Cuồng thám

Chương 213 : Chương 213GIẾT NGƯỜI DIỆT KHẨU



Triệu Ngọc cảm thấy, nếu hắn là Hách Cương thì bây giờ chắc hẳn là đang ôm nữ ngôi sao nổi tiếng kia lăn lộn trên giường rồi.

Trong bữa tiệc, cô gái đó nhiều lần nhìn trộm Hách Cương, liếc mắt đưa tình, rõ ràng là muốn có chút quan hệ mờ ám gì đó với ông chủ lớn này.

Vậy mà sau khi bữa tiệc kết thúc, Hách Cương vẫn theo quy củ tiễn bước ngôi sao kia, còn mình thì mang theo một đám vệ sĩ quay lại Tập đoàn Dung Thiên.

Triệu Ngọc cảm thấy, trễ như vậy rồi mà Hách Cương vẫn chưa về nhà mà lại ở trong phòng làm việc, việc này chắc chắn là có vấn đề gì đó!

Cho nên, bản thân hắn phải tập trung toàn bộ tinh thần, không thể bỏ qua dù chỉ một chút.

Trên màn hình máy theo dõi, khi Hách Cương vừa xuống xe liền đi thẳng tới phòng làm việc riêng ở tòa nhà Tập đoàn Dung Thiên. Phòng làm việc này dùng mật mã để khóa lại, khi ông ta mở cửa, Triệu Ngọc nhanh chóng tìm giấy bút ghi lại mật mã, phòng khi sau này có việc gì cần dùng tới.

Sau khi đi vào văn phòng thì không thấy vệ sĩ của Hách Cương đâu nữa.

Khi đèn ở đây sáng lên, hắn phát hiện ra văn phòng của Hách Cương không phải rộng bình thường nữa mà nó giống như một cung điện xa hoa thì đúng hơn. Ở góc độ của Triệu Ngọc, thậm chí hắn không thể nhìn hết được toàn bộ văn phòng.

Hách Cương đi tới bàn làm việc ngồi xuống, đầu tiên là mở ngăn kéo lớn nhất ở giữa ra, sau đó ấn ngón cái xuống một thiết bị khóa bằng vân tay. Ngay lập tức, một ngăn kéo nhỏ không khiến người ta chú ý chút nào ở góc phải phía dưới liền bật ra.

Mẹ kiếp!

Triệu Ngọc hết sức kích động, thật không ngờ ngay cả bàn làm việc của Hách Cương cũng sử dụng công nghệ hiện đại đến như vậy! Vậy đồ vật ở trong cái ngăn kéo nhỏ này chắc chắn là thứ ông ta không muốn để ai biết!

Vào khoảnh khắc này, thậm chí Triệu Ngọc còn nín thở nhìn chăm chăm theo bàn tay, quan sát ông ta kéo ngăn kéo ra.

Kết quả là trong ngăn kéo, ngoại trừ một tập tài liệu thì chỉ có một cái điện thoại di động đã cũ, là loại điện thoại bàn phím chỉ có thể chơi trò rắn săn mồi từ hơn mười năm trước.

Tiếp theo đó, một điều khiến Triệu Ngọc phát điên đã xảy ra. Hách Cương dùng chiếc điện thoại này để gọi đi, hơn nữa còn nói chuyện rất lâu.

Vậy mà Triệu Ngọc chỉ có thể nhìn chứ không thể nghe, hoàn toàn không biết ông ta đang nói gì!

Đây quả thực là quá đen đủi! Đều tại người phụ nữ tên Địch Lâm Lâm kia, nếu không phải cô ta chắn mất máy nghe trộm thì không chừng bây giờ có thể nghe được tin tức quan trọng nào đó rồi!

Cho dù không phải là vụ án Miên Lĩnh, nhưng nghe chút tin tức về việc đầu tư cổ phiếu cũng tốt mà!

Chết tiệt!

Triệu Ngọc vừa mắng vừa chỉ có thể trơ mắt nhìn Hách Cương nói chuyện điện thoại không ngừng, mà không thể biết được ông ta đang nói những gì.

Trong lúc bực mình, hắn bỗng nảy ra một ý tưởng. Đã như vậy thì chẳng bằng hắn nghe trộm xem giờ này Địch Lâm Lâm đang làm gì?

Nút mở máy nghe trộm ở ngay trong đầu, Triệu Ngọc chỉ cần nghĩ tới nó là âm thanh từ trong máy nghe trộm đã lập tức truyền vào trong tai hắn.

Có điều, một chuyện cực kỳ bất ngờ đã xảy ra. Tiếng mà Triệu Ngọc nghe được không phải là giọng nói của Địch Lâm Lâm, mà là giọng nói của một người đàn ông:

“Lâm Lâm à, gan em cũng quá to rồi đấy!” Dường như người đàn ông này đang hút thuốc, ông ta rít một hơi thuốc thật mạnh rồi mới nói: “Hôm nay anh vừa mới đính hôn với bạn thân của em, vậy mà em lại dám chạy tới đây hẹn hò với anh. Thật sự là gan quá lớn... ha ha...”.

Mẹ kiếp!

Triệu Ngọc lập tức nghe rõ giọng nói này, rõ ràng người đàn ông ấy chính là Tạng Kiệt!!

Bà nội nó chứ...

Triệu Ngọc thật sự dở khóc dở cười. Không ngờ máy nghe trộm không nghe được tin gì về vụ án Miên Lĩnh, mà lại nghe được vụ án “thông dâm“!

“Hừ!” Giọng Địch Lâm Lâm vang lên: “Anh xem, nếu hôm nay anh không cản cô ta lại, để cô ta đi làm con dâu của Hách Cương thì có phải tốt hơn không? Về sau hai chúng ta còn như vậy nữa, em sẽ cảm thấy rất tội lỗi đấy!”

“Hả? Em mà cũng có cảm giác tội lỗi sao?” Tạng Kiệt cười gian trá, nói: “Nếu anh chia tay với Diêu Giai, hai chúng ta liền không xong rồi! Chồng em có tiền như vậy, em nỡ ly hôn với hắn ta sao?”

Wow...

Triệu Ngọc sợ ngây người. Đôi... gian phu dâm phụ... cẩu nam nữ...

“Em chỉ muốn nhắc nhở chút thôi.” Địch Lâm Lâm khó chịu nói: “Anh và Diêu Giai đã đính hôn rồi, vậy mà lại còn không chịu lên giường. Chẳng lẽ... anh không cảm thấy bất thường sao? Đừng nói là vị hôn thê của anh bị lãnh cảm đấy?”

“Không sao hết!” Tạng Kiệt cười nói: “Có em bên cạnh anh, vậy là đủ rồi...”

“Chao ôi? Anh... nhẹ chút... ưm... ha ha ha...”

Trong máy nghe lén truyền tới tiếng kêu phóng đãng của hai người, rất rõ ràng là đôi cẩu nam nữ này đã tới giai đoạn tiếp theo...

Bà nội nó chứ!

Một mặt, Triệu Ngọc căm hận mắng chửi, cảm thấy hơi tiếc cho Diêu Giai, nhưng về mặt khác hắn lại cảm thấy hết sức buồn cười. Bởi vì, hiện giờ trong đầu hắn đang hiện lên hình ảnh Hách Cương nói chuyện điện thoại, mà tai thì nghe tiếng Tạng Kiệt và Địch Lâm Lâm rên rỉ phóng đãng. Hai cảm giác này đối lập mãnh liệt với nhau, khiến cho Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng kích thích.

Có điều, loại cảm giác này duy trì không được bao lâu, Hách Cương đã gọi điện thoại xong. Có lẽ ông ta đã giải quyết xong chuyện nào đó, nên thoạt nhìn có vẻ thoải mái hơn một chút. Ông ta đi tới giá để rượu, rót một ly rượu vang đỏ.

Nhưng còn chưa uống hết rượu, chiếc di động kia lại sáng lên, chắc là có người gọi lại cho ông ta. Hách Cương bưng ly rượu vang trên một tay, tay kia thì nghe điện thoại.

Kết quả là Hách Cương vừa nghe được vài câu liền ném ly rượu trong tay xuống đất!

Vì trên đất đã trải thảm nên cái ly không vỡ, nhưng rượu đã chảy ra đầy đất. Rõ ràng là ông ta vừa nghe được một tin tức gì đó hết sức kinh khủng!

Triệu Ngọc nhìn thấy ánh mắt của ông ta bắt đầu chuyển động dữ dội, chắc là ông ta đang run lẩy bẩy toàn thân…

“A... a... ôi... anh làm em đau...”

Tuy rằng Triệu Ngọc đã chộp được hình ảnh quan trọng vừa rồi của Hách Cương, nhưng nó lại được phối âm cùng với tiếng rên rỉ của Tạng Kiệt và Địch Lâm Lâm, nên có cảm giác rất nực cười.

Triệu Ngọc biết, Hách Cương có thể ném cả ly rượu đi như thế tức là ông ta đã nghe được tin tức động trời gì rồi, chắc chắn sắp tới sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Vì vậy, hắn nhanh chóng đóng máy nghe lén lại, trong đầu lại yên tĩnh trở lại.

Lúc này, Hách Cương đã cúp máy. Qua tầm mắt của ông ta, có thể thấy rằng hiện giờ ông ta đang vô cùng hoang mang lo sợ, đi đi lại lại trong căn phòng rộng lớn.

Ông ta cứ đi vòng vòng như vậy hơn mười phút, dường như đang suy nghĩ điều gì đó rất quan trọng.

Bỗng dưng, hình như ông ta đã hạ quyết tâm, nhanh chóng đi tới bàn làm việc, lấy ra tập tài liệu trong ngăn kéo nhỏ. Không ngờ, dưới tập tài liệu ấy lại có một cái hộp nhỏ hình vuông. Sau khi cái hộp được mở ra, một cây súng lục tinh xảo xuất hiện trong tầm mắt của Triệu Ngọc.

Ngay sau đó, Hách Cương chẳng những lắp bộ phận giảm thanh vào họng súng, mà còn mở chốt an toàn ra.

Mẹ kiếp!

Triệu Ngọc sợ đến ngây người, không biết Hách Cương bỗng nhiên lấy súng ra là có ý gì? Ông ta đang định giết người, hay là muốn... tự sát?!

Trong lúc Triệu Ngọc đang chăm chú quan sát, Hách Cương bỗng đứng dậy đi tới chỗ sâu trong văn phòng, ở đó có một gian nhỏ chất đầy các loại tài liệu.

Tiếp theo, một sự việc khiến Triệu Ngọc mở mang tầm mắt đã xảy ra. Khi Hách Cương vừa ấn vào một cơ quan mật trên đó, trên một giá đựng tài liệu lại xuất hiện một cánh cửa nhỏ bằng kim loại.

Trên cánh cửa này có vài cái khóa vô cùng phức tạp giống như khóa của két sắt. Hách Cương lại in dấu vân tay của mình lên đó, cánh cửa lập tức mở ra.

Trời ơi!

Triệu Ngọc không ngờ nổi, ngay trong văn phòng của ông ta lại có một nơi bí mật đến thế? Y hệt như trong phim vậy!

Xem ra, bí mật của Hách Cương thật sự rất nhiều!

Ông ta bước vào qua cánh cửa nhỏ, bên trong hoàn toàn tối đen, Triệu Ngọc không nhìn thấy gì cả.

Nhưng mà Hách Cương đã vô cùng quen thuộc với lối đi ở đây, nhanh chóng bước đi trong bóng đêm. Bởi vì trước mắt mình chỉ có một màu đen tối, nên Triệu Ngọc cảm giác được màn ảnh rung động rất dữ dội. Có thể thấy được, tâm trạng của Hách Cương hiện giờ vô cùng kích động.

Kết quả là sau hơn mười giây chờ đợi, rốt cuộc trước mắt cũng có ánh sáng. Tuy vẫn không nghe được âm thanh nhưng Triệu Ngọc có thể cảm nhận được, trong bóng tối ắt hẳn đã có người bật đèn bàn lên!

Hách Cương đi nhanh tới chỗ có ánh sáng. Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ có vóc dáng nhỏ bé và mái tóc thật dài xuất hiện trong tầm nhìn của Triệu Ngọc.

Mẹ nó!

Triệu Ngọc líu lưỡi, trong lòng thầm nói, Hách Cương đến đây để làm gì? Tại sao lại giấu một người phụ nữ trong phòng làm việc? Thật sự là Kim ốc tàng Kiều* sao?

* Kim ốc tàng Kiều: cất giấu người phụ nữ đẹp.

Có phải là người này có bệnh tâm lý gì không vậy? Bên ngoài thì bày đặt không thèm ngôi sao lớn, sau lưng lại lén lút nuôi một người phụ nữ?

Lúc này, Hách Cương đã tới trước mặt người phụ nữ nọ. Cô ta xoay người lại mở đèn sáng hơn. Dưới ánh sáng rõ ràng, Triệu Ngọc có thể thấy chính xác vóc dáng nhỏ bé của người phụ nữ này. Cô ta mặc một bộ áo ngủ tơ lụa màu vàng, tóc buông xõa sau lưng.

Sau khi mở đèn lên, rốt cuộc cô ta cũng xoay người lại, đối diện với Hách Cương.

Triệu Ngọc chỉ mới liếc mắt một cái, lập tức cảm thấy có một luồng không khí lạnh lẽo luồn từ dưới chân lên thẳng tới đỉnh đầu, ngay cả tóc cũng muốn dựng đứng lên!

Bà nội nó chứ!

Triệu Ngọc không thể nào tin nổi mọi chuyện trước mắt mình. Người phụ nữ đối diện với Hách Cương giống y hệt bức họa 3D vẽ Lương Tư Tư sau khi lớn lên! Khóe miệng cô ta cũng có nốt ruồi duyên, vô cùng bắt mắt, hoàn toàn giống hệt!

Ông trời ơi!

Triệu Ngọc lại liên tưởng đến việc Hách Cương chính là người bị tình nghi lớn nhất của vụ án Miên Lĩnh. Lúc này, về cơ bản hắn đã có thể khẳng định được, cô gái này chính là Lương Tư Tư đã mất tích hai mươi sáu năm nay!!!

Trời ạ!

Triệu Ngọc cảm thấy lông trên cả người mình đã dựng thẳng đứng lên, vô cùng kích động.

Trước đó hắn đã từng tưởng tượng một vạn lần, xem bản thân hắn sẽ phá vụ án Miên Lĩnh này như thế nào? Nhưng lại không bao giờ ngờ rằng một cảnh tượng ly kỳ như vậy sẽ xuất hiện ngay trước mắt!

Hách Cương!

Tên tội phạm bắt cóc gian ác này, ông ta lại đem Lương Tư Tư...

Ngay tại lúc Triệu Ngọc kích động nhất, không biết rằng Hách Cương nói gì với Lương Tư Tư mà cô ta lại vô cùng vui sướng đi vào trong toilet!

Sau khi cô ta đã vào trong rồi, Hách Cương liền từ từ đi tới trước cửa toilet.

Nhìn thấy lớp cửa kính mờ hơi nước, Triệu Ngọc đã có thể đoán được là Lương Tư Tư đang tắm rửa. Nhưng mà, ngay vào lúc này, một sự việc khiến Triệu Ngọc không thể thở nổi đã xảy ra.

Hách Cương đứng phía ngoài toilet, một tay nắm vào tay cầm trên cửa, tay kia thì nâng cây súng lục lên trước mặt!

Hả!?

Triệu Ngọc kinh hoảng vô cùng. Chẳng lẽ... chẳng lẽ... Hách Cương muốn giết người diệt khẩu sao!!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 171 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status