Cuồng thám

Chương 1601 : Chương 1601CHỨNG CỨ MỚI, VỤ ÁN MỚI



Chương 1601CHỨNG CỨ MỚI, VỤ ÁN MỚI

Ba ngày sau, việc thẩm vấn Vân Đóa Nhi đã gần đến hồi kết.

Vân Đóa Nhi hoàn toàn không chống cự, khai báo chi tiết và tường tận cho phía cảnh sát sự thật bà ta sát hại mười một cô gái trong suốt bảy năm trời.

Sau đó, nhiệm vụ trọng điểm của tổ điều tra đặc biệt là tìm kiếm thi cốt của những cô gái bị hại.

Cố gắng hết khả năng để giảm bớt sai lầm, trong những ngày đó, bọn họ dẫn Vân Đóa Nhi đi chỉ ra và xác nhận từng hiện trường chôn thi thể để khai quật.

Bởi vì có quá nhiều người chết, thời gian trôi qua đã lâu, công tác kết án vụ án video giết người vô cùng phức tạp, chỉ sợ bọn họ còn bận việc một thời gian rất dài mới hoàn thành.

“Địa ngục trống rỗng, ác ma ở nhân gian!” Trong văn phòng của tổ điều tra đặc biệt, Tăng Khả vừa thu thập tư liệu của vụ án video giết người, vừa cảm thán.

Mà lời cảm thán của Tăng Khả cũng khiến không khí trong phòng làm việc thêm phần trầm trọng.

Khác với lúc phá được những vụ án lớn trước kia, tuy hung thủ đã nhận tội, nhưng đám người Triệu Ngọc vẫn cảm thấy trái tim bị nhấn chìm trong nước lạnh, không thể nào vui vẻ nổi.

Ngụy Kỳ Kỳ, Khuyết Sa, Trương Hà, Miêu Tiếu Văn... Nhìn bức ảnh của những cô gái đang độ tuổi hoa trên mặt bảng trắng, tất cả mọi người đều cảm thấy họ cứ thế mà chết thảm trong oán niệm vặn vẹo bệnh trạng của Vân Đóa Nhi, đúng là không đáng...

“Tổ trưởng.” Lúc này, Ngô Tú Mẫn đẩy cửa bước vào, báo cáo với Triệu Ngọc: “Không thể tiếp tục giam giữ Lý Phi Phàm nữa, đã qua thời hạn thẩm vấn được phê chuẩn đặc biệt của chúng ta rồi.”

“Bây giờ... có thả người không?”

“Không thể nào?” Thôi Lệ Châu bĩu môi nói: “Lý Phi Phàm không có tội sao? Không phải ông ta đã từng có ý đồ bao che tội phạm à? Chẳng lẽ mọi người không đồng ý rằng ông ta đảm nhận vị trí rất quan trọng trong vụ án video giết người sao?”

“Vụ án lớn như vậy, sao chúng ta có thể dễ dàng thả ông ta ra được?”

“Dựa theo lời khai của Vân Đóa Nhi, Lý Phi Phàm hoàn toàn không biết gì về hành vi giết người của bà ta, cho nên...” Ngô Tú Mẫn trịnh trọng nói: “Chúng ta không có lý do gì để tiếp tục giam giữ ông ta cả!”

“Ừm, thả người đi!” Triệu Ngọc khoát tay áo.

“Không thể nào?” Thôi Lệ Châu không cam lòng: “Thả người thật sao?”

“Nhưng mà... “ Nhưng mà, Miêu Anh bỗng nhiên bổ sung thêm cho Ngô Tú Mẫn: “Căn cứ vào quy định hình sự, Lý Phi Phàm có quan hệ chặt chẽ với hung thủ của vụ án giết người, cho nên ông ta phải chuẩn bị sẵn sàng trở lại Cục Cảnh sát để nhận cuộc thẩm vấn của cảnh sát bất kỳ lúc nào.”

“Hơn nữa, hành động của ông ta cũng sẽ bị cảnh sát quản lý, đương nhiên cũng bao gồm cả việc bị hạn chế xuất cảnh...”

“Hiểu rồi!” Ngô Tú Mẫn gật đầu, sau đó đi ra khỏi văn phòng, sắp xếp việc phóng thích Lý Phi Phàm...

“Tôi nghe nói...” Miêu Anh nói với mọi người: “Sau khi vợ chồng Lý Phi Phàm bị cảnh sát giam lại, bên hiệp hội điện ảnh đã từng ủy thác Tổng cục Hình sự, muốn liên danh đảm bảo để cho Lý Phi Phàm đi Hollywood quay phim, nhưng bị Sở trưởng Tiêu cự tuyệt hết rồi!”

“Hừ... Xứng đáng!” Thôi Lệ Châu hết giận, nói: “Vợ của ông ta biến thành ác ma giết người, thế mà ông ta còn muốn đi Hollywood tiếp tục làm đạo diễn lừng danh hả? Nằm mơ!!”

“Tiểu Thôi.” Triệu Ngọc xoay người, nói với vẻ mặt lạnh nhạt: “Cô không cần phải phân cao thấp với Lý Phi Phàm làm gì, chẳng lẽ cô không nhận ra, cho dù chúng ta không có cách nào trị tội của ông ta nhưng mà sự nghiệp và cuộc sống của ông ta cũng đã tiêu đời rồi à?”

“Hả? Tiêu đời rồi sao?” Thôi Lệ Châu sửng sốt: “Sao anh lại nói vậy?”

“Hừ...” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, nói: “Vụ án video giết người sớm muộn gì cũng phải được công khai với quần chúng!”

“Tôi dám cam đoan, cho dù tính chất và mức độ ảnh hưởng của vụ án này không thể vượt qua năm vụ án lớn chưa giải quyết, nhưng chắc chắn sẽ được liệt vào một trong sáu vụ án chưa được giải quyết!”

“Sau khi mọi người biết vợ của đạo diễn lừng danh Lý Phi Phàm, minh tinh điện ảnh nổi tiếng Vân Đóa Nhi là một ác ma giết người, liệu còn có ai dám tìm ông ta quay phim nữa không?”

“À... Hình như... Hình như đúng thế nhỉ...” Cuối cùng Thôi Lệ Châu cũng hiểu ra: “Sau này, Lý Phi Phàm sẽ thành chuột chạy qua đường! Ông ta sẽ bị cả xã hội cô lập! Hừ! Đáng đời!”

“Vạn vật đều có nhân quả, thiện ác đều có báo!” Triệu Ngọc buồn bã nói: “Vân Đóa Nhi bị trừng phạt đúng tội, mà tội nghiệt do Lý Phi Phàm làm ra, sớm hay muộn gì ông ta cũng phải bồi thường!”

“Chỉ tiếc...” Miêu Anh gỡ ảnh của Khang Tử Thanh trên bảng trắng xuống, cảm khái: “Nếu như năm đó, Khang Tử Thanh không gặp phải vụ tai nạn xe kia thì có lẽ, tội nghiệt này đã kết thúc từ rất sớm rồi nhỉ?”

“Đúng đấy!” Thôi Lệ Châu cũng phụ họa cảm khái: “Nếu như lúc trước, cảnh sát coi trọng cao độ những cô gái mất tích này thì có lẽ vụ án video giết người đã không có nhiều người như vậy bị hại đúng không?”

“Tôi không hiểu...” Cô ta nhíu mày nói: “Vì sao lúc điều tra người mất tích, cảnh sát lại không phát hiện ra vợ chồng Lý Phi Phàm có hiềm nghi vậy?”

“Bọn họ là nhân vật công chúng, theo lý thuyết, cho dù không biết Vân Đóa Nhi là hung phạm, nhưng tối thiểu cũng có thể ghi chú trên hồ sơ mà?”

“Nếu như chúng ta có thể nhìn thấy tên của vợ chồng Lý Phi Phàm trên hồ sơ các vụ án mất tích, có phải đã có thể điều tra tới bọn họ từ lâu rồi hay không?”

“Cũng chưa chắc!” Miêu Anh thở dài: “Năm đó, máy quay phim không thông dụng như bây giờ, kỹ thuật phá án còn lạc hậu, hơn nữa, Vân Đóa Nhi đã chuẩn bị vẹn toàn, cảnh sát khó mà điều tra ra được.

“Huống hồ, Vân Đóa Nhi cũng thế, Lý Phi Phàm cũng thế, trừ Tào Nhạc Kiều ra, bọn họ không có tiếp xúc đặc biệt thân mật với những người bị hại này, cho dù cảnh sát có tiến hành điều tra các mối quan hệ xung quanh người mất tích cũng không thể nào điều tra đến bọn họ.”

“Vậy còn... Tào Nhạc Kiều thì sao?” Thôi Lệ Châu bĩu môi: “Không phải Tào Nhạc Kiều đã cởi hết quần áo ra khoe dáng người với Lý Phi Phàm à? Vậy mà cũng chưa tính là tiếp xúc thân mật à?”

“Không phải như thế...” Miêu Anh lại nói: “Lúc Tào Nhạc Kiều mất tích, Lý Phi Phàm đã là đạo diễn vô cùng nổi tiếng rồi!”

“Lúc cảnh sát điều tra việc Tào Nhạc Kiều mất tích, dựa theo tư duy quán tính sẽ không liên hệ việc cô ta mất tích với một vị đạo diễn lừng danh!”

“Cho dù có, nhiều nhất cũng chỉ dựa theo lệ thường là đi hỏi trợ lý của Lý Phi Phàm mấy câu thôi.”

“Huống chi, Lý Phi Phàm lại không phải là hung thủ, ông ta có bằng chứng vắng mặt tại hiện trường, cho nên cảnh sát sẽ không ghi tên của ông ta lên hồ sơ người mất tích!”

“Logic thì đúng là như vậy, nhưng mà...” Thôi Lệ Châu nhìn thoáng qua Triệu Ngọc: “Tôi vẫn cảm thấy, nếu năm đó có một nhân viên cảnh sát giống như sếp, chấp nhất truy tìm chân tướng, không đạt mục đích thì không chịu bỏ qua xuất hiện, có lẽ... ít nhất đã có thể vãn hồi tánh mạng của vài cô gái rồi, đúng không?”

“Cho nên!” Triệu Ngọc nhẹ nhàng mà vỗ bả vai Thôi Lệ Châu một cái: “Về sau, nhớ đi theo tôi học đàng hoàng, cô cũng có thể trở thành thần thám Thôi thề không từ bỏ truy tìm chân tướng!”



“Sếp à...” Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa mới nói xong, Nhiễm Đào phía xa bỗng nhiên đứng lên báo cáo: “Tôi mới vừa nhận được tin tức mới nhất mà đồng nghiệp bên Phụng Bình gửi đến!”

“Con trai của Khang Tử Thanh - Lý Mặc, đưa đến cho bọn họ một chứng cứ nữa!”

“Hả? Phụng Bình? Lý Mặc?” Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ: “Chứng cứ gì?”

“Chứng cứ được gửi sang là như thế này!” Nhiễm Đào giới thiệu: “Lý Mặc tìm được một phong thư mà năm đó Khang Tử Thanh đã viết cho mẹ anh ta là Lý Thục Bình trong căn phòng mà cha anh ta đã thuê!”

“Trong phong thư này bao gồm một vài tư liệu quan trọng về Khang Tử Thanh...”

Nói xong, Nhiễm Đào đánh bàn phím, phóng nội dung bức thư vừa mới nhận được lên màn hình lớn.

Chỉ thấy đó là một phong thư cũ vàng ố cũ kỹ, dính dầy dầu mỡ, trên thư, từng dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết:

“Thục Bình, gần đây em sống thế nào? Con trai thi cử có tốt không?”

“Mặc dù con học tập như thế nào, em cũng đừng sốt ruột, đứa bé Lý Mặc này phản ứng chậm, hãy cho con chút thời gian...”

“Cho em biết một tin tốt nhé, em còn nhớ đạo diễn Lý mà anh nhắc đến trong bức thư trước không?”

“Ông ấy muốn đến thủ đô mở một công ty truyền thông!”

“Ông ấy đồng ý với anh rằng khi nào mở công ty, ông ấy sẽ dẫn anh qua đó, thành nhân viên chính thức của công ty truyền thông đó, sau này, công việc của anh sẽ được bảo đảm, tiền bạc cũng sẽ dư dả hơn trước kia một chút...

“Thục Bình, anh sẽ cố gắng, anh sẽ trở thành một người tốt, rồi trở về gặp hai mẹ con!”

“...

“Thục Bình à, không mất đi thì không biết quý trọng, bây giờ anh đã hiểu rồi!”

“Trước kia, anh đúng là một kẻ khốn nạn... Anh trách trời trách đất, trách này trách nọ, mắng em không thể sinh con, mắng Lý Mặc là đồ nhặt được, nhưng đợi đến lúc anh đánh mất hai người, anh mới nhận ra hóa ra trước kia anh từng có được nhiều thứ như vậy!”

“Anh biết sai rồi, bây giờ anh mới biết, em và Lý Mặc là những gì anh yêu quý nhất thế gian, em là người vợ tốt nhất, Lý Mặc là đứa con ngoan nhất!”

“Cho dù em không thể sinh con, dù cho con của chúng ta không phải là con ruột... Nhưng chỉ có lúc ở bên nhau, chúng ta mới là người một nhà...”

“Anh biết, những sai lầm mà anh phạm phải đã không cách nào cứu vãn được, bây giờ anh chỉ hy vọng hai người có cuộc sống tốt đẹp...”

“Anh cũng hy vọng em có thể thường nhắc tới anh với con trai, nói cho con biết rằng anh có lỗi với con, giờ anh đã biết sai rồi, chỉ hy vọng sau này lúc anh trở về, con còn có thể gọi anh một tiếng ‘cha’...”

...

Cùng lúc đó, Lý Mặc tại Phụng Bình phía xa, tay cầm bức di thư của Khang Tử Thanh, nước mắt đầy mặt, nức nở khóc lóc, khóc đến chỗ đau lòng, mới run rẩy gọi to một tiếng - “cha!”

...

Cùng thời khắc đó, người nhà của Miêu Tiếu Văn tại thành phố Vân Ổ tỉnh Việt Châu đã đón nhận thi cốt của con mình từ Cục Cảnh sát, nhập liệm thi cốt trong một chiếc quan tài màu đỏ tinh xảo.

Cha, mẹ và em trai của cô ấy khóc rống trên linh đường, nhưng trong tiếng khóc lại lộ ra niềm vui khó có thể nói nên lời...

...

Cùng thời khắc đó, trong phòng vật chứng của phòng cảnh sát thủ đô, có một nhân viên cảnh sát đồng phục thẳng thớm đang xếp mười một băng ghi hình thật chỉnh tề vào trong hộp đựng vật chứng, viết thời gian lên nhãn, sau đó đặt hộp vật chứng vào trong một góc không bắt mắt...

...

Cũng trong thời khắc đó, Vân Đóa Nhi đang cuộn mình trong góc tường của nhà tù, ngửa đầu nhìn lên trần nhà lạnh như băng, vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt đờ đẫn, không biết đang nhớ lại thứ gì...

...

Cũng trong thời khắc đó, di động của Triệu Ngọc bỗng nhiên reo lên, có người gọi cho hắn.

“A lô...” Một giọng nữ quen thuộc vang lên trong điện thoại, dồn dập nói với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, bây giờ tôi nói cho anh biết một chuyện, nhưng anh phải nhớ kĩ, ngàn vạn lần đừng nói cho bạn gái của anh Miêu Anh biết!”

“Hả? Là cô à?” Triệu Ngọc căng thẳng, vội vàng hỏi: “Nói mau, chuyện gì?”

“Anh lập tức tới phòng Đặc Cần một chuyến đi!” Giọng nữ quen thuộc đó nói: “Miêu Khôn… mất tích rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 171 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status