Cửu u long giới

Chương 269: Đại giao dịch


- Các hạ biết ta mời ngài đến là vì sao chứ?

Hai bên nhìn nhau hồi lâu, bỗng Tinh Linh Nữ Vương phá vỡ sự im lặng, nhìn Bạch Khởi trầm ngâm nói.

- Ta không biết…

Bạch Khởi thẳng thắn đáp lời.

- Ha ha… Ngươi rất thú vị đó… người trẻ tuổi giống như ngươi bây giờ không nhiều đâu. Ồ… Tuổi còn trẻ mà đã có sức mạnh của một Đấu Đế. Nhân gian bao nhiêu năm nay e là chỉ có mình ngươi có sức mạnh như vậy, so với người ấy năm xưa… ngươi cũng mạnh không kém. Nếu cho ngươi thêm chút thời gian, ngươi chắc hẳn sẽ vượt qua ranh giới đó… Ha ha… Đúng là khiến người ta phải kinh ngạc. Nhân loại quả là được trời cao thiên vị, cách mỗi nghìn năm lại xuất hiện một người xuất sắc như ngươi…

Tinh Linh Nữ Vương cảm khái nói, trong lúc nói còn thở dài một hơi, không biết nàng đang muốn than điều gì.

Có lẽ… Nàng đang than vì nhân tài của Tinh Linh tộc ngày càng điêu linh, cũng có thể nàng than vì nhân tài của nhân loại… Điều này Bạch Khởi cũng không rõ.

- Cảnh giới đó? Người ấy?

Bạch Khởi chau mày, bất giác thốt lên. Những gì Tinh Linh Nữ Vương nói Bạch Khởi lần đầu tiên nghe thấy. Nhưng hắn cũng hiểu rằng Tinh Linh Nữ Vương không thể nói bừa. Là một cao thủ tuyệt thế ba ngàn năm nay, là nhân vật cấp Đấu Đế đỉnh cao, tiếng tăm vang dội khắp thế giới loài người, thiết nghĩ Nữ Vương không nói chuyện không đâu. Chỉ có điều Bạch Khởi vẫn chưa hiểu rõ lời của nàng.

Tuy chưa hiểu rõ, nhưng Bạch Khởi đại khái cũng biết rằng, trong cao hơn cảnh giới Đấu Đế e rằng vẫn còn một cảnh giới nữa. Hơn nữa đã có người đạt tới cảnh giới đó rồi. Cụ thể là ai, cảnh giới gì thì Bạch Khởi cũng không rõ.

- Ha ha ha… Cái đó. Ngươi tạm thời không cần biết, biết cũng không có gì tốt cả. Ta hỏi ngươi, cách đây mấy ngày ta cảm nhận được sự phục hồi của Hỏa Nguyên tố. Nguyên tố Hỏa Hệ trên cây Tinh Linh của chúng ta cũng bắt đầu hồi sinh. Gần đây còn có tin có kẻ muốn lẻn vào Vạn Tượng Sâm Lâm, hơn nữa còn muốn tìm Phong Ma nhất tộc mượn Định Phong Châu để vào được Cuồng Phong Sơn Cốc. Ta hỏi ngươi… Hỏa Phong ấn đó có phải do ngươi mở không?

Tinh Linh Nữ Vương trầm ngâm hỏi, tuy miệng vẫn cười nhưng mắt thì nhìn chằm chằm vào Bạch Khởi, chứng tỏ Nữ Vương vô cùng quan tâm đến việc này.

- Đúng là ta… Nhưng sao người biết được trong Cuồng Phong Sơn Cốc có Nguyên tố Phong ấn?

Bạch Khởi chau mày nói, hắn không hiểu ý của Tinh Linh Nữ Vương. Rốt cuộc mục đích của nàng ta là gì.

- Đúng là ngươi ư? Ồ… Nếu đã như vậy thì có thể nói ngươi sẽ tiếp tục mở những Phong ấn khác? Thật là không thể ngờ… Chúng ta đợi bao nhiêu năm cuối cùng đã đợi được người ta cần rồi… Đã từng… Ta cứ tưởng chỉ có người đó mới mở được Phong ấn, không ngờ ngươi lại là… Đợi mấy vạn năm rồi… Cuối cùng ngươi đã đến rồi…

Tinh Linh Nữ Vương nói đầy bí hiểm.

- Ý của người là gì? Các người đợi lâu như vậy ư? Với sức mạnh của ngài muốn mở Phong hệ Phong ấn chắc không hề khó, huống hồ ngài còn biết cả Định Phong Châu, mở Phong ấn đối với ngài chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Lâu như vậy mà ngài không mở, lẽ nào là vì đợi ta sao?

Bạch Khởi đầy nghi ngờ hỏi.

- Nói cho ta… Ngươi tin vào sự tồn tại của Thần thánh không?

Tinh Linh Nữ Vương không trả lời câu hỏi của Bạch Khởi mà chuyển sang một câu hỏi kỳ lạ khác.

- Ta tin.

Bạch Khởi không chút chần chừ lập tức đáp lời. Việc này không có gì phải nghi ngờ cả. Ma Thần Đại Hắc Thiên nay đang ở Gia Lam Thành. Người huynh đệ tốt của Bạch Khởi đã từng là một Ma thần tiếng tăm lừng lẫy. Vậy thì sự tồn tại của những Thần linh khác là đương nhiên.

- Ừm… Nếu đã như vậy thì để ta cho ngươi biết, đã từng có một vị thần nắm giữ vận mệnh. Ông ta có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai. Thời điểm phong ấn Nguyên tố Ma pháp, lúc mà ông ta ra đi, ông đã nói cho Tinh Linh tộc chúng ta một bí mật. Đó là… vài vạn năm sau sẽ có một người phàm mở được Thất Đại Phong Ấn, khiến các nguyên tố trở lại mặt đất. Nhưng trước lúc đó Tinh Linh tộc chúng ta không được có hành động gì, bắt buộc phải ẩn náu đi. Ngươi tin chứ?

Tinh Linh Nữ Vương đột nhiên nói.

Nhưng lời kỳ lạ như thế này Bạch Khởi nghe nhiều rồi. Người mà Tinh Linh Nữ Vương nhắc đến hắn cũng biết, là một trong mười hai Chủ thần của Cửu Thiên Chư Thần – Thần Vận Mệnh. Có điều vị thần này nghe nói đã không còn. Trong Thần Ma Đại Chiến thứ ba, nền Văn minh Ma pháp cổ bị hủy diệt, Thần Vận Mệnh cũng tan rã. Những điều này đều được nói đến trong các câu chuyện thần thoại.

Điều Bạch Khởi không ngờ đến là việc lần này lại liên quan đến vị Thần Vận Mệnh có thể biết được quá khứ tương lại. Nhưng hắn cũng không tin lắm. Bởi nếu vị thần này có thể đoán được tương lai, lẽ nào lại không đoán được rằng mình sẽ chết, không tránh được vận mệnh. Thế thì lời của ông ta cũng không chuẩn xác. Có điều vị Tinh Linh Nữ Vương này có vẻ rất tin tưởng. Bạch Khởi cũng không nhận xét gì, dù sao tín ngưỡng là tự do của mỗi người. Nàng ta tin tưởng là việc của nàng ta. Mình phản bác lại khiến mọi người không vui vẻ. Hà tất phải như thế? Thà cứ coi như đang nghe một câu chuyện thần thoại vậy.

- Tin hay không không quan trọng. Điều quan trọng là ta đã đến rồi. Hơn nữa ta có thể mở được Thất Đại Phong Ấn. Ta cũng biết vị trí của những Phong ấn còn lại. Có điều ta muốn biết vì sao Nữ Vương Bệ hạ lại tìm ta đến đây? Lẽ nào chỉ muốn kể cho ta những chuyện xa xưa ấy sao? Nếu chỉ có vậy ta nghĩ ta nên cáo từ. Mong Nữ Vương Bệ hạ ân chuẩn cho ta mang theo Bích Lợi Tư.

Bạch Khởi ngạo mạn nói. Lúc này hắn đã lấy lại khí thế của mình. Sự kính sợ ban đầu khi gặp Tinh Linh Nữ Vương đã hoàn toàn biến mất. Trong phút chốc đã đặt mình và đối phương lên ngang hàng. Tất nhiên điều này có phần ngông cuồng… có điều Bạch Khởi vốn là người ngông cuồng như vậy. Bản tính của hắn như vậy, việc này cũng là khó trách.

- Ha ha… rất thú vị. Đã bao nhiêu năm nay không có ai dám đối với ta như vậy. Ngươi cũng thú vị lắm. Rất giống với người ấy… Có điều thật tiếc… người đó chết sớm quá. Nếu không thì… Ha ha… Thôi được, ngươi đã không muốn nghe chuyện xưa, ta nói cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Nhân loại các ngươi, những kẻ mạnh đều như vậy… Ngươi, người đó, còn cả người ở vùng núi phía Bắc đó nữa… đều ngông cuồng như vậy.

Tinh Linh Nữ Vương cười thích thú. Điệu cười sảng khoái pha chút tinh nghịch. Lúc này nàng làm cho người ta có cảm giác nàng hoàn toàn không phải là một trong những người mạnh nhất trong truyền thuyết, cũng không giống một Nữ Vương thống lĩnh ngàn vạn Tinh Linh của Tinh Linh tộc, mà giống một tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên.

Nói đoạn Tinh Linh Nữ Vương lại nói tiếp:

- Thật ra… nói cho ngươi cũng không vấn đề gì. Chắc ngươi cũng biết Tinh Linh tộc ra đời thông qua hai cách. Một là quan hệ nam nữ. Những người của Tinh Linh tộc ta chính là sinh ra theo cách này. Còn một cách khác là do cây thần Tinh Linh của chúng ta. Cây thần sinh ra Tinh Linh nguyên tố, có chút khác biệt so với chúng ta. Ma pháp của họ lợi hại hơn so với pháp sư của loài người rất nhiều. Nhưng từ khi nguyên tố Ma pháp bị Phong ấn, những Tinh Linh nguyên tố cũng bị diệt vong. Tinh Linh tộc chúng ta cũng mất đi Ma pháp thiên phú, khiến chúng ta ngày càng yếu đi. Có điều trước đây mấy ngày ngươi mở Hỏa Phong ấn, Tinh Linh nguyên tố Hỏa Hệ trong cây Tinh Linh đã bắt đầu sinh sôi. Ta hy vọng ngươi tiếp tục mở những Phong ấn khác, cho đến khi tất cả Tinh Linh nguyên tố của chúng ta hồi phục… Đương nhiên… Ngươi có thể yên tâm, Tinh Linh tộc chúng ta chắc chắn sẽ không để ngươi thiếu phần lợi nào.

- Phần lợi ư?

Bạch Khởi liếc nhìn Tinh Linh Nữ Vương.

- Ừm… coi như là đền đáp ngươi mở toàn bộ Phong ấn Ma pháp, Tinh Linh tộc ta sẽ đáp ứng ba điều kiện của ngươi, nhớ là bất cứ điều kiện gì. Tất nhiên… có những việc không thể quá đáng quá. Ta nghĩ ngươi là người thông minh, chắc chắn hiểu điều này.

Tinh Linh Nữ Vương mỉm cười gật đầu nói. Có điều lời của nàng quả thật rất giảo hoạt, nói với Bạch Khởi sẽ đồng ý mọi điều kiện nhưng ngay sau đó lại nói có những việc không được quá đáng, rõ ràng là muốn cảnh cáo hắn. Điều này khiến Bạch Khởi không thoải mái. Quả nhiên một người đã sống qua hơn ba ngàn năm không phải tay vừa. Người ta nói người càng sống càng tinh, gừng càng già càng cay quả không sai chút nào.

- Được thôi… Việc này vốn là việc ta muốn làm. Ta đồng ý. Bây giờ ta có thể mang Bích Lợi Tư đi rồi chứ.

Bạch Khởi nhún vai bình thản nói. Dù sao hắn cũng có quá nhiều lý do phải mở Thất Đại Phong Ấn. Cho dù là vì nhiệm vụ của Cửu U hay là vì thập vạn Ma Pháp Sư kia, Bạch Khởi đều phải mở Phong ấn. Còn về việc của Tinh Linh Nữ Vương thì chỉ là tiện thể mà thôi. Kể cả Nữ Vương có không cho lợi lộc gì thì Bạch Khởi vẫn làm. Huống hồ bây giờ còn có được ba điều kiện. Vì thế hắn chẳng tội gì từ chối.

- Sống ở đời nên biết thế nào là đủ…

Câu nói này Bạch Khởi từ lâu đã hiểu.

- Ha ha… Vội đi như vậy sao? Lẽ nào cung điện của ta làm ngươi thấy chán vậy à? Ngươi thấy người của ta làm phiền ngươi sao? Ồ… Thật ra ta vẫn chưa nói hết, ta có một giao dịch lớn muốn ngươi làm, chỉ không biết ngươi có đồng ý hay không?

Tinh Linh Nữ Vương cười, nụ cười của nàng đầy quyến rũ. Nàng nhìn Bạch Khởi dịu dàng nói.

- Giao dịch lớn ư? Không biết là giao dịch gì?

Lần này Bạch Khởi ngạc nhiên hỏi. Hắn vốn cho rằng việc hôm nay đến đây kết thúc, không ngờ vẫn còn việc để làm. Lời của Tinh Linh Nữ Vương tuyệt đối không đơn giản. Không biết vật gì mà khiến vị Nữ Vương xưng hùng Đại Lục ba ngàn năm này coi là đại giao dịch. Bạch Khởi thấy vô cùng hứng thú.

Nói về sắc đẹp của Tinh Linh Nữ Vương, Nụ cười mê đắm của nàng làm người ta điên đảo. Nhưng Bạch Khởi vẫn làm chủ được mình. Người phụ nữ này quá đẹp, đến nỗi Bạch Khởi không dám nhìn thẳng nàng. Ban nãy hắn không hề nhìn chính diện Nữ Vương, vì thế hắn cũng không chú ý lắm đến nụ cười của nàng. Người phụ nữ như thế này nhìn nhiều dễ làm lòng người xao động.

- Ồ… Nghe nói ngươi đã thu phục được Hắc Ám Tứ Tộc, chuẩn bị đưa họ rời khỏi, đến lãnh địa của ngươi phải không?

Tinh Linh Nữ Vương hỏi với vẻ thần bí.

- Đúng là có chuyện đó, có điều việc này hình như không liên quan đến Nữ Vương Bệ hạ. Lẽ nào đến việc này Nữ Vương Bệ hạ cũng muốn quản sao?

Bạch Khởi nói giọng đầy bất mãn.

- Tất nhiên không phải, ngươi nói vậy chẳng lẽ ta là kẻ bá đạo như vậy sao? Nếu ta muốn quản, sợ là bây giờ ngươi cũng không gặp được Hắc Ám Tứ Tộc rồi. Còn cái tên Hắc Ám Đại Thống Lĩnh mà ngươi từng giao đấu đó e rằng ngươi cũng không gặp nổi đâu. Hãy tin ta, nếu thật sự ta muốn, ta có thể tiêu diệt liên minh Hắc Ám trong nháy mắt. Kể cả Hắc Ám Đại Thống Lĩnh cũng không ngăn nổi ta. Liên minh Hắc Ám cũng chẳng thể làm gì nổi Tinh Linh tộc ta và các đồng minh.

Tinh Linh Nữ Vương mỉm cười khẽ nói. Giọng nói tràn đầy vẻ tự tin.

Tinh Linh Nữ Vương thuộc hàng ngũ những người mạnh nhất Đại Lục. Cái tên Huyết Tộc Thân Vương Hoắc Hoa Đức kia chỉ là một Nhị Tinh Đấu Đế, sau khi biến hình có thể trở thành một Cửu Tinh Đấu Đế. Thế mà vị Tinh Linh Nữ Vương này vốn đã là một Cửu Tinh Đấu Đế, là một trong những người có sức mạnh bậc nhất theo truyền thuyết, so với hai vị Giáo Hoàng của nhân loại, Thú Hoàng không hề thua kém. Còn những cao thủ ẩn náu của liên minh Quang Minh kia cũng tuyết đối không đơn giản. Cả những Thụ Nhân, Thái Thản, Đức Lỗ Y đó, chẳng có ai là dễ đối phó cả. Bọn họ một khi thật sự động thủ, e là những lời Tinh Linh Nữ Vương nói ban nãy sẽ thành sự thật.

- Vậy… Nếu đã không phải, không biết ý Nữ Vương Bệ hạ là gì?

Bạch Khởi chần chừ một lát rồi nói. Ngẫm ra đúng là lời của Tinh Linh Nữ Vương cũng có lý, vì thế hắn bình tĩnh lại, tiếp tục hỏi.

- Ý của ta là ngươi đã thu phục được Hắc Ám Tứ Tộc, bọn họ dĩ nhiên là người của ngươi. Có điều hà tất phải bắt họ lặn lội đường xa rời khỏi Vạn Tượng Sâm Lâm đến lãnh địa của ngươi làm gì? Tuy ta phải thừa nhận rằng Vạn Tượng Sâm Lâm đẹp nhưng hoang vu, không thể so sánh với thế giới phồn hoa bên ngoài, có điều bọn họ đã đợi lâu như vậy rồi lẽ nào lại ngại đợi thêm một chút sao? Thời điểm này Hắc Ám Tứ Tộc rời đi chẳng có lợi gì cho ngươi cả, không bằng để họ ở lại… Huống hồ Bách tộc của Đại Lục tuy nội bộ tranh đấu phân thành ba đại quân doanh, nhưng ai lại không muốn trở lại vùng đất dồi dào trước kia chứ? Đã có cơ hội như vậy, để tất cả quay về là tốt nhất.

Tinh Linh Nữ Vương mỉm cười nói.

- Ý của Nữ Vương Bệ hạ là…?

Bạch Khởi nghe xong ngập ngừng một lát rồi tiếp tục hỏi. Hắn không hiểu rõ ý của Nữ Vương.

- Không có gì. Ngươi đã có thể dẫn dắt Hắc Ám Tứ Tộc trở về Đại Lục Thiên Ân, vậy chắc cũng có thể giúp tất cả chúng ta quay về. Ngươi biết đấy, trong Vạn Tượng Sâm Lâm này, dù là chủng tộc trong liên minh Quang Minh như Tinh Linh tộc chúng ta hay tộc của liên minh Hắc Ám cũng như những tộc trung lập lúc nào cũng muốn quay về Đại Lục. Tất cả đều cùng chung sống trong Vạn Tượng Sâm Lâm. Tuy là Hắc Ám Tứ Tộc đã quy phục ngươi, nhưng ngươi cũng không nên trọng bên này, nhẹ bên kia chứ.

Tinh Linh Nữ Vương khẽ cười nói. Trong lúc nói còn nhìn Bạch Khởi chớp chớp mắt.

- Hắc Ám Tứ Tộc là thủ hạ, cũng là người nhà của ta. Ta tất nhiên phải quan tâm đến họ… Còn những tộc khác, ta nghĩ ta chẳng có nghĩa vụ này… Bạch Khởi ta làm người từ trước tới giờ không bao giờ làm những vụ mua bán lỗ vốn, cũng không phải là người tùy tiện ban phát lòng tốt. Nếu ta dẫn Thượng cổ Bách tộc tất cả quay về, ngài biết sẽ có hậu quả gì chứ?

Bạch Khởi nói với giọng không vui vẻ.

Nếu đem đám người đó cùng đi, e là hắn sẽ bị coi là kẻ thù chung của nhân loại rồi. Tuy hận thù giữa Thượng cổ Bách tộc và nhân loại đã hoàn toàn được giải quyết trong lịch sử, hận thù gì thì qua mười mấy vạn năm cũng không ai nhớ tới rồi, nhưng để tất cả Thượng cổ Bách tộc đều quay về nhân gian, bọn họ sẽ cần bao nhiêu lãnh thổ, sẽ có thể làm ra những chuyện gì? Điều này Bạch Khởi cũng không biết, hơn nữa rất dễ khiến nhân loại căm thù. Điều này hắn không hề muốn. Một khi chuyện này xảy ra, e là Bạch Khởi sẽ rơi vào cảnh tan cửa nát nhà cũng không chừng.

Huống hồ vị Tinh Linh Nữ Vương này nói thì dễ nghe nhưng không hề cho Bạch Khởi chút lợi lộc nào. Hắn cũng không phải là Phật Như Lai phổ độ chúng sinh. Thượng cổ Bách tộc có thể trở về Đại Lục hay không chẳng quan hệ gì tơi hắn cả.

- Điều này… Đã như vậy, nếu ta nói Thượng cổ Bách tộc nguyện thần phục ngươi, tất nhiên trong điều kiện không ảnh hưởng tới sự sinh tồn của bản tộc, hơn nữa phục tùng mệnh lệnh của ngươi, ngươi đồng ý dẫn dắt Thượng cổ Bách tộc quay về Đại Lục Thiên Ân, đồng thời cung cấp cho mỗi tộc một nơi cần thiết để sinh tồn chứ?

Tinh Linh Nữ Vương không hề cảm thấy kỳ lạ trước phản ứng của Bạch Khởi. Trên đời này không tồn tại một người vĩ đại đến mức có thể vì kẻ khác mà không tiếc thân mình. Cho dù có ắt người đó cũng sống không thọ. Bạch Khởi có thể có địa vị cao như vậy ở thế giới nhân loại, người như vậy nhất định phải có mưu lược thủ đoạn. Vì thế Tinh Linh Nữ Vương không ngần ngại mà thả luôn miếng mồi lớn dụ dỗ Bạch Khởi.

Bạch Khởi nghe xong có phần giật mình, ngẩn người một lát. Với địa vị, tu vi của hắn hiện giờ mà vẫn không dám tin vào tai mình. Hồi lâu sau cuối cùng cũng thốt lên lời:

- Ngài… nói thật chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status