Cuồng thám

Chương 238 : Chương 238TỨC GIẬN LẦN MỘT



“Tlô? Trưởng phòng Tô, bây giờ anh đang ở đâu?” Triệu Ngọc đứng trong nhà vệ sinh của nhà ăn Cục Cảnh sát, tranh thủ gọi điện thoại: “Anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc trong cục của bọn tôi xảy ra chuyện gì không?”

“Tiểu Triệu, tôi đang ở trên tỉnh, không có mặt tại Tần Sơn!” Giọng nói hùng hồn vang vọng không thay đổi của Tô Dương cất lên: “Tôi nói thật với cậu, lần này tên nhóc cậu lập được công lớn rồi! Sau khi cậu moi ra được tập đoàn Dung Thiên thì chúng tôi cũng đã tìm ra chứng cứ xác thực. Bây giờ chỉ cần kết hợp với Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Trung ương để điều tra mấy người nhận hối lộ là được! Mà đã có chứng cứ xác thực rồi thì chuyện này chắc chắn sẽ được làm rõ thôi! Tiểu Triệu à, cậu yên tâm, tiền thưởng thì có thể không có nhưng giấy khen của cấp trên thì không thiếu đâu...”

“Tôi không nói chuyện này.” Triệu Ngọc vội hỏi lại lần nữa: “Cục trưởng Châu của chúng tôi đột nhiên bị điều đi rồi, Cục trưởng mới cũng đã đến nhậm chức! Anh biết chuyện này không?”.

“Cậu nói lung tung gì đấy, khi một phân cục nho nhỏ như các cậu cần điều đồng nhân sự thì cũng đâu cần xin phép tôi!” Tô Dương cười nói: “Sao tôi biết được chứ?”

“Được, vậy anh mau mau đi hỏi giúp tôi đi.” Triệu Ngọc nói: “Chuyện này rất lạ lùng, tôi phải nhanh chóng làm rõ mới được!”

“Được rồi, được rồi!” Tô Dương nói: “Chiều nay tôi có cuộc họp, họp xong sẽ hỏi giúp cậu!”

“Được, được, cảm ơn người anh em!”

Triệu Ngọc vội vàng cúp điện thoại, trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Trước khi gọi điện cho Tô Dương, hắn đã gọi điện cho Cục trưởng Liêu Cảnh Hiền để hỏi thăm tình hình cụ thể, nhưng ông ta lại không bắt máy. Vì không còn cách nào khác nên hắn mới nhờ Tô Dương giúp đỡ.

Ra khỏi nhà vệ sinh, Triệu Ngọc đi tới một góc phòng ăn. Lúc này, Trương Cảnh Phong, Lương Hoan và đám người Miêu Anh đều đang ngồi ở đó. Tuy cơm hộp đã được đưa ra đặt sẵn trước mặt họ nhưng không ai có tâm trạng ăn uống gì cả.

“Không còn cách nào đâu.” Trương Cảnh Phong khoát tay: “Đội trưởng Lưu tự mình tới lấy video, không đưa cho ông ta không được! Bây giờ chứng cứ cũng bị lấy đi thì còn điều tra thế nào được nữa!”

“Nhưng mà tôi thấy...” Lý Bối Ni đan tay vào nhau: “Cục trưởng mới này nói cũng có lý. Có lẽ lần này tổ trưởng Khúc đã gặp phải thế lực quá lớn, cấp trên sợ chúng ta không giải quyết được nên mới không để chúng ta tham gia vào!”

“Nhưng mà... có thể tin được... lời của ông ta không?” Lương Hoan nói: “Nhỡ đâu tất cả những chuyện này đều là một âm mưu lớn thì sao? Còn cái tên Đường Triệu Long này chỉ tới để đè mọi chuyện xuống, mấy lời nói là có sắp xếp khác gì đó cũng chỉ là mượn cớ thôi?”

“Đúng vậy!” Trương Cảnh Phong đồng ý: “Còn cả Hầu Mãnh nữa? Nếu không lật lại vụ án thì người này sẽ phải nhận án tử hình đấy!”

“Còn nữa, tôi thật sự không hiểu...” Lương Hoan nói: “Nếu thật sự là cấp trên chỉ muốn đè mọi chuyện xuống thì sao không để Cục trưởng Châu tới làm chứ? Cục trưởng Châu là lãnh đạo cũ của chúng ta, không phải chuyện này giao cho ông ấy thì sẽ dễ giải quyết hơn sao? Sao phải đột nhiên thay người chứ?”

“Chậc chậc... Chuyện này đúng là kỳ quái!” Lý Bối Ni tặc lưỡi: “Nhưng mà, ai có thể nói cho em biết rốt cuộc Cục trưởng Châu đã xảy ra chuyện gì không?”

“Tôi... Tôi...” Không ngờ, sau khi Lý Bối Ni hỏi xong thì Miêu Anh lại ấp úng lên tiếng: “Hình như tôi nghe được một vài tin tức!”

Lúc này Triệu Ngọc mới sực nhớ ra, mẹ Miêu Anh là một nhân vật lợi hại, có lẽ cô đã nhờ bà ấy giúp đỡ rồi?

“Tổ trưởng Miêu, chị biết sao? Vậy còn ngẩn ra đó làm gì, mau nói đi!” Lý Bối Ni vội vàng giục cô.

“Ông ấy bị... Bị người của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật đưa đi rồi!” Miêu Anh nói: “Hai vợ chồng Cục trưởng đều bị đưa đi!”.

“Cái gì!?”

Mọi người kinh ngạc, đều quay sang hỏi tại sao?

“Không biết, nhưng nếu bị người của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật đưa đi thì chắc là để điều tra về vấn đề mang tính kỷ luật!” Miêu Anh lắc đầu đáp lại.

“Không thể nào? Cục trưởng Châu vi phạm kỷ luật sao?” Trương Cảnh Phong bất ngờ: “Theo tôi được biết thì Cục trưởng Châu rất thanh liêm, ông ấy có thể phạm tội gì chứ?”

“Chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi!” Lương Hoan nói: “Mọi người nghĩ thử xem, ông ấy còn bị cách chức cơ mà. Chắc chắn không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa có thể là sự thật lắm chứ?”

“Tổ trưởng Miêu! Triệu Ngọc!” Trương Diệu Huy nói nhỏ: “Bây giờ ngay cả Cục trưởng cũng bị thay đổi, mà chứng cứ cũng bị người ta cầm đi mất rồi, thái độ của cấp trên thì lại như vậy. Vậy chúng ta...”.

Chuyện này...

Triệu Ngọc và Miêu Anh nhìn nhau.

Mặc dù ánh mắt của họ chỉ chạm nhau trong tích tắc nhưng hai người đã có thể thống nhất ý kiến.

Miêu Anh nói trước: “Chuyện này rất kỳ lạ, theo tôi thấy chúng ta vẫn phải làm rõ tình hình hiện giờ đã rồi tính tiếp! Nếu như Đường Triệu Long không nói láo thì chúng ta cứ gác chuyện này sang một bên trước, nhường chỗ cho những nhân viên chuyên nghiệp hơn! Nhưng nếu ông ta thật sự chỉ nói lấy lệ thì chúng ta không thể để yên được!”

Đúng!

Tất cả mọi người đều đồng ý.

Trong khoảnh khắc đó, nhìn thấy dáng vẻ dũng cảm kiên định của Miêu Anh, trong lòng Triệu Ngọc cũng dâng lên niềm xúc động!

Hắn biết cô rất chuyên nghiệp, hơn nữa lại ghét ác như thù. Nhưng dù sao cô cũng không quen biết gì với Khúc Bình, thế mà lại có thể tiến lên không hề chùn bước. Cho dù có thể sẽ gặp phải hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm nhưng cô vẫn kiên trì đi đến đích. Tinh thần này quả thật khiến Triệu Ngọc hắn bội phục!

Lúc đầu, Triệu Ngọc cũng nghĩ giống Miêu Anh, định im lặng quan sát mọi chuyện trước, xem thử tình hình thế nào đã rồi sẽ tìm cơ hội ra tay.

Nhưng mà, tới lúc bọn họ ăn trưa xong, hắn vừa cùng đám người Trương Cảnh Phong trở lại phòng làm việc thì đã có một chuyện khiến hắn không thể bình tĩnh được nữa. Hắn cảm thấy giận dữ đến nỗi dường như có thể làm ra bất cứ việc ác nào!

Trước mắt hắn, tấm bảng trắng mà hắn đã thức suốt cả một đêm để viết hết những chi tiết và mạch suy nghĩ lên đã bị... xóa hết!!!

Những chữ viết trên bảng trắng đều bị người ta xóa đi, tài liệu đều bị xé xuống, hơn nữa còn bị xé thành từng mảnh vụn nhỏ, vung vãi khắp nơi!

A!!!

Mắt Triệu Ngọc co giật liên tục, bàn tay nắm chặt lại phát ra tiếng răng rắc.

Lý Bối Ni phát hiện màn hình máy tính của mình vẫn sáng, vội chạy tới đó kiểm tra thì phát hiện tất cả tài liệu liên quan tới vụ án Khúc Bình đều đã bị xóa hết!

“Mất hết rồi, đàn anh à! Mất sạch hết rồi!” Lý Bối Ni vội nói với Triệu Ngọc: “Tất cả tài liệu đều bị xóa hết rồi!”.

“Ai?” Triệu Ngọc hét lên: “Ai làm!?”

Những đồng nghiệp trong phòng đều biết rõ tính tình Triệu Ngọc thế nào, bỗng chốc sợ tới mức không dám lên tiếng.



Đúng lúc đó, Trương Cảnh Phong và Lương Hoan phát hiện máy tính của họ cũng bị giống như vậy, vội vàng quay sang lắc đầu với Triệu Ngọc.

Lúc này hắn đã giận đến nỗi máu xông lên não, đấm một cú thật mạnh vào tấm kiếng trên bàn làm việc. Lớp kiếng lập tức nứt vỡ, tiếng động ấy khiến các cảnh sát điều tra đứng cạnh đều sợ tới mức rụt cổ lại.

“Nói mau! Ai làm!?”

Triệu Ngọc lại quát lên lần nữa. Hắn đợi mãi mà không thấy ai trả lời, bèn bước thẳng đến chỗ Lưu Học Sơn đang đứng cạnh cửa sổ khiến anh ta sợ tới nỗi hồn phách bay tán loạn. Anh ta vội vàng chỉ ra bên ngoài, run rẩy trả lời: “Không phải tôi, không phải tôi! Là đội trưởng Lưu...”

“Con mẹ nó!”

Quả nhiên là cái lão khốn kiếp ấy!

Triệu Ngọc cúi đầu, phát hiện ở dưới bệ cửa sổ có một cái giá đỡ hoa bằng gỗ. Hắn tiện tay nhặt lên, đập cái giá lên bệ cửa sổ một cái khiến nó gãy nát, chỉ còn lại một đoạn gỗ giống cây gậy!

Triệu Ngọc siết chặt gậy gỗ, bước nhanh ra ngoài cửa.

“Không được! Đừng đi!” Trương Cảnh Phong và Lương Hoan biết hắn đã điên máu rồi, vội tiến lên ngăn hắn lại: “Tiểu Triệu, tỉnh táo lại, tỉnh táo lại! Cậu nghe chúng tôi nói trước đã...”

“Đàn anh! Đừng gây chuyện mà, xin anh đó!” Lý Bối Ni cũng bị hắn dọa, sợ đến nỗi mặt trắng bệch ra. Cô vội chạy tới hợp sức với hai người Trương Cảnh Phong, cùng ngăn Triệu Ngọc lại.

Lúc này, Triệu Ngọc đã giận đến nỗi máu sôi sục lên não, chỉ muốn tới văn phòng của đội trưởng rồi đập cho Lưu Trường Hổ một trận.

Nhưng mà, Triệu Ngọc hiện giờ không còn giống với Triệu Ngọc khi vừa xuyên qua. Hắn chỉ sải bước tiến lên một đoạn rồi bất chợt nghĩ đến chuyện gì đó.

Không được!

Không đúng!

Bỗng nhiên, hắn nhận ra Lưu Trường Hổ làm chuyện quá đáng như vậy dường như còn có mục đích khác. Chẳng lẽ... ông ta cố ý ép hắn nổi giận rồi vi phạm kỷ luật để xử lý hắn?

Vừa nghĩ tới đây, hắn vội vàng dừng lại, thôi không đi nữa.

Đúng vậy!

Triệu Ngọc suy nghĩ cẩn thận. Nếu hắn cầm gậy đi đánh Lưu Trường Hổ một trận thì có thể hả giận trong một lúc, nhưng sự nghiệp cảnh sát của hắn cũng chấm dứt từ đây!

Vì vậy, muốn báo thù Lưu Trường Hổ thì phải nghĩ ra được cách giải quyết ổn thỏa. Hắn bèn nín thở tập trung suy nghĩ, muốn chọn một đạo cụ hệ thống thích hợp mang đi đối phó với Lưu Trường Hổ!

Nhưng đúng lúc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

Không ngờ từ văn phòng tổ B đối diện lại truyền tới tiếng hét của Lưu Trường Hổ: “Miêu Anh! Cô điên rồi! Tôi đã nhận chỉ thị của Cục trưởng...”

Ông ta còn chưa nói xong thì một tiếng “ầm” đột nhiên vang lên, tiếp theo là tiếng kêu thảm thiết của ông ta...

“A...”

“Tổ trưởng! Đừng... đừng!” Ngay sau đó, tiếng của Trương Cảnh Phong và Tiểu Lưu cũng vang lên. Trong phòng bỗng chốc ầm ĩ, loạn hết cả lên.

Hả!?

Chuyện gì thế?

Triệu Ngọc tò mò vội chạy vào trong phòng. Không ngờ hắn lại nhìn thấy Lưu Trường Hổ ôm đầu chạy về phía mình. Hơn nữa, trên đầu ông ta còn đang chảy máu ồ ạt!

Ơ đệt!?

Chuyện này... Chuyện này, chuyện này...

Triệu Ngọc bỗng đứng hình. Hắn thầm nghĩ trong lòng, mình còn chưa leo lên xe cơ mà! Ai lại giành mua vé trước vậy?

Có điều, mặc dù đứng hình nhưng khi nhìn thấy Lưu Trường Hổ chạy về phía mình, hắn vẫn duỗi chân ra theo bản năng.

Lưu Trường Hổ đang trong tình trạng hoảng hốt sợ hãi, hoàn toàn không nhìn thấy chân của Triệu Ngọc. Kết quả, ông ta bị vấp một cái thật mạnh, ngã nhoài người trên bậc cửa của tổ B!

“Ôi trời!” Triệu Ngọc giả vờ như sợ hết hồn, lại giẫm lên lưng Lưu Trường Hổ thêm cái nữa rồi hét lớn: “Dọa chết tôi rồi, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy? Ai thế? Ai lại chạy đến nằm dưới chân tôi thế này? Còn biết xấu hổ không hả?”

Hắn còn chưa nói xong thì từ trong phòng lại truyền ra tiếng hét của Mao Vĩ: “Miêu Anh, cô làm gì vậy? Cô đánh người như thế là sao? Chúng tôi đều làm việc theo chỉ thị, cô không thể... này này này... A...”

Cùng với tiếng hét thảm của Mao Vĩ, Triệu Ngọc bỗng thấy một bóng người bay tới. Hắn vội vàng cúi đầu xuống, né sang bên cạnh!

Kết quả, Mao Vĩ bay ra, ngã đúng vào người Lưu Trường Hổ!

A...

Ngay lập tức, hai người họ đồng thời gào lên thảm thiết...

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 171 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status