có tiếp xúc da thịt cũng là chuyện bình thường.

Trong lòng cô đang không ngừng an ủi chính mình.

Nghĩ như vậy, tinh thần đang căng chặt của cô mới từ từ thả lỏng, cô nhìn sang Giang Cung Tuấn, gương cao khóe miệng, mỉm cười trêu anh: “Chồng ơi, dáng người của em đẹp không?”

Một câu hỏi dáng người đẹp không lại tràn ngập sự mê hoặc.

Giang Cung Tuấn giống như hoàn toàn rơi vào tay giặc rồi, anh bị câu dẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status