Cường đại chiến y

Chương 273: Uy hiếp.



Chương 273: Uy hiếp.

Đường hầm Cửu Long là một đường hầm dài đến hơn mười km, toàn bộ hành trình phải mất đến mười phút.

Ở giữa đường hầm sớm đã có mấy chiếc xe đứng đợi sẵn.

Đó là một vài chiếc xe thương mại màu đen, bị che đi biển số xe.

Phạm Thành Công nhanh chóng lái chiếc BMWSs đến nơi, dừng ở trước một trong số những chiếc xe màu đen đó.

Hản nhanh chóng xuống xe.

Một vài tên mặc áo đen ngồi ở xe phía trước cũng bước xuống xe, mấy người này mở chiếc xe BMWSs, đưa Đường Sở Vi cùng Hứa Linh xuống xe.

Hắc Xà lúc này cũng đã xuống xe.

“Đại ca” Phạm Thành Công đi tới.

Hắc Xà đưa tay lên, “Tử Đằng là nơi không nên ở lâu, lập tức rời khỏi đây, tao đã mua cho mày một căn biệt thự ở Áo. Đặc biệt trong két sắt ở biệt thự có khoảng ba chục tỷ tiên mặt, đủ cho mày sống trong một thời gian”

“Cảm ơn đại ca” Phạm Thành Công lên tiếng.

Hắn ta bỏ lại chiếc xe BMWS, rồi lên một chiếc xe khác, nhanh chóng rời đi.

Hắc Xà cũng lên trên xe, ra lệnh cho lái xe: “Đi”

Vài phút sau khi bọn họ rời đi, hơn chục chiếc xe nhanh chóng phi tới.

Hơn mười chiếc xe này vây xung quanh chiếc BMWs.

Có không ít người bước xuống xe.

Thể nhưng trong chiếc BMWs đó lại không có ai.

“Ta chậm một bước rồi…”

Người đàn ông nhanh chóng gọi điện: “Đại ca, người đã bị đem đi chỗ khác, trong đường hâm không có giám sát, hiện tại cũng không thể xác định được là chị dâu đã bị bắt lên chiếc xe nào”

Tại núi Ngũ cốc.

Giang Cung Tuấn sau khi nhận được tin tức này, sắc mặt liên trở nên vô cùng đáng sợ.

Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Tiêu Dao Vương.

Không lâu sau đó, điện thoại đã được kết nối.

Trong điện thoại là tiếng của Tiêu Dao Vương.

“Có chuyện gì vậy?”

Giang Cung Tuấn hạ giọng nói: “Sở Vi bị bắt cóc, không quan tâm ông đang ở trong tình huống nào, lập tức cho người phong tỏa toàn thành phố, bố trí canh gác ở mọi nẻo đường. Tôi phải nhận được tin tức của cô ấy càng sớm càng tốt, phải rồi, kẻ địch đang từ đường hầm Cửu Long đi ra, chính là kẻ đã đánh tráo hàng…

Giang Cung Tuấn chính là đem mọi chuyện nói rõ một lần.

“Điều này…”

Tiêu Dao Vương mang theo khuôn mặt vô cùng khó xử.

Hiện tại có không ít nhân vật có máu mặt ở đây, nếu bây giờ ông ta lựa chọn xuất quân lúc này thì chẳng phải là công khai đối đầu với bọn họ sao?

Cân nhắc được mất một lúc thì ông ta cũng đã gật đầu nói: “Được, tôi lập tức xuất quân”

Tiêu Dao Vương cúp điện thoại.

“Hoắc Đổng”

Hoäc Đổng đi đế, cúi chào, nói: “Thống soái.”

Tiêu Dao Vương ra lệnh, nói: “Lập tức đưa ra một văn kiện thông báo, phái cảnh sát thành phố phong tỏa toàn bộ đường bộ, đường biến, đồng thời bố trí canh gác ở mọi con đường lớn trong thành phố”

Hoäc Đống vô cùng bất ngờ, không khỏi tò mò hỏi: “Thống lĩnh, đã có chuyện gì xảy ra rôi hay sao?”

Tiêu Dao Vương vẻ mặt bất lực nói: “Giang Cung Tuấn vừa gọi điện tới nói rằng Đường Sở Vi bị người ta bắt đi rồi”

“Cái gì”

Hoắc Đổng liền thay đổi sắc mặt, nói lớn: “Lá gan của ai lớn vậy? Lại dám đi bắt cóc Đường Sở Vi* Tiêu Dao Vương lắc đầu: “Điều này ta cũng không rõ, mau hành động đi.”

“Dạ vâng.”

Hoắc Đổng lập tức đi làm việc.

Tiêu Dao Vương cũng hạ lệnh xuất quân.

Cả quân khu vang lên tiếng còi cảnh sát.

Với tiếng còi báo động của cảnh sát, ngay lập tức các phương tiện cơ động được điều động, toàn bộ các binh sĩ được trang bị đây đủ quân trang, lập tức lên xe và lái ra khỏi khu quân sự đến nhiều khu vực khác nhau trong thành phố. Đồng thời, bên này, máy bay trực thăng cũng đã được điều động.

Hắc Xà sau khi rời đi cùng với Đường Sở Vi và Hứa Linh đang ngồi ở phía sau, rất nhanh chóng đã ra khỏi đường hầm Cửu Long.

“Đại ca, hiện giờ chúng ta đi tới đâu?” Lái xe hỏi.

Hắc Xà mang theo vẻ mặt chăm chú suy nghĩ hiếm có.

Lần này hành động thực sự đã nhất thời nổi lòng tham.

Tử Đằng là kinh đô của y dược, hiện tại đúng là mỗi năm đều sẽ tổ chức đại hội đông y một lần.

Hơn nữa nơi này còn là đại bản doanh của năm quân, có Tiêu Dao Vương làm thống soái. Nếu như bình thường thì có đánh chết hắn thì hắn cũng nhất định không đến Tử Đằng.

Chỉ có điều vì muốn giết Giang Cung Tuấn, hắn đã thực sự mạo hiểm rồi.

Hắn đương nhiên biết là Đường Sở Vi có rất nhiều người bảo vệ.

Hiện tại việc Đường Sở Vi bị bắt cóc đã bị lan truyền ra bên ngoài. Dựa trên mối quan hệ giữa Giang Cung Tuấn và Tiêu Dao Vương thì bây giờ quân đội cũng chắc hẳn đã hành động rồi.

“Rời khỏi thành phố, rời khỏi thành phố càng nhanh càng tốt trước khi Tử Đằng bị phong tỏa.”

“Dạ vâng.”

Lái xe nhanh chóng tăng tốc, rời khỏi.

Tại núi Ngũ cốc.

Mộc Ninh nhìn thấy sắc mặt của Giang Cung Tuấn, không khỏi lên tiếng: “Đại ca, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, bọn chúng ở đây là vì anh, đương nhiên sẽ không làm khó cho chị dâu.”

Giang Cung Tuấn đã nghĩ đến việc sẽ có người nào đó phát rồ vì muốn giết anh, không còn coi trọng đạo nghĩa gì nữa mà dùng Đường Sở Vi uy hiếp anh.

Vì vậy để đề phòng bất trắc anh đã phái cả một trăm người đi theo âm thầm bảo vệ, thật không ngờ là Đường Sở Vi vẫn bị bắt đi mất.

Hiện tại, anh không thể không sốt ruột, không thể hiểu được bản thân.

Mục đích của người bắt Đường Sở Vi là muốn giết anh, bọn họ nhất định sẽ không làm hại đến Đường Sở Vị, chỉ có khả năng là dùng cô ấy để uy hiếp anh mà thôi.

Anh tin chắc rằng không bao lâu nữa tên kìa sẽ gọi điện thoại đến cho anh.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Đây là một số được mã hóa.

Anh bĩnh tĩnh nghe điện: “Ai?”

Điện thoại truyên đến một âm thanh khàn khàn: “Hắc Long, nếu muốn Đường Sở Vi còn sống, lập tức rút hết mai phục ở núi Ngũ cốc, khoanh tay chịu trói, bằng không, hãy chuẩn bị mà nhặt xác Đường Sở Ví đi.”

Đối phương nói đúng một câu liền ngắt máy.

Mộc Ninh lắc đầu nói: “Đó là sim rác, đã chuyển địa chỉ IP vài lần, không thể tìm ra vị trí cụ thể”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Vậy cậu đã định vị thông qua điện thoại của Sở Vi chưa?”

Mộc Ninh liền lắc đầu: “Điện thoại của chị dâu ở trong xe BMWs, định vị vẫn đều là ở đường hầm Cửu Long”

“Mau rút hết mọi người ra khỏi núi Ngũ cốc.”

“Dạ vâng”

Mộc Ninh liền đi căn dặn bên dưới.

Rất nhanh sau đó những người đang ẩn náu ở núi Ngũ cốc đều đã rút hết, Giang Cung Tuấn lúc này cũng đứng dậy, đi đến chỗ của Giang Ly.

Không lâu sau đã đến được hang động chỗ mà Giang Ly đang ở.

Vì để diễn kịch mà Giang Ly giả vờ bị thương, đang phải ẩn náu trong sơn động.

Nhìn thấy Giang Cung Tuấn xuất hiện, Giang Ly nhanh chóng xuất hiện, không khỏi hỏi: “Đại ca, †ại sao anh lại đến đây trước như vậy?”

Giang Cung Tuấn sắc mặt trầm xuống nói: “Hành động lần này của chúng ta thất bại rồi, bọn họ đã bắt vợ của tôi.”

“Cái gì?”

Giang Ly mặt biến sắc, nói: “Bọn họ muốn làm gì? Làm sao có thể vi phạm cả những nguyên tắc cơ bản nhất, bọn họ muốn bị truy sát sao?”

Giang Cung Tuấn bình tĩnh nói: “Bọn họ đều là hướng về phía tôi, cô đi trước đi, ở lại chỗ này rất nguy hiểm”

“Làm sao tôi có thể đi được”

Giang Ly lắc đầu.

Chuyện này là do cô ta mà ra.

Nếu không phải vì muốn sớm làm cho Hắc Xà xuất hiện thì Đường Sở Vi sẽ không bị bắt đi.

“Tôi cho cô rời khỏi đây”

Giang Cung Tuấn quả quyết nói.

Giang Ly bị tiếng hét đó làm cho choáng váng.

Hơi ngây dại ra vài giây, sau đó mới phản ứng lại, gật đầu: “Vâng.”

Sau đó nhanh chóng rời đi.

Giang Cung Tuấn một mình ngồi xuống chờ đợi.

Anh ngồi ở một cái tảng đá ở cửa hang, hút một điếu thuốc.

Trong bóng tối ánh lên một màu đỏ hồng của tàn thuốc.

Không bao lâu sau, Giang Cung Tuấn nhận ra có người đang tới gần, anh nhìn về màn đêm đêm kịt phía trước, lạnh lùng nói: “Mau ra đây đi”

“Ha ha ha…”

Một tiếng cười lớn vang lên: “Không quả là Hắc Long, chúng ta vừa mới tới gần mà cậu đã phát hiện ra.”

Theo tiếng cười vang vọng ấy, một vài bóng người từ tấm màn đen đi ra.

Những người này có cả nam cả nữ, có người già, người trẻ.

Giang Cung Tuấn đương nhiên biết đây là những sát thủ hàng đầu kia, hiện tại đây không phải là bộ mặt thật của họ, tất cả đều đã qua cải trang.

Lúc này, điện thoại của Giang Cung Tuấn lại vang lên.

“Giang Cung Tuấn, nếu muốn Đường Sở Vi còn sống, cậu đừng phản kháng, ngoan ngoấn khoanh tay chịu trói đi, cậu có thể ngay lập tức nhìn thấy Đường Sở Vi”

Đối phương vừa nói xong, liền ngắt máy.

Giang Cung Tuấn nhìn thấy trước mặt mình đang là bảy tám người, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, hút hết điếu thuốc, lúc này mới đứng dậy.

Anh vừa đứng dậy, đám người ở phía trước liền lùi về sau vài bước.

Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: ‘Không cần lo lăng, tôi sẽ không động thủ, đi thôi.”

Một ông lão đi tới, ném ra một sợi dây thừng, lạnh lùng nói: “Tự trói mình lại đi”

Giang Cung Tuấn liền liếc mắt nhìn lão một cái.

Liếc mắt một cái nhìn lại, lão già cũng cảm thấy chính mình đang bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm, cho dù đúng là hắn quanh năm chạy trên lưỡi dao, đã quen với chuyện sinh tử, thế nhưng trong lòng cũng không khỏi run lên.

Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: ‘Hay là ông tự mình trói mình thử một chút, rồi tôi học theo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status