Cửu Băng Hà, em là thần chết của tôi

Chương 14



BÙM !!! - Một tiếng nổ lớn vang lên, không đâu xa mà đang diễn ra ngay trước mặt mọi người, khói bay tự nhiên bốc lên bao trùm hết căn phòng ngột ngạt, toả ra một mùi hắc rất khó chịu. Cả lớp rất yên tâm thở nhẹ một hơi do nhờ có sự chuẩn bị từ đầu của ba cô học sinh mới nên giờ không còn thấy mùi nữa.

Nhưng ... quan trọng một điều là ... có một người không đeo khẩu trang ... không ai khác là bà dạy Toán.

Trong làn khói đó, tiếng hét của bà là lớn hơn bao giờ hết !

- Trời ơi ... cái quái gì đang diễn ra vậy !!! Á ....

5 phút sau ...

Những mảng khói dần dần biến mất, thổi bay bởi các cánh quạt trong lớp, cả lớp thở phào nhẹ nhõm và " sẵn sàng " chờ đón kết quả của ba cô nàng kia bày ra...

- Hên số, khi nãy mình có đeo khẩu trang ! - Một cậu học sinh nam nhe răng cười, đưa tay đung đưa cái khẩu trang trước mặt.

- Mình cũng vậy ! - Một bạn sinh nữ tiếp lời.

" Đại tỷ số 1 . " - Ba người kia nhìn cô cười, đưa ngón tay ra trước mặt cô nháy mắt.

Lệ Băng nhìn, sau đó gật đầu cười nhẹ, không hiểu vì sao lúc đó như có nguồn động lực thúc đẩy, cô nhìn sang người bên cạnh mình, bắt gặp ánh mắt Thanh Mẫn cũng đang nhìn mình, nhưng trong đôi mắt lưu ly đó, chứa đựng tia nhìn rất khó hiểu, cô không thể diễn tả được và không thể nhìn ra được, anh đang nghĩ gì.

Lơ đi tia nhìn đó, cô tập trung về việc mà mình cần chú ý hiện giờ.

Sau khi những " nguy hiểm " đã qua đi cả lớp mới kinh ngạc nhìn người xấu số. Một bạn nam không nhịn được cười, chỉ có thể mở miệng nói, giọng như nghẹn cổ :

- Ôi ! Cô giáo xinh đẹp của chúng ta nay còn đâu !

Cả lớp phá lên cười, có đủ kiểu cười, cười lăn cười bò, cười bán nước hại dân, cười sặc sụa, cười như chưa bao giờ được cười. Còn bà cô Toán, bà đang nhìn " những đứa con ngoan hiền " bằng ánh mắt " rất chi là đầy " tình thương ", đại loại thế.

Bà Toán - trông giờ thật thê thảm, mặt thay vì lớp kem dưỡng da hoặc thay vì lớp phấn trang điểm mà bà thường đánh thì bây giờ, nó được thay bằng một màu đen vô cùng bắt mắt, bộ đồ đặt tiền mà bà mua mới hôm qua hôm nay chưa kịp khoe hết nay đã bị đen thui, cháy ngoèm. Bà hét lên khi nhìn vào bộ dạng thảm hại của mình, sau đó nhìn vào đám học sinh đang còn cười dưới kia, mặt bà như kiểu xác ướp gặp người sống, giọng nói hù doạ đáng sợ :

- Nói cho các em biết ! Tôi mà điều tra ra ai là người làm trò này thì các em sẽ phải gánh chịu hậu quả !

Chưa kịp nói thêm gì bà đã chạy ra ngoài, la trời la đất lên, nhằm phòng hiệu trưởng mà tới.

Các thầy cô giáo khác nghe tiếng nổ thì đi ra ngoài xem, không thấy gì ngoài người đàn bà người đen thùi lùi vừa chạy vừa khóc, các học sinh lớp khác cũng vì thế mà tò mò theo sau.

Sau đó, một tràng cười lại vang lên từ các lớp học, rồi lần lượt cả trường đều nhìn người đó rồi bật cười ha hả, y như trường đã bị nhiễm bệnh " cười " vậy.

- Chúng bay ơi ! Ra nhìn mà xem, bà Thương điệu kia phải không ?

Mấy đứa hay hóng hớt chuyện cũng ngó đầu ra ngoài, sau đó bật cười ha hả :

- Chứ sao nữa ! Nhưng sao trông bà đó thảm thế, mới đi tắm than về à ! Ha ha ha ha...

- Tao ... tao tưởng ... bà nào ... mới lạc từ ... Châu Phi về chứ ....! A ha ha ...

- Ôi tao cười ... no chết mất ! Ha ha ha ha ...

- Bọn cậu đúng là ... - Vẫn có một số học sinh gương mẫu nhíu mày nhìn đám " càn rở " ăn rồi cười kia, nhưng khi nhìn ra ngoài bắt gặp bộ dạng đó của bà Toán, cho dù đã chuẩn bị tinh thần sẵn trước cũng phải đưa tay che miệng cười.

- Giờ thì mình biết cậu định làm gì rồi đấy Băng Băng ! - Ngọc Bối nhìn cô sau đó đưa tay che miệng cười, trận nổ lúc nãy vẫn còn vương lại trong cô.

- Hửm ? - Lệ Băng nhìn cô, nghiêng đầu cười nhẹ.

- Cậu định cho cả trường xem phim hài không mất tiền đúng không ? - Hạo Kiệt nói chen vào, sau đó nháy mắt nhìn Ngọc Bối khiến cô nàng đỏ mặt không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu.

- Ừ. Các cậu không thấy như thế sẽ rất hay sao ? - Đưa tay chống cằm, cô đánh mắt nhìn ra sân trường, nhưng đáp trả là sự im lặng như lúc trước, có lẽ các lớp được thầy cô cho " ổn định " lại rồi.

Nghe câu nói đó của cô, nhiều người quay xuống, miệng vẫn còn ngoác ra nhìn cô cười :

- Không có đâu Băng Băng, hay lắm ! Mình chư bao giờ thấy cái cảnh buồn cười như thế này !

- Đúng á, cái bà cô đó ! Tui nhìn đến ngưa mắt luôn rồi, biết thừa bà ghét lớp mình !

- Băng Băng, nếu thầy cô biết thì phải làm sao ? -Ngọc Bối lo lắng nhìn cô.

Lệ Băng đứng dậy lướt qua từng gương mặt trong lớp, sau đó cười nhẹ, nháy mắt :

- Lớp mình nhìn ai cũng là trai xinh gái đẹp, lại được thầy cô yêu quý ! Các cậu có biết nai tơ là gì không ?

Biết trong câu nói của cô có ý, cả lớp " à " lên một tiếng, sau đó ngồi im răm rắp, cô cũng ngồi xuống, nhếch môi chờ đợi sự kiện tiếp theo ...

Trưa hôm đó ...

- Băng Băng, giờ chúng ta đi đâu đây ? - Mạc Đỉnh nhìn cô, bước đi ngang hàng, hình như cô có chút mệt mỏi nào đó.

- Thôi, cậu mệt rồi ! Cứ về nghỉ trước đi, tôi đi đến bệnh viện một lát. - Lệ Băng cười nhẹ, đưa tay nhéo má cô.

- Ừm, vậy mình về trước với Tuyết Như, cũng may có cậu ấy nhanh trí chứ không cả lớp cũng bị bắt rồi ! - Mạc Đỉnh nháy mắt với Tuyết Như đang đi ở đằng sau, cô kéo Tuyết Như lên để đi cùng ngang hàng với mình.

- Đâu có gì, công lớn phải là của Băng Băng, bạn ấy nhờ mình báo với thầy cô mà, còn đưa ra cả " kịch bản " hẳn hoi. - Tuyết Như cười trừ, đưa tay vuốt tóc mái tóc màu hồng đào lên, nhìn trông rất dịu dàng, nữ tính.

- Thôi, nói chung là công của cả hai. - Mạc Đỉnh khoác tay Lệ Băng và Tuyết Như, sau đó vừa đi vừa cười.

Không biết từ lúc nào, một người con trai đi đến, kéo tay Lệ Băng đi một mạch trước con mắt ngỡ ngàng của cả hai cô, chỏ biết trước khi bị lôi đi xa, Lệ Băng ra dấu báo bọn họ nên về trước.

***

Không khí nóng bức đang xâm nhập vào ô tô, vì giờ đang là khoảng giữa trưa, nhiệt độ cao, huống chi xe đang đậu ở nơi có bóng mát, nhưng vẫn không thể thoát khỏi cái nắng đang diễn ra.

Cô đưa tay chống lên thành cửa xe, đưa mắt dáo dác nhìn ra bên ngoài, đón nhận những cơn gió nhẹ thổi qua.

Bên cạnh cô, một người con trai mang khuôn mặt đẹp tựa thiên thần, như một chàng hoàng tử đang ngồi cạnh một cô công chúa băng giá. Gương mặt cả hai tràn đầy khí băng, khiến ai nhìn vào cũng không khỏi khiếp sợ.

Đôi mắt lưu ly đen tuyền đưa ánh nhìn vào người con gái trước mắt, hàng lông mày khẽ chau lại đầy nguy hiểm, như muốn ăn tươi nuốt sống cô gái đó. Giọng anh cất lên, đầy dứt khoát và quả quyết :

- Tôi đã đến như cô nói ! Giờ thì cô nói đi !

Mọi thứ dường như im lặng, chỉ có tiếng xe cộ qua lại, cô cất giọng nhạt phèo, giống như người sắp chết trôi ngoài biển đảo :

- Như cậu biết, tôi và chị ấy là chị em, vậy thôi !

Câu nói cô vừa dứt, ngay lập tức, mặt Thanh Mẫn đen lại, tay nắm chặt thành cú đấm, anh đang dần mất kiên nhẫn với cô gái này :

- Cô ... cô dám lừa tôi sao ?

Nhếch môi thật khẽ, để không hở lộ một chút sơ sót nào cho thấy mình đang nói dối, cô nhìn anh, nhìn bằng ánh mắt vô hồn, như không chứa đựng bất kì cảm xúc nào trong đó :

- Tôi không đùa ! Hơn nữa ... tôi cũng nghĩ anh biết hết rồi !

- Biết ? Biết gì ? - Thanh Mẫn nhíu mày nhìn, cô gái này đang có ý gì đây, những lời cô nói như có ý thâm sâu vậy.

Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên gương mặt cô, đưa tay vân vê vài cọng tóc đen, cô cười nhẹ :

- Tôi tưởng anh biết tôi là ai rồi chứ ? Không sao, không biết cũng được. Chắc do Cửu Băng Hà có thân phận đặc biệt quá, nên không ai có thể biết được.

Không khí xung quanh tưởng chừng như im ắng, nhưng thật ra có một sự nguy hiểm đang bị vây kín xung quanh, Thanh Mẫn nhìn Lệ Băng bằng ánh mắt giết người nhất có thể, đột nhiên cậu chồm lên, nắm chặt bàn tay trắng muốt, lạnh như tảng băng của cô, ánh mắt này cho thấy cậu đang muốn giết người. Giọng anh không pha một tí kiêng dè gì, mỗi lời nói phát ra như

muốn ghim chặt cả người cô xuống địa ngục :

- Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng cô ta là ai mà tôi không biết được ! Cứ chờ đi, nhất định tôi sẽ sớm biết thôi !

Bóng ô tô khuất xa khỏi tầm mắt, Lệ Băng đưa mắt nhìn theo, cười nửa miệng :

- Cả đời anh cũng không biết được. Trừ khi ... tôi nói ra !

***

Tại bệnh viện Tây Đan, căn phòng 105 ...

Bao trùm căn phòng là mùi thuốc sát trùng đến nhức đầu, căn phòng rộng thênh thang, nhưng chỉ có một bệnh nhân nằm trên giường, điều đặc biệt là ... người này đeo mặt nạ kín mít, không để lộ đến một phần khuôn mặt. Người đó nằm bất động, chân tay được quấn băng khắp mình, nước truyền liên tục hai ba bình cùng lúc.

Đôi mắt người đó nhắm nghiền, không nhúc nhích, cho đến khi có tiếng mở cửa phòng, đôi mắt ấy mới khẽ cử động.

Đôi mày khẽ chau lại khi nhìn người con trai đang nằm trên giường bệnh kia, người đó bước đến, tay cầm lặng hoa quả, đặt trên bàn bên cạnh giường bệnh, đi đến phía cửa sổ gần giường bệnh.

Mở cửa sổ ra, đón những ánh nắng bên ngoài vào phòng, khẽ hít một hơi thật dài, người đó cười khẽ, bộ đồ dạ quang trên người gặp nắng phát sáng, khiến những hạt bụi vương trên khung cửa sổ lâu ngày không ai ngó đến thích thú bay lên trong không trung nhờ gió.

Mải nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ, người đó không ngờ rằng, trên giường bệnh, bệnh nhân đã tỉnh lại từ lúc nào, dựa vào thành giường chăm chú nhìn, đôi môi ấy khẽ cười.

Mọi việc cứ tiếp tục diễn ra như vậy cho đến khi người con trai ho sặc sụa vì lâu ngày gặp gió nên không thích ứng được, người đó mới nhất thời quay đầu nhìn, giọng nói của một người con gái nghe thật hay, nhưng lại chất chứa đầy vẻ lạnh lùng băng giá :

- Cậu tỉnh dậy từ lúc nào ?

Khẽ mở một nụ cười, đưa tay nhẹ vuốt mái tóc đỏ nổi bật, cậu xuề xoà :

- Có gì đâu ! Tôi vừa mới ngủ dậy thôi !

- Ừ. - Bước đến gần giường bệnh, kéo ghế ra ngồi xuống, như một thói quen, cô gái đó đưa mái tóc đen dài mượt ra, vuốt nhẹ, cũng vì đeo mặt nạ nên không thể thấy rõ vẻ đẹp sau chiếc mặt nạ đó, nhưng người khác nhìn vào cũng có thể đủ biết đó là một mĩ nhân khó tìm.

Sau khi ổn định chỗ ngồi, và cũng chưa để chàng trai kịp nói gì, cô đã lên tiếng :

- Kể lại đi, tất cả.

Người con trai đó, không ai khác chính là Jack - người quản lí Terrible Die, cũng là người mà cô tin tưởng nhất, không thể ngờ được, người làm ra chuyện này chính là anh của người mà cô tin tưởng suốt thời gian qua.

Jack quay mặt đi, không dám đối diện với người trước mặt, nhìn dáng người cậu cũng đủ cho thấy sự mệt mỏi trong con người cậu hiện tại là như thế nào.

Cậu nhắm chặt mắt, hai tay không thể nắm chặt cho dù cậu đã cố nhưng vô ích. Giọng cậu đục khàn, giống như người đi trong sa mạc mất nước, muốn nói to cũng chỉ có thể phát ra âm thanh nhỏ :

- Xin lỗi cô, hãy giết tôi đi !

Nghe xong những lời từ người bạn thân tín của mình, cô bật cười thành tiếng, sau đó quay đầu nhìn cậu ta, đưa tay lên bóp nhẹ cằm cậu ta, cười mỉa :

- Cậu tưởng như thế là xong sao ?

Không thể chịu đựng được sự khó chịu này, cô đứng dậy đi ra khỏi phòng, sau đó không quên dặn dò cậu ta :

- Tĩnh dưỡng cho khoẻ, tôi sẽ bắt cậu làm lại nơi hoạt động mới, nên hãy mau khoẻ lại.

Nhìn bóng người đó đã đi ra khỏi cửa từ lúc nào, Jack cười khổ, sau đó đập nhẹ đầu mình vào giường :

- Phát điên vì em ! Băng Băng à !

***

Bên ngoài hành lang, Lệ Băng bước đi, cố gắng không để ai phát hiện ra mình. Chợt nghe tiếng cửa phòng mở, cô quay đầu lại, thấy một người con trai đi vào phòng 105, khuôn mặt rõ ràng đang rất tức giận.

Xoay đầu tiếp tục bước đi, đôi môi cô vểnh lên thật nhẹ, giọng nói chứa đầy mùi nguy hiểm :

- Con chồn hôi đó lại vác mặt đến đây sao ?!

Quay lại căn phòng bệnh lúc đó, sau khi Lệ Băng đi, một người nữa lại xuất hiện, trên người mang đầy mùi của quỷ dữ. Jack giật mònh nhìn người đó, khi lấy lại vẻ bình tĩnh, cậu ôn nhu mỉm cười :

- Sao anh còn đến đây ? Không sợ bọn họ tìm ra sao ?

Bực tức đá ghế sang một bên, anh ta nhăn nhó ngồi xuống, nhìn Jack khổ tâm :

- Jack, em định bán mạng cho cô ta sao ? Cửu Băng Hà, cô ta là cái quái gì mà khiến em yêu đến vậy ?

Vừa nhắc đến tên người đó, một luồng điện chạy xẹt qua người Jack, khiến tim cậu đập liên hồi, vừa nãy mới gặp đây thôi, nhưng không hiểu sao khi anh cậu nói mặt cậu và tim cậu lại trở nên như vậy, chúng như không còn thuộc về cậu nữa !

- Em khuyên anh tốt nhất đừng nên can dự vào chuyện của em, những việc em làm em tự hiểu rõ. Cũng may cô ấy đã tha cho anh rồi, còn không em cũng không còn cách nào mà cứu anh đâu !

- Vậy thì em cứ làm chuyện của mình ! Sau này đừng hối hận. - Lắc đầu ngán ngẩm, cậu ta chán ghét không buồn ngồi, đi thẳng ra ngoài, nhắc nhở với cậu trước khi đi : " Học hành cho đàng hoàng ! Cẩn thận ông ta không để yên đâu ! ".

- Cảm ơn anh ! - Jack cười.

***

Sau này đừng hối hận vì đã yêu ai ...

Nên nhớ ... chỉ được tin vào mình ...

Mọi thứ tình cảm nhất thời ... nên bỏ qua và ...

Im lặng ... chính là sự giải thoát tốt đẹp nhất ...

Nhưng ... yêu em đâu phải có tội ... phải không ?

- Wave -

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status