Cướp tình: Tổng giám đốc ác ma rất dịu dàng

Chương 128-9: Ngoại truyện cuộc sống hạnh phúc sau khi cưới (9)


Bên trong sảnh chính sân bay New Chitose Nhật Bản, một mảnh màu vàng tươi một mực thu hút tầm mắt của du khách; vừa quay đầu nhìn, thật sự gọi là cao!

Cũng không ngoại lệ khiến mọi người rối rít ghé mắt, người một nhà này cũng quá mức bắt mắt, trừ màu sắc quần áo đoạt mắt người ra, dung mạo cũng khiến người ta kinh ngạc!

Người phụ nữ đã là mẹ của ba đứa trẻ mà còn trẻ tuổi như thế, da thịt trắng nõn đến giống như cô gái nhỏ hai mươi tuổi, nhất là cặp mắt cười linh động kia, ở trong ngày đông giá rét này giống như ánh mặt trời sưởi ấm lòng người, làm cho người ta có cảm giác bị hấp dẫn.

Tay trái cô dắt một cô bé phấn điêu ngọc trác, tay phải dắt một bé trai đẹp trai bức người, ngũ quan hai bé giống nhau như đúc, không cần phải nói, hai bé chính là Bảo Bảo và tiểu Bối.

Bảo Bảo hưng phấn đến nhảy nhảy nhót nhót, so sánh với cô bé vui vẻ, cha bé vẫn mặt lạnh, hình như không vui vẻ.

Thư Yến Tả thề mình sống đến hơn ba mươi tuổi, đây vẫn là lần đầu tiên mặc trang phục màu vàng, từ nhỏ đến lớn, trong tủ quần áo của anh trừ màu đen và màu xám tro ra, thật sự không có quần áo màu sắc khác.

Lần này không biết mèo nhỏ lấy đâu ra ý tưởng kỳ quái, lại nhất định đòi cả nhà mặc trang phục màu sắc giống nhau ra ngoài chơi, nói là như vậy sẽ có hiệu quả tốt hơn, anh cũng không nhìn ra điểm nào tốt, đi tới đâu cũng bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ, thật xấu hổ! n

Đều do tối hôm qua mình bị thiêu đốt trong mèo nhỏ nhiệt tình cực kỳ khác thường, nhất thời không xem xét kỹ bị cô dụ dỗ rồi, lại không thể đổi ý, mặc trang phục áo lông đầy đặn này trên người thật sự quái gở nói không ra được!

“Yến, anh không cần vẫn làm bộ mặt như vậy! Anh không thích một nhà chúng ta ra ngoài chơi sao? Hay là anh không thích bộ đồ em mua?” Hoắc Nhĩ Phi dẩu môi bất mãn nói.

“Không có, anh chỉ là... Hơi nóng.” Thư Yến Tả nhếch nhếch khóe môi.

“Cha gạt người, rõ ràng không nóng.” Bảo Bảo cười hì hì phá hư.

“Bảo Bảo thật biết nghe lời, hôm nay cha không phải đặc biệt đẹp trai sao, trang phục áo lông này quá thích hợp với cha con!” Hoắc Nhĩ Phi cười đến được gọi là ngọt ngào, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía ông xã bên cạnh, hình như muốn nói: Anh dám cởi, anh không xong với em!

Thư Yến Tả dưới uy “Hổ” của bà xã, vốn không dám có bất kỳ ý tưởng gì khác.

“Ừm, cha là cha đẹp trai nhất trên đời này, anh trai đẹp trai đến mê người khiến nữ sinh thét chói tai, chỉ có tiểu Bối không có khí chất nhất, như viên thịt!” Bảo Bảo bi bô ví dụ khiến mọi người cười dài.

Thư Nhĩ Hách cưng chiều sờ đầu bù xù của em gái, thật sự không biết con bé lấy đâu ra những từ này.

Mình có phần đẹp trai đến khiến nữ sinh thét chói tai sao? Dường như không có.

Tiểu Bối tức giận nhìn chằm chằm vào chị gái sinh đôi, mím miệng muốn cởi áo lông xuống.

“Mẹ, tiểu Bối không phải viên thịt, Bảo Bảo mới là viên thịt!”

Hoắc Nhĩ Phi cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn xoe của con trai, “Viên thịt thật đáng yêu nha, mẹ thích viên thịt nhất rồi.”

Tiểu Bảo vừa rồi còn méo miệng nhỏ nhắn lập tức thả lỏng, rất hả hê liếc nhìn Bảo Bảo.

Bảo Bảo hừ hừ, không để ý tới em trai, mình mới không so đo với đứa nhỏ bình thường.

Bé hình như quên mất mình cũng là đứa bé...

--- ------Puck---- -----

Cửa chính sân bay, một chiếc ô tô Lexus dòng IS màu đen kiểu mới nhất từ xa xa lái tới, dừng ở bên cạnh bọn họ, một người đàn ông tuấn tú mặc âu phục màu đen bước xuống, không đẹp trai, nhưng có một phong cách gọn gàng mát mẻ.

Cung kính nói: “Boss, phu nhân, hai vị thiếu gia, tiểu thư, hoan nghênh mọi người đến Hokkaido xinh đẹp.”

“Mục Tang, trong khoảng thời gian này vất vả cậu rồi.” Thư Yến Tả rất coi trọng vị bang chủ mới nhậm chức phân bang ở Nhật Bản này, trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng đã sửa lại phân bang ở Nhật Bản đến trật tự, không ai không phục, có nhiều thủ đoạn.

Là trợ thủ cứng rắn đáng tin cậy.

“Có thể gặp được boss, là phúc khí của Mục Tang.” Mục Tang lạnh nhạt nói, anh luôn nói ít, chú trọng thiết thực.

“Này này, hai người có thể không lên giọng được không, nơi này gió lạnh vù vù, về khách sạn rồi nói.” Hoắc Nhĩ Phi vội vàng cắt lời khách sáo một đến một đi của bọn họ.

“Phu nhân nói rất đúng.” Mục Tang cười cười, boss và phu nhân thật sự bù đắp cho nhau, rất tốt.

Thành phố Sapporo, có một vẻ đẹp kín đáo, nhất là ngày đông, thành thị bao phủ trong một làn áo bạc càng tăng thêm vẻ đẹp mông lung.

Dọc theo đường đi, Mục Tang đều giới thiệu phong thổ nhân tình đặc sắc nơi này, thức ăn ngon giải trí và tập tục con người.

Hoắc Nhĩ Phi nghe được say sưa ngon lành, cô đã sớm hâm mộ tiếng tăm nơi này thật lâu, ba năm trước đây cô từng tới một lần, chỉ tiếc lần đó ngây ngô còn chưa tới hai ngày đã vội vã rời đi.

Lần này mặc kệ nói như thế nào cũng phải cẩn thận chơi cho đã ghiền, chơi tận hứng.

Tối hôm qua Yến còn thần thần bí bí nói sẽ cho cô một niềm vui bất ngờ, cho dù cô quấn chặt lấy như thế nào cũn không chịu nói, nói gì mà vui mừng bất ngờ dĩ nhiên không có khả năng tiết lộ trước, thật đáng ghét!

Xe dừng ở một chỗ dưới chân núi, toàn cảnh màu xanh lá cây xanh um tươi tốt, khiến Hoắc Nhĩ Phi trong chớp mắt có cảm giác quen thuộc, nơi này? Dường như cô đã từng tới!

Mục Tang đưa bọn họ đến nơi rồi rời đi, tối nay, một nhà boss cần nghỉ ngơi thật tốt.

Sau khi xuống xe cáp treo, còn có một đoạn đường đá xanh, con đường uốn cong quanh co giống như còn cách một đoạn.

“Cha, tại sao chúng ta lại ở trên núi?” Thư Nhĩ Hách hơi nghi ngờ hỏi.

“Ờ thì... Trên núi thấy cao hơn nhìn xa hơn chứ sao.” Thư Yến Tả bình tĩnh trả lời.

“Cha, có phải trên núi sẽ có nhiều con côn trùng không, Bảo Bảo hơi sợ.” Bảo Bạo cọ đến bên cạnh chân cha muốn ôm, dù sao cô bé vẫn chỉ là cô gái nhỏ hai tuổi, cho dù bình thường bướng bỉnh, cũng sợ côn trùng.

“Không sợ, cha sẽ bảo vệ Bảo Bảo.”

Tiểu Bối thì biểu hiện hưng phấn trước nay chưa từng có, ý vị xông về phía trước.

Gấp đến mức Hoắc Nhĩ Phi ở phía sau kêu lên: “Tiểu Bối, chậm một chút, đừng té ngã đó.”

Khi một nhà đứng trước một căn biệt thự kiểu Nhật, trên mặt Hoắc Nhĩ Phi đã không còn là kinh ngạc, chuyện này... Đây không phải là biệt thự ngắm biển trên núi ba năm trước đã từng ở sao?

Chẳng lẽ Yến nói vui mừng bất ngờ chính là chỗ này?

Thư Yến Tả nhìn dáng vẻ mèo nhỏ ngây ngô đang nhìn mình, khóe môi dịu dàng vểnh lên, hình như muốn nói: Thích không?

Ba đứa nhỏ nhìn thấy biệt thự trên núi lớn như vậy, đã sớm hào hứng chạy vào.

“Tại sao lại ở đây?”

“Không thích sao? Nơi này có ký ức của chúng ta, ba năm trước đây anh đã mua lại.” Trong mắt Thư Yến Tả lộ ra vẻ cưng chiều nồng đậm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status