Cường đại chiến y

Chương 220: Tuyệt cảnh của nhà họ Đường



Chương 220: Tuyệt cảnh của nhà họ Đường

Hai người ôm nhau hôn nhau thắm thiết.

“Thùng thùng thùng!”

Bỗng nhiên có tiếng đập cửa truyền đến.

Hai người giống như đã làm chuyện sai, nhất thời kinh hoảng buông ra. Giang Cung Tuấn hăng giọng kêu một tiếng: “Ai đó?”

Anh vô cùng bực minh. Ai vậy? Thật không có đạo đức, anh đã chuẩn bị xong, chuẩn bị là thì tự nhiên bị cắt ngang Ngoài cửa truyên đến giọng nói của Hà Diệp Mai, bà ta quát to: “Mở cửa nhanh lên, ông nội muốn mở hội nghị gia tộc, bảo tất cả thành viên trong gia tộc đều phải tham gia.”

“Tối vậy rồi mà còn mở hội nghị làm gì.” Giang Cung Tuấn vẻ mặt bất mãn.

Còn Đường Sở Vi đã mặc xong quần áo. Tốc độ của cô rất nhanh, Giang Cung Tuấn còn chưa kịp phản ứng thì cô đã mặc xong, cô đỏ mặt cười với Giang Cung Tuấn: “Lần… lân sau, lần sau đi ra ngoài thuê phòng.”

Giang Cung Tuấn còn có thể nói gì được nữa?

Chỉ có thể chờ lần sau vậy.

Anh cũng bắt đầu mặc quần áo. Rất nhanh hai người đã mặc xong quần áo, đi ra ngoài.

“Thì thầm cái gì đó?”

Vừa đi ra ngoài, Hà Diệp Mai luôn tỏ ra bất mãn. Đột nhiên, bà ta nhìn thầy cái gì đó. Bà ta không chớp mắt chằm chằm vào Đường Sở Vi thì thấy mặt cô ửng hồng.

Bà là người từng trải, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra lúc nãy trong phòng đã xảy ra chuyện gì, bà ta vội vàng kéo Đường Sở Vi qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Sở Vi, con, con và đồ bỏ đi này ở cùng nhau hả?”

“Dạ?”

Đường Sở Vi giật mình, giống như lỗi sai của mình bị vạch trân. Cô ngượng ngùng cúi đầu không biết trả lời như thế nào.

“Con…

Hà Diệp Mai tức giận quát: “Mẹ đã nói với con như thế nào, sao con lại không nghe vậy?”

“Thì thâm cái gì vậy, không phải muốn mở hội nghị gia tộc sao, sau còn không nhanh đi?” Giang Cung Tuấn bị phá hư chuyện tốt nên anh vô cùng bất mãn.

Đường Sở Vi hốt hoảng đi ra cửa.

“Con bé chết tiệt kia” Hà Diệp Mai xoa thắt lưng đuổi theo đi.

Đường Bình liếc Giang Cung Tuấn một cái, nhẹ giọng nói: “Đi thôi”

Một nhà đi ra cửa, đi đến biệt thự lớn của nhà họ Đường.

Trên đường đi, Hà Diệp Mai không ngừng quở trách Đường Sở Vi.

Bà biết Đường Sở Vi vẫn chưa cùng phòng với Giang Cung Tuấn, vẫn còn thân trong trắng, bà cũng luôn âm thầm nói với Đường Sở Vi để cho cô đừng cùng phòng với Giang Cung Tuấn, như vậy sau này ly hôn cũng có thể chọn được gia đình quyền quý.

Nhưng một khi cùng phòng thì chính là hàng đã qua sử dụng, không ăn thơm.

Bà ta không hề nghĩ tới…

Bà có chút quở trách Đường Sở Vi nhưng Đường Sở Vi một câu cũng không nói, cô còng đang nhớ lại cái cảm giác lúc nãy.

Khi Giang Cung Tuấn hôn cô, Giang Cung Tuấn ôm chặt cô, cô cảm thấy thân thể mình giống như bị điện giật, linh hôn dường như muốn thoát xác, thân thể phiêu phiêu.

Cô nhớ lại cảm giác lúc ấy, vô vô cùng thích loại cảm giác này.

Càng nhớ lại, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô không khỏi hiện lên một chút ý cười.

Bọn họ rất nhanh đã đến biệt thự lớn của nhà họ Đường.

Bên trong biệt thự lớn đã có không ít người, những thành viên quan trọng của nhà họ Đường đều đến đông đủ.

Nhà của Đường Hiện, nhà của Đường Khánh.

Khi cả nhà Đường Sở Vĩ tới thì tất cả mọi người đều nhìn bọn họ, nhất thời còn có một giọng nói âm dương quái khí truyền đến: ‘Lề mề, lần nào mấy người cũng đến chậm nhất.”

Người mở miệng là vợ của Đường Khánh, Trần Á.

Trong khoảng thời gian Đường Khánh lên làm chủ tịch, Trần Á về nhà mẹ đẻ cũng có mặt mũi hơn, nhưng lại vì Đường Sở Vi mà hiện tại nhà họ Đường lại lâm vào nguy cơ phá sản, nàng hận chết Đường Sở Vi.

“Mẹ bớt nói vài câu đi.” Đường Dụng ngồi bên cạnh kéo Trần Á.

Đường Thành Lâm ngồi trên ghế sô pha hút thuốc lá rời, thấy mọi người đã đến đông đủ mới mở miệng: “Lần này gia tộc xuất hiện nguy cơ, gọi mọi người tới không phải để oán trách ai cả, mà là nghĩ biện pháp giải quyết, vượt qua nguy cơ lần này.

Giọng nói Đường Thành Lâm vang vọng.

Ánh mắt của mọi người nhìn Đường Sở Vi.

Đường Lăng lạnh lùng nói: “Tất cả còn không phải do Đường Sở Vi ban tặng, là do nó đắc tội nhà họ Ngụy khiến cho nhà họ Ngụy mất mặt, vậy nên nhà họ Ngụy mới triển khai trả thù.”

“Đúng vậy, chính là vì Đường Sở Vi, các tập đoàn y dược lớn không muốn gặp Vĩnh Nhạc của chúng ta, cũng không muốn đặt hàng bên ta”

“Ông nội, Đường Sở Vi chính là sao chổi, nếu không trục xuất nó ra khỏi gia tộc thì nhà họ Đường vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh”

“Cho dù muốn trục xuất khỏi gia tộc thì cũng phải để nó bồi thường thiệt hại lần này cho nhà họ Đường đã”

Người nhà họ Đường đều mở miệng.

Đường Sở Vi cũng không biết tình huống hiện tại của nhà họ Đường rốt cuộc là như thế nào.

Cô chỉ biết là, Vĩnh Nhạc của cô đã xong, hiện tại cũng không còn tiền xoay vốn.

Cô dò hỏi: “Ông nội, Vĩnh Nhạc hiện tại làm sao vậy?”

Đường Thành Lâm trừng mắt nhìn cô: “Làm sao vậy? Cô còn không biết xấu hổ hỏi cái này à, là do cô gây khó khăn cho nhà họ Ngụy, khiến cho nhà họ Ngụy mất mặt, nhà họ Ngụy bắt đầu trả thù nhằm vào nhà họ Đường, hiện tại Vạn Quân, Trường Sinh đều hủy bỏ hiệp ước với Vĩnh Nhạc, còn dùng vấn đề về chất lượng tố cáo Vĩnh Nhạc, hiện tại Vĩnh Nhạc đã sắp bị niêm phong, hơn nữa ngân hàng cũng bắt đầu đòi tiền nợ, kinh doanh của nhà họ Đường nháy mắt đình trệ, hiện tại đã lỗ hơn vài tỷ”

Nghe vậy, sắc mặt Đường Sở Vĩ trở nên ngưng trọng.

Cô không ngờ rằng bây giờ nhà họ Đường lại có nguy cơ nghiêm trọng như thế.

“Mọi người nói bây giờ phải làm sao đây?”

Đường Thành Lâm nhìn các thành viên của nhà họ Đường.

Cục diện bây giờ, ngoại trừ phá sản thì không còn biện pháp nào khác.

Vài chục năm nay, ông ta vẫn cố gắng đưa nhà họ Đường gia nhập vào xã hội thượng lưu, thật vất gây dựng nên gia sảng hơn ba mươi tỷ nhưng chỉ trong một đêm đã mất sạch tất cả.

Ông ta bây giờ đã tám mươi rồi, đã quá mệt mỏi rồi.

Không muốn quản, cũng không muốn hỏi lại.

Ông ta triệu tập hội nghị gia tốc chỉ là muốn hỏi có biện pháp nào không, nếu như không có biện pháp, vậy thì phá sản.

Tất cả mọi người đều trầm mặc.

Đây là do nhà họ Ngụy ra tay, Vạn Quân, Trường Sinh đều đứng về phía nhà họ Ngụy.

Nhà họ Đường muốn xoay người đúng là khó như lên trời.

Thấy mọi người không mở miệng, Đường Thành Lâm hít sâu một hơi, chống quải trượng đứng lên: “Nếu như không có biện pháp, vậy thì phá sản đi, tôi cũng già rồi, cũng nên nghỉ ngơi, các cậu cũng tự xông pha, tự phấn đấu đi”

Lần này, Đường Thành Lâm cũng không quở trách Đường Sở Vị, bởi vì ông ta biết có quở trách cũng vô dụng.

Đây là số mệnh, tất cả đều là số mệnh.

Nhà họ Đường không trở thể thành nhà giàu có.

“Già rồi, thật sự đã già rồi”

Đường Thành Lâm chống quải trượng, xoay người bước đi lên lầu Trong nháy mắt ông ta trở nên già đi hẳn.

Giang Cung Tuấn nhìn sự việc này cũng khế nhíu mày.

Cho tới nay, Đường Thành Lâm luôn tạo cho anh một cảm giác là kẻ mạnh.

Cho dù qua đã tuổi tám mươi, nhưng trên người vẫn còn ý chí mạnh mẽ, mạnh dạn đi đầu, điều này khiến cho người khác cảm thấy ông ta vô cùng có tỉnh thần.

Đột nhiên, ý chí mạnh mẽ, mạnh dạn đi đầu không còn nữa.

Hiện tại, ông ta cũng chỉ là một người già sắp bước vào quan tài mà thôi.

“Có lẽ còn có cơ hội.”

Giang Cung Tuấn mở miệng.

Âm thanh của anh vang vọng cả căn phòng.

Tất cả mọi người đều nhìn Giang Cung Tuấn, Đường Thành Lâm cũng xoay người nhìn anh.

Bên trong đôi mắt của Giang Cung Tuấn ông †a thấy được một tia tỉnh quang, một tia hy vọng tro tàn lại cháy.

Đường Sở Vi nhẹ nhàng kéo tay Giang Cung Tuấn, ý bảo anh đừng nói lung tung.

Cục diện bây giờ của nhà họ Đường rất khó khăn, Vĩnh Nhạc bị niêm phong, tài chính bị cắt đứt, còn lỗ không ít, sao lại còn cơ hội được?

Dưới những ánh mắt nhìn chằm chằm, Giang Cung Tuấn mở miệng nói: “Theo tôi được biết, dưới cờ tập đoàn Thời Đại có đầu tư công ty, chúng ta có thể đi kéo vốn đầu tư, chỉ cần tập đoàn Thời Đại có thể bỏ vốn đầu tư vào Vĩnh Nhạc thì Vĩnh Nhạc có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này”

Nghe vậy, tia hy vọng trong mắt Đường Thành Lâm tiêu tán.

Đường Hiện lạnh lùng nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Cậu có biết cậu đang nói cái gì hay không, hiện tại Vĩnh Nhạc bị đóng cửa, nhà họ Đường còn thiếu nợ vài tỷ, tập đoàn Thời Đại là kẻ ngốc.

hay sao, sao có thể bỏ vốn đầu tư vào Vĩnh Nhạc?”

Đường Khánh cũng mở miệng trào phúng: ““Nhóc con, cậu có biết tình huống hiện tại của Vĩnh Nhạc hay không vậy, không có bốn mươi lăm tỷ thì đừng hòng vực dậy, hơn nữa Vĩnh Nhạc cũng không có bối cảnh, ai lại xuất ra vài tỷ để đầu tư vào Vĩnh Nhạc”

“Đồ bỏ đi chính là đồ bỏ đi, chỉ sợ ngay cả đầu tư cũng không biết mà cứ thích nói bậy”“

“Nếu không phải do đồ bỏ đi này thì Đường Sở Vi lại làm sao có thể hủy hôn, nhà họ Đường làm sao có thể bị kiếp nạn này chứ”

Giang Cung Tuấn vừa mở miệng, người nhà họ Đường nháy mắt bùng nổ căm tức, đổ hết tội lỗi lên người Giang Cung Tuấn.

“Tôi nói được là được.”

Giang Cung Tuấn không chút để ý mở miệng: “Không thử một chút thì sao biết không được?”

“Được.”

Đường Thành Lâm nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn, từng chữ từng chữ nói rõ: “Giang Cung Tuấn, nếu cậu có thể kéo tập đoàn Thời Đại đầu tư cho chúng ta, nhà họ Đường còn con đường sống, tôi đồng ý, từ nay về sau, tuyệt đối không còn người còn dám nói cậu và Sở Vi ly hôn, nếu cậu có thể kéo được đầu tư, Đường Thành Lâm tôi liền thừa nhận cậu là cháu rể của nhà họ Đường”

“Tôi thử xem” Giang Cung Tuấn gật đầu.

Mà Đường Sở Vi thì đã đen cả mặt.

Giang Cung Tuấn này lại bắt đầu nói khoát.

Tình hướng này của nhà họ Đường tuyệt đối không còn đường sống.

Xuất ra vài tỷ cứu sống Vĩnh Nhạc là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

Bất cứ công ty nào trước khi đầu tư cũng đều tiến hành một cuộc điều tra trước, còn phải đánh giá mức độ rủi ro.

Đầu tư vào nhà họ Đường chắc chắn không có lợi nhuận.

Trừ phi xuất ra vài tỷ thu mua Vĩnh Nhạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status