Cướp tình: Tổng giám đốc ác ma rất dịu dàng

Chương 107-1: Thì ra sai vẫn luôn là mình...


Thư Yến Tả liếc mắt nhìn Camille, đuôi mắt nhếch lên, “Cô là người rất có ý tưởng, tôi hy vọng cô có thể tiếp tục giữ vững, Thư Á chắc chắn sẽ không bạc đãi cô.”

“Có thể đi theo bên cạnh tổng giám đốc, là vinh hạnh của tôi.” Camille cười đến tao nhã.

Thư Yến Tả đặt ly rượu xuống, “Mọi người chơi tiếp, tôi đi trước.” Xoay người sải bước đi ra ngoài cửa.

Camille nhìn bóng lưng Thư Yến Tả rời đi, trong mắt lộ ra kiên quyết: Cho dù anh có một con trai, còn nói chính anh có một người vợ đã bỏ nhà ra đi năm năm, cũng không sao cả, tôi vẫn sẽ thử xem, tôi cũng không sợ thua.

Mà sau khi quay lại thành phố L, Hoắc Nhĩ Phi lại bắt đầu cuộc sống sâu gạo, Lucus và Tiêu Tiêu ngược lại thân quen, mở miệng một tiếng “Dì Tiêu Tiêu”.

Kể từ sau khi Tiêu Tiêu biết được bé là con trai ruột của Phi Phi thì ngạc nhiên đến mức miệng cũng có thể nhét được một trái trứng gà rồi, không nói còn không hiểu được, vừa nói thật đúng là giống, chỉ có điều như vậy chuyện của Phi Phi và anh Tuyết Luân rốt cuộc định làm như thế nào.

Anh Tuyết Luân có thể chấp nhận Phi Phi có một con trai lớn như vậy không? Còn có Thư Yến Tả tại sao nói dối phóng viên rằng Lucus không phải là con trai của Phi Phi nữa?

Sau khi nghe Phi Phi giải thích, Tiêu Tiêu không khỏi bội phục năng lực ứng biến và đầu óc của người đàn ông này, năm tuổi và năm tuổi rưỡi? Thật đúng là! Cũng sắp vượt qua nhân viên chuyên nghiệp là cô rồi, chọn ra khe hở trong từ ngữ như vậy.

“Phi Phi, nhưng cậu không sợ lại bị truyền thông phát hiện sao? Bọn họ đã nhận định Lucus không phải là con trai ruột của cậu rồi, nếu như bị chụp hình bé đang ở nhà cậu, thì có thể khó chơi rồi.” Tiêu Tiêu lo lắng hỏi.

“Tớ cũng nghĩ tới vấn đề này, bây giờ không phải tớ đang trong giai đoạn nghỉ phép sao, cũng không liên lạc gì với Tuyết Luân, Âu đại ca, thuộc về trạng thái ở trong nhà, lại nói tớ cũng không phải người trong làng giải trí, những phóng viên bát quái kia cũng không cần ngày ngày theo đuổi tớ, lần một lần hai thì còn mới mẻ, cứ như vậy sẽ không ai xem, quan trọng nhất là gần đây tớ ở trong phạm vi tầm mắt của bọn họ đã phai nhạt đi rất nhiều, trừ phi tớ lại trở về Âu Kỳ đi làm, bằng không chú ý của bọn họ tới tớ sẽ ít đi nhiều.”

“Cậu nói cũng có đạo lý, chỉ có điều vẫn nên cẩn thận chút.”

“Ừ, tớ hiểu biết rõ, tớ cũng rất phiền về những phóng viên bát quái kia, chủ yếu là Âu đại ca và Tuyết Luân mới là đối tượng bọn họ chú ý, mà tớ rất may mắn có quan hệ liên quan đến hai người bọn họ, cho nên những phóng viên bát quái kia cũng liệt tớ vào đối tượng cần chú ý, thật bất đắc dĩ...” Hoắc Nhĩ Phi nhún nhún vai, cười đến không thể làm gì được.

“Thời thế bây giờ chính là như vậy, ai mà có liên quan đến minh tinh hoặc phú nhị đại, con nhà giàu, lập tức sẽ được chú ý theo, không muốn nổi tiếng cũng khó, thật sự không có biện pháp nào.” Tiêu Tiêu cũng thở dài.

Hai người ngồi đối mặt nhau, than thở xã hội và thực tế này với nhau.

Mấy ngày nay Chử Tuyết Luân vừa đúng đi Hải Nam ra khỏi nhà, nơi đó có một mảnh đất đang bán đấu giá, anh muốn đi đấu thầu, quốc gia đã công khai chính sách: Hải Nam theo thế tất yếu sẽ phát triển thành đảo du lịch quốc tế, anh nhất định phải chiếm đoạt được tiên cơ *, tương lai bất động sản Sở viên phải chiếm được một chỗ ngồi riêng trong đảo du lịch quốc tế Hải Nam mới được.

(*) Tiên cơ: thời điểm then chốt, quyết định thời gian của tình hình trong tương lai. (Theo baike.baidu)

Chờ khi anh trở về, đã là cuối tháng một, cách lễ mừng năm mới thời gian không tới mười ngày, anh gọi điện thoại hẹn Phi Phi ra đi ăn cơm.

Hoắc Nhĩ Phi rất sảng khoái đồng ý, nhưng tha du bình * nhỏ nói gì cũng muốn đi theo cùng, còn ăn vạ, giả bộ đáng thương đòi cô đồng tình.

(*) Tha du bình 拖油瓶

Xét về nghĩa đen: tha du bình = kéo bình đựng dầu

Xét về nghĩa bóng: tha du bình = con chồng trước được phụ nữ mang theo khi tái giá, hay “con ghẻ”. Đây còn là một câu chửi mang hàm ý độc địa, bởi vì thời xưa phụ nữ tái giá và đứa con ghẻ thường bị chê cười xa lánh.

Vì sao từ nghĩa đen là “kéo bình dầu” lại suy ra nghĩa bóng là “con ghẻ”? Bởi vì nông dân cổ đại dùng ống trúc đựng dầu, dầu dùng sinh hoạt của thôn đều do 1, 2 người đi mua, mỗi lần cần đi rất xa để mua 7, 8 ống cồng kềnh, nên kéo lê dưới đất. Dầu kéo vừa nặng vừa vướng víu lại toàn là dầu mua cho người ta, dầu của mình chiếm phần rất nhỏ. Người chồng sau phải nuôi con của người ta, mang họ nhà người ta, hơn nữa còn bẩn thỉu lôi thôi lếch thếch, đi vướng chân nhìn vướng mắt, nên so sánh nó với bình dầu mua hộ bị kéo lê trên đường. (Nguồn: thuynguyetvien.wordpress)

“Lucus phải nghe lời, mẹ muốn nói chuyện một chút với riêng chú Chử, con ở bên cạnh sẽ làm mẹ phân tâm, bà ngoại, ông ngoại chơi với con không tốt sao? Không phải con rất thích bà ngoại và ông ngoại sao?” Hoắc Nhĩ Phi giảng đạo lý với con trai.

“Nhưng mà, con vẫn muốn ở chung với mẹ chứ sao...” Lucus dẩu cái miệng nhỏ nhắn, âm cuối còn kéo thật dài.

“Một lần này thôi, về sau mẹ đều mang theo con đi được không?”

“Vậy, được rồi... Mẹ về sớm một chút.” Lucus cuối cùng vẫn thỏa hiệp, nếu như quá cố tình gây sự, mẹ lại không thích.

“Thật biết nghe lời, con muốn cái gì, mẹ mang về cho con, Capuchino bánh ngọt?”

Đầu nhỏ của Lucus gật thật nhanh, bé thích ăn Capuchino bánh ngọt, cha bé thích uống cà phê Capuchino nhất.

Trong một nhà hàng tây hạng sang nào đó, Chử Tuyết Luân và Hoắc Nhĩ Phi ngồi đối diện nhau, tiếng nhạc dương cầm êm tai du dương vang vọng bên tai, nhẹ nhàng chậm chạp ấm áp.

“Phi Phi...”

“Tuyết Luân...”

Sau khi trầm mặc một lúc hai người đồng thời mở miệng.

“Em nói trước đi.” Chử Tuyết Luân rất lịch sự nói.

“Tuyết Luân, thật ra thì Lucus là con trai của em.” Hoắc Nhĩ Phi nói thật bình tĩnh, nhẹ nhàng khép mí mắt, “Năm năm trước, em bị Thư Yến Tả nhốt ở nhà anh ấy, anh ấy không chịu buông tha cho em trở về, em đã từng cố gắng chạy trốn, nhưng lại bị một người phụ nữ tố cáo, sau đó lại bị bắt, khi em hôn mê tỉnh lại thì biết được mình mang thai, lúc ấy em nghĩ hết mọi biện pháp muốn xóa sạch đứa bé. Nhưng anh ấy không chịu, nhất định đòi em sinh đứa bé ra, đánh chết em cũng không muốn. Cuối cùng, anh ấy định ra một hiệp nghị với em, chỉ cần em sinh đứa bé ra, sẽ để cho em rời đi, em biết rõ mình không có bất kỳ năng lực gì để chống đối lại anh ấy, trốn cũng chạy không thoát, lại không có điện thoại có thể liên lạc với bất kỳ ai bên ngoài, sinh ra đứa bé có thể được tự do là khát vọng vô cùng của em, cho nên, em liền đồng ý.”

Chử Tuyết Luân càng nghe, chân mày chau được càng sâu, nói như vậy, lúc ấy Phi Phi nhất định bị rất nhiều khổ, anh vô cùng rõ ràng tính khí của Phi Phi, quật cường chấp nhất, còn có chút cố chấp đơn thuần.

“Phi Phi, xin lỗi.” Chử Tuyết Luân nói nhỏ.

“Lúc ấy hiệp nghị đã nói rõ ràng, sau khi rời đi, hai bên đều không thể can thiệp vào cuộc sống của đối phương, em vốn tưởng rằng tất cả đều sẽ qua đi, đời này sẽ không gặp lại bọn họ, thật sự không nghĩ tới tạo hóa trêu ngươi, Thư đại ca lại mang Lucus tới đây.” Hoắc Nhĩ Phi khẽ cắn cánh môi, chuyện kế tiếp Tuyết Luân đã biết, có một số việc vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn, nhưng mà anh sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào, cô đều sẽ không trách anh.

“Phi Phi, xin lỗi, để cho em một mình chịu đựng nhiều như vậy, anh đây thân là chồng chưa cưới quá không xứng chức.” Chử Tuyết Luân liên tưởng đến câu nói của Thư Yến Tả ở sân bay lần đó, anh ta có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ cho Phi Phi, tại sao mình lại không thể đây? Bản thân mình là chồng chưa cưới sao lại có thể không phóng khoáng như vậy!

Mặc dù là do Phi Phi không nói ra sự thật trước, nhưng chuyện này một chút cũng không phải do cô cố ý, là bị người đàn ông Thư Yến Tả kia ép, đổi lại một người phụ nữ khác gặp chuyện như vậy, cũng sẽ không bằng lòng bị người ta vạch trần vết sẹo lần nữa, mặc dù Phi Phi nói rất bình thản, nhưng anh có thể tưởng tượng được ngay lúc đó Phi Phi có bao nhiêu tuyệt vọng, không khỏi kéo tay Phi Phi.

“Là em không tốt, là em quá ích kỷ, em ích kỷ đi nhận tình yêu của anh, lại quên chân tướng luôn có một ngày ra ngoài ánh sáng. Vốn đã định nói với anh từ sớm rồi, nhưng vẫn không có cơ hội thích hợp, kết quả lại bị tạp chí bát quái vạch trần ra, quả nhiên có báo ứng.” Hoắc Nhĩ Phi cười đến khổ sở.

“Phi Phi, nếu là chuyện của năm năm trước, chúng ta còn suy nghĩ về nó làm gì, không phải ba năm nay chúng ta rất hạnh phúc sao, anh hy vọng chúng ta có thể tiếp tục hạnh phúc.”

Hoắc Nhĩ Phi hơi ngây dại, anh nói không để ý, nhưng thật sự không để ý sao? Hơn nữa mình còn có một đứa con trai.

“Tuyết Luân, em không còn là Phi Phi đơn thuần ban đầu nữa rồi, hơn nữa, em còn có một đứa con trai, mặc dù em và cha đứa bé không có tình cảm gì, nhưng mà em lại rất thích Lucus, năm đó ngay cả liếc em cũng nhìn bé đã độc ác bỏ bé lại mà rời đi, vẫn khiến cho em cảm thấy rất áy náy, cho dù nói như thế nào, đứa bé là vô tội.”

“Giống như chính em nói, đứa bé là vô tội, mà em cũng vô tội giống vậy, thân ở tại hoàn cảnh như vậy, kêu trời trời không thấu kêu đất đất không hay, rất tuyệt vọng chứ?”

Hoắc Nhĩ Phi có một cảm giác xúc động trong nháy mắt, cô không ngờ Tuyết Luân có thể hiểu được cô, người đàn ông tốt như vậy đoán chừng thật sự có rất ít rồi, mặc dù anh không ngại, nhưng mình có thể không ngại sao? Trước khi còn chưa xác định được tình cảm của mình, cô không thể đồng ý bất kỳ yêu cầu gì của Tuyết Luân.

Có lẽ nếu như không có khoảnh khắc Thư Yến Tả đỡ đạn thay cô, cô có thể không chút do dự đồng ý; hoặc có thể là đêm sinh nhật đó của mình, Thư Yến Tả lấy phương thức dùng ánh đèn lãng mạn thổ lộ, khiến cho tim của mình, đã có vẻ dao động không ổn định, nhưng cô biết mình phải làm một quyết định.

“Em không muốn làm một người phụ nữ xấu, trước khi không biết rõ trái tim của mình, em không thể ích kỷ mà đồng ý anh.” Hoắc Nhĩ Phi lắc lắc đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status