Cửu u long giới

Chương 289: Con kiến phiền phức


Dẫn theo Linh Nhi đi trên đường, Bạch Khởi không phô trương đánh trống khua chiêng dẫn theo đội hộ vệ của mình, dẫn theo mấy nghìn người xuất hiện ầm ĩ trên phố thì vô cùng đáng nghi cho nên Bạch Khởi chỉ dẫn theo Linh Nhi mặc trang phục đơn giản, và mấy hộ vệ do Huyền Vũ dẫn đầu đi ra, bắt đầu du ngoạn trong Đế Đô.

Mấy ngày gần đây vì đại thọ sáu mươi tuổi của Lý Tự Minh sắp đến, cho nên sứ giả của các nước bên cạnh Bất Diệt Hoàng Triều và khắp nơi trong cả nước đều lần lượt đến. Thậm chí là Thiên Long đang ở trạng thái đối đầu với Bất Diệt Hoàng Triều và Hải Tộc của Hải Vực xung quanh Bất Diệt Hoàng Triều cũng cử sứ giả đến. Các nước Tây Vực cũng như vậy, có thể nói đại thọ sáu mươi tuổi của Lý Tự Minh trở thành lễ chúc mừng to lớn của cả Đông Nam Đại lục cho nên trong khoảng thời gian này Đế Đô Thành Hoa Hồng có vẻ náo nhiệt vô cùng.

Có vô số cửa hàng bên đường, các nơi đều nhiệt tình rao bán. Bạch Khởi dẫn theo Linh Nhi và mấy hộ vệ đi chơi trên đường đã mua không ít những thứ hay ho, túi lớn túi nhỏ chất thành một đống. Đều không phải là thứ đáng tiền, nhưng Linh Nhi có vẻ rất thích thú, đã mua không ít, làm cho Bạch Khởi không còn cách nào khác, chỉ có thể kêu Huyền Vũ kêu người mang đồ quay về.

Còn Bạch Khởi dẫn theo Linh Nhi tiếp tục du ngoạn gần đó, bỗng nhiên một tiểu lâu xuất hiện trước mặt Bạch Khởi và Linh Nhi. Tiểu lầu ba tầng cho dù không lớn nhưng lại rất có phong vị. Trên lầu cao một bảng hiệu thật lớn xuất hiện trước mặt Bạch Khởi. Trên tấm bảng màu vàng treo trên cửa được viết ba chữ lớn "Trân Bảo Lâu".

Cái tên Trân Bảo Lâu, Bạch Khởi đã từng nghe qua, nghe nói Trân Bảo Lâu này là một thương hội mua bán đá quý rất nổi tiếng, có lịch sử đã mấy trăm năm ở Đại lục. Nơi này nghe nói còn có thợ thủ công tốt nhất, có đồ trân châu ngọc bảo quý nhất ở Đại lục, là nơi tất cả các cô nương yêu thích nhất. Đương nhiên Bạch Khởi cũng chỉ là tình cờ nghe người khác nói, dù sao với địa vị thân phận của Bạch Khởi bây giờ, những nơi như Trân Bảo Lâu vốn không được Bạch Khởi xem trọng.

Đối với những nơi như vậy, Bạch Khởi vốn cũng không để ý nhưng nhìn khuôn mặt thích thú của những cô nương khi đi ra và sự ra vào tấp nập của quan khách, lại nhìn Linh Nhi bên cạnh mình, Bạch Khởi mới sửng sốt phát hiện, lâu như vậy nhưng Linh Nhi vẫn chưa có bất kỳ đồ trang sức nào. Nhìn đôi tay trống không, hai tay nhẵn nhụi, trơn tuột nhưng không có một vật gì, nhất thời cảm giác có lỗi chợt xuất hiện trong lòng Bạch Khởi. Mặc dù hắn biết Linh Nhi không để ý đến điều này, nếu Linh Nhi để ý thì muốn bao nhiêu không phải chỉ cần một câu nói là được sao, nhưng từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ nhắc đến, hơn nữa Bạch Khởi cũng không nghĩ đến vấn đề này, nói ra thật sự có chút hổ thẹn.

Dù sao son phấn, đồ trang sức châu báu có cô nương nào mà lại không thích chứ? Mặc dù không nói ra ngoài miệng, nhưng trong lòng nhất định là rất thích, còn bản thân mình lại không hề để ý, điều này khiến Bạch Khởi có chút hổ thẹn, kéo tay Linh Nhi Bạch Khởi đi vào trong Trân Bảo Lâu.

- A… Vào đây làm gì vậy?

Linh Nhi ban đầu rất ngạc nhiên, thấp giọng kinh ngạc kêu lên.

- Còn hỏi nữa, đương nhiên là mua đồ trang sức cho nàng rồi, lẽ nào còn có thể còn có chuyện khác nữa sao?

Bạch Khởi sau khi nghe xong vừa kéo Linh Nhi vừa nói, trong lúc nói hai người đã bước vào trong Trân Bảo Lâu.

Quần áo mà hai người mặc rất bình thường, không phải là cao cấp nhưng cũng không tệ lắm, quần áo của giới trung lưu, không phải quý giá nhưng cũng không phải là đồ vải thô, nhưng nó vẫn thu hút ánh mắt của không ít người. Dù sao tuấn nam mỹ nữ lúc nào cũng thu hút ánh mắt của người khác, Bạch Khởi là một nam nhân khôi ngô, tuấn tú, còn Linh Nhi, vẻ đẹp thuần khiết như nước của nàng làm lay động lòng người, nếu không phải là mỹ nữ thì trong Đế Đô sợ là cũng khó tìm được mấy cô gái xinh đẹp như thế.

Cho nên khi hai người bước vào trong lập tức thu hút sự chú ý, mặc dù quần áo của hai người xem ra rất bình thường, nhưng khí chất mới nhìn đã biết là lai lịch không bình thường. Đặc biệt là khí chất hồn nhiên của Bạch Khởi mới nhìn đã biết là người phú quý, giàu có. Trưởng quầy ở đây kiến thức rộng rãi, đương nhiên không vì vấn đề quần áo mà xem thường Bạch Khởi. Sau khi nhìn thấy Bạch Khởi và Linh Nhi bước vào lập tức cáo lỗi với khách quan đang đứng bên cạnh chạy vội lại chỗ Bạch Khởi.

- Tiểu thư và thiếu gia, xin hỏi hai vị muốn mua thứ gì? Nếu muốn mua hàng cao cấp, trên lầu trên của chúng tôi còn có một số phẩm vật quý giá, nhưng giá có hơi đắt, hai vị xem…

Trưởng quầy nở nụ cười lấy lòng, cúi đầu khom lưng nói với Bạch Khởi.

Ở lầu một, mặc dù rộng đến trăm mét vuông, có mười mấy quầy hàng nhưng hàng hóa ở đây lại đều là hàng có chất lượng thấp nhất, bán cho người bình thường thì có thể nhưng quý tộc thật sự và người có tiền chẳng bao giờ để ý đến những thứ đó. Mà vừa vặn là trong Đế Đô Thành Hoa Hồng của Bất Diệt Hoàng Triều, quý tộc thật sự và người có tiền lại rất nhiều, rất nhiều. Cho nên lầu một đều là hàng thông thường, còn lầu hai mới là nơi chuẩn bị hàng cao cấp cho một số người, đương nhiên những thứ ở lầu một thứ nào cũng hơn một kim tệ, còn lầu hai… đồ ở đó không có mấy trăm kim tệ thì đừng nghĩ đến chuyện mua nó.

Trưởng quầy cũng là vì nhìn Bạch Khởi và Linh Nhi có khí chất phi phàm nên mới nói như vậy, đương nhiên cũng vì đây là lần đầu Bạch Khởi và Linh Nhi đến nơi này nên không phải là khách quen. Nếu là khách quen thì không mất thời gian đã lên thẳng lầu hai rồi.

- À, vậy hãy dẫn chúng ta lên xem xem, ta nhất định sẽ cho ngươi không ít tiền.

Bạch Khởi nghe xong lời này nhãn thần sáng ngời, lập tức nói. Tiền… chỉ là chút lòng thành mà thôi. Bạch Khởi bây giờ không còn là Bạch Khởi mấy năm trước, Bạch Khởi bây giờ cao lớn vạm vỡ, khí chất cao sang. Kim tệ dự trữ của Bạch Khởi có một trăm bảy mươi triệu kim tệ, mặc dù còn có việc phải dùng, nhưng ít nhất vẫn còn một tỉ kim tệ chưa dùng đến. Mua một vài món trang sức căn bản không phải là vấn đề gì to tát, nói không chừng, toàn bộ Trân Bảo Lâu này, không… ngay cả khi Trân Bảo Lâu kinh doanh ở khắp cả Đại lục, nếu Bạch Khởi thích thì có thể mua bất cứ lúc nào.

- Vâng… vậy mời hai vị…

Trưởng quầy nghe xong vội vàng cười, hắn biết phán đoán của mình là chính xác. Mặc dù y phục trên người của hai người này giống như chẳng ra gì nhưng lai lịch tuyệt đối không bình thường, đây không phải là kinh doanh hay sao?

Khách quan bình thường cho dù là chủ nhân có kêu trưởng quầy cũng không tự mình tiếp đón, trừ phi là gặp được nhân vật quan trọng nào đấy, dù sao nhiệm vụ của hắn là quản lý toàn bộ. Nhưng hôm nay hắn lại tự mình đón tiếp Bạch Khởi và Linh Nhi vì hắn cảm thấy khí chất của hai người không bình thường, tiếp đón tốt nói không chừng lại gặp thần tài.

Khi bước lên lầu trên, trước mặt Bạch Khởi xuất hiện ba bốn quầy hàng và một loạt các ghế mềm mại, cũng không biết là dùng loại lông gì để chế tạo ra những chiếc ghế này, nhưng xem ra vô cùng mềm nhẹ. Hơn nữa trên lầu hai còn tràn ngập trong không gian một mùi hương nhè nhẹ làm tinh thần sảng khoái, so với vẻ náo nhiệt ở ngoài cửa thì ở đây yên lặng hơn nhiều. Lẳng lặng lẻ loi cũng là bộ dạng của mười mấy người ở trên lầu hai này, nhưng nhìn quần áo và khí chất thì ai cũng là người giàu có cao sang.

Bạch Khởi và Linh Nhi đi lên, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, trưởng quầy lập tức kêu người mang tới những đồ trang sức châu báu, nhìn bề ngoài cũng không tệ, tinh khiết, trong sáng, đẹp đẽ. Vẻ mặt của Linh Nhi đầy thích thú ngắm đi ngắm lại, nhưng cuối cùng chỉ lấy ra một đôi hoa tai nhỏ nhất nhìn đi nhìn lại nhưng vẫn đầy thích thú.

Đôi hoa tai mặc dù không lớn, phía trên chỉ có một viên ngọc bích nho nhỏ, làm thành một đôi, xem ra cũng không tệ, nhìn thấy phản ứng của Linh Nhi, Bạch Khởi không chịu được lắc lắc đầu, nghĩ lại địa vị của Bạch Khởi bây giờ lẽ nào còn có những điều không đạt được sao.

Giữa lúc Bạch Khởi mở miệng chuẩn bị mua toàn bộ những mặt hàng tốt hơn thì đột nhiên có một âm thanh chói tai vang lên:

- Ha ha… không ngờ hôm nay ở Trân Bảo Lâu lại gặp được một mặt hàng thượng đẳng như vậy. Cô nương, cô muốn thứ đó sao? Tôi sẽ mua toàn bộ cho cô được không?

Nghe xong thanh âm này sắc mặt của Linh Nhi có chút ửng đỏ cộng thêm một chút tái đi, còn Bạch Khởi tự nhiên nhíu mày. Với địa vị của Bạch Khởi lúc này, ai dám trêu chọc nữ nhân của Bạch Khởi trước mặt đám đông chứ? Điều đó chẳng khác gì tìm đến cái chết. Phóng mắt khắp Đế Đô này sợ là cho dù với đẳng cấp của Lý Tầm Hoan và Bối Tác Tư cũng không dám làm như vậy, Bạch Khởi bây giờ có thể nói là đứng trên tất cả.

Ngẩng đầu nhìn lên trước mặt là một quý tộc trẻ tuổi, bên cạnh là bốn năm tên dáng dấp như thủ hạ, khuôn mặt không có vẻ anh tuấn, mặc trường bào màu trắng, mới nhìn đã biết là loại phong lưu đào hoa, khiến người khác không thích.

- Không cần đâu, chúng tôi có tiền… ông chủ chúng tôi mua tất cả, còn có thứ gì tốt cũng lấy ra hết đi…

Sau khi nghe xong Bạch Khởi bèn bình thản nói, với cấp bậc của Bạch Khởi căn bản không cần tính toán với loại ăn chơi trác táng này. Bạch Khởi đã nhiều năm không quay lại Đế Đô, rất nhiều người không nhận ra Bạch Khởi, hơn nữa địa vị thân phận của Bạch Khởi mỗi lúc đều có sự biến hóa, thay đổi. Cho đến hôm nay những kẻ ăn chơi trác táng chẳng qua chỉ là con kiến trong mắt của Bạch Khởi mà thôi, có bốn hộ vệ cấp Đấu Sư xem ra cũng rất khá nhưng Bạch Khởi thấy căn bản chẳng qua chỉ là một lũ kiến hôi mà thôi. Bạch Khởi căn bản chỉ cần chỉ một ngón tay là có thể giết chết hắn, hà tất phải tính toán với hắn.

- Vâng, công tử tất cả tổng cộng là ba mươi bốn kiện đồ trang sức, hết thảy bảy ngàn bốn trăm kim tệ, hàng tốt hơn chúng tôi cũng có, tôi sẽ lập tức kêu người đi lấy cho ngài…

Sau khi trưởng quầy nghe xong hai mắt liền sáng rực, hắn biết lần này đã gặp được thần tài rồi.

- A… bảy ngàn bốn trăm kim tệ… nhiều quá, chúng tôi không cần nhiều vậy… trưởng quầy… tôi chỉ cần thứ này là được rồi.

Linh Nhi rất thích những đồ này, nhưng sau khi nghe xong lập tức kêu lên rồi chỉ lấy đôi hoa tai nhỏ nhỏ lúc ban đầu mà thôi.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, vẻ mặt của trưởng quầy bèn thay đổi, nhưng rất nhanh bình thường trở lại, không làm luôn, mà chỉ nhìn về hướng của Bạch Khởi, hắn biết người làm chủ thật sự vẫn là người trẻ tuổi đang đứng trước mặt.

Nhưng không đợi Bạch Khởi nói, tên quý tộc trẻ tuổi không nhìn Bạch Khởi mà lập tức xen vào cười mỉa mai nói:

- Sao vậy? Không có tiền à? Không có đủ tiền sao? Ha ha… cô nương ta sẽ mua cho cô, chỉ cần cô…

Nhưng chưa nói xong lời nói của hắn đã bị Bạch Khởi cắt đứt, không khí trong phòng trong nháy mắt đã giảm xuống cực độ, Bạch Khởi lạnh lùng nói:

- Con kiến chẳng đáng tính toán với con rồng lớn vì con kiến quá nhỏ bé, nhưng nếu con kiến thật sự chọc giận con rồng, sợ là ngay cả cái chết cũng không biết sẽ chết thế nào, ngươi phiền quá, tốt nhất là câm mồm lại cho ta, lập tức cút đi cho ta, nếu không ngươi sẽ hối hận đấy.

Lời nói này lập tức khiến cho tất cả những người đứng xung quanh đều ngẩn cả người. Tất cả mọi người đứng trên lầu hai đều nhìn về hướng của Bạch Khởi và thanh niên quý tộc, nhưng phần lớn đều muốn xem trò vui trước mặt, dù sao đối với bọn họ mà nói, cuộc sống của bọn họ thật sự rất nhạt nhẽo vô vị, lúc nào cũng muốn tìm trò vui, hôm nay hình như đã may mắn tìm được. Còn thanh niên quý tộc bỗng thay đổi sắc mặt, lập tức quát lớn:

- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại một lần nữa xem, ngươi biết ta là ai không? Ta là người Tác Mã Lam Gia tộc… cha ta là Tác Mã Lam Công Tước, sao ngươi dám nói với ta như vậy chứ?!

Lời nói vừa phát ra, sắc mặt của những người đứng xung quanh nháy mắt đã thay đổi, bất giác lùi lại một bước, thậm chí ngay cả trưởng quầy vốn muốn đi ra khuyên bảo hắn cũng bất giác lùi về phía sau. Những người ở đây mặc dù nói đều là những Đại quý tộc giàu có nhưng đã là người thuộc về xã hội thượng lưu, thật sự không thể không biết đến Tác Mã Lam Gia tộc, dù sao Tác Mã Lam Gia tộc cũng là gia tộc có uy danh khắp nơi, là một trong mười gia đình quý tộc lâu đời của Đế Quốc.

Tác Mã Lam Gia tộc có phong địa ở phương Nam của Đế Quốc, là gia tộc lớn mạnh, vô cùng giàu có, có lịch sử đến mấy trăm năm. Tổ tiên của bọn họ mặc dù không phải là những người có công khai quốc nhưng đã từng có quyền thế bậc nhất một thời của Đế Quốc, có được tước vị Công Tước Thế Tập. Ở Đế Quốc sức ảnh hưởng của bọn họ rất lớn, đặc biệt là ở phía Nam, bọn họ lại càng như vậy. Gia tộc có cường giả cao siêu và giàu có vô cùng, có ảnh hưởng sâu sắc ở phương Nam, trên quan trường của Đế Quốc cũng có lực lượng không nhỏ. Trong thập đại gia tộc xếp hàng thứ ba, uy danh không thua kém Lan Lăng gia tộc và Lam Linh Uy Nhĩ gia tộc, thực lực không cần nghĩ cũng biết.

Cho nên sau khi nghe nói đối phương là người của Tác Mã Lam Gia tộc, tất cả mọi người đều kinh sợ, đều khiếp đảm, tất cả đều mang nhãn thần đồng tình nhìn về hướng của Bạch Khởi. Người đắc tội với người của Tác Mã Lam Gia tộc của Bất Diệt Hoàng Triều ngoại trừ người đó là người của Lam Linh Uy Nhĩ gia tộc, hoặc là người của Lan Lăng gia tộc, ngoại trừ là người của hai gia tộc này ra còn những người khác ắt sẽ phải chết, không có ai có thể cứu được họ. Tác Mã Lam Gia tộc xứng đáng là vô địch cự phách, những gia tộc khác đều không thể nào so sánh được với ba gia tộc này. Đương nhiên bây giờ có lẽ có thêm một gia tộc… Bạch Gia… Nếu là người của Bạch Gia thì có lẽ còn cứu được. Đáng tiếc là… bọn họ không nhận ra Bạch Khởi là người của Bạch Gia, dù sao Bạch Gia căn bản không ở tại Đế Đô, hơn nữa người cũng thưa thớt nên đương nhiên người ta không nhận ra.

- Tác Mã Lam Gia tộc? Ha ha…

Bạch Khởi nghe xong lời này chẳng hề để ý chỉ cười một tiếng, cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng ngược lại Linh Nhi lại rất căng thẳng, làm Bạch Khởi phải nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng để an ủi.

Tác Mã Lam Gia tộc thì Bạch Khởi biết, Đế Quốc đệ tam gia tộc, giống như Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc, bọn họ có được sự ủng hộ tin tưởng của Thái Tử, thế lực không nhỏ. Hôm nay nếu tên thanh niên kia đụng phải người khác, nói không chừng mới chỉ nói ra tên Tác Mã Lam Gia tộc đã có thể hạ gục đối phương rồi, nhưng đáng tiếc người mà hắn đụng phải hôm nay lại chính là Bạch Khởi…

Bạch Khởi là ai? Bạch Khởi là Tây Bắc Vương, Bắc phương Nguyên Soái của Đế Quốc, dưới trướng binh mã có đến trăm vạn, bản thân còn là cường giả cấp Đấu Thánh, bên ngoài đồn đại cũng là nhân vật cấp Đấu Đế. Ngay cả Lý Tự Minh Bạch Khởi cũng không sợ, chống đối trước mặt mọi người, ở Đế Quốc hắn còn sợ ai nữa chứ? Một Tác Mã Lam Gia tộc nhỏ bé Bạch Khởi căn bản không thèm nhìn, nếu là mấy năm trước Bạch Khởi còn để mắt đến, nhưng bây giờ… bọn chúng chẳng là gì hết.

- Thế nào sợ rồi sao? Ha Ha… Sợ thì quỳ xuống lạy ta ba lạy, sau đó giao cô nương bên cạnh ngươi cho ta, chuyện này có thể kết thúc, nếu không thì… Ha ha…

Sau khi thiếu gia của Tác Mã Lam Gia tộc nghe xong thì nhất thời nở nụ cười kiêu ngạo, vẻ mặt hách dịch nói.

Đương nhiên chỉ qua vài câu nói này không khó để nhìn ra hắn là một kẻ ăn chơi trác táng hèn kém, không hề chuyên nghiệp, một chút tố chất cũng không có, quả thực là quá mất mặt. Kẻ ăn chơi trác táng thật sự chính là những nhân vật như Lý Tầm Hoan, Bối Tác Tư, nói ra… loại người như hắn cũng không đáng xách dép cho hai người đó.

Đương nhiên kẻ không chuyên nghiệp thì vẫn là kẻ không chuyên nghiệp, nhưng ngược lại hắn đã thành công trong việc chọc giận Bạch Khởi. Nét mặt của Bạch Khởi đột nhiên biến đổi, lạnh lùng nhìn quét về phía đối phương, vốn là không cần phải tính toán với loại người như vậy, tính toán với hắn khó tránh khỏi việc tự hạ thấp mình, nhưng bây giờ xem ra không dạy dỗ hắn thì không được.

Lạnh lùng liếc mắt về phía đối phương, Bạch Khởi lạnh lùng nói:

- Cho hắn một bài học, để hắn biết bản thân mình là ai.

Vừa dứt lời hai cường giả Ảnh Tộc ở bên cạnh Bạch Khởi trong nháy mắt đã xuất hiện, không nói nhiều lập tức xông tới đánh năm người đối phương bao gồm cả vị thiếu gia của Tác Mã Lam Gia tộc xuống đất. Trong nháy mắt đã xuất ra công phu thượng đẳng, thiếu gia của Tác Mã Lam Gia tộc mặt không còn hột máu, trông thảm thương vô cùng. Mặc dù hai Đấu Vương Ảnh Tộc bên cạnh Bạch Khởi đã quay về Ảnh Tộc giúp Ảnh Thiên, nhưng cường giả bên cạnh Bạch Khởi còn vô số, lúc nào cũng có hai Đấu Vương theo bên cạnh Bạch Khởi, người ngoài cũng khó mà phát hiện… Mặc dù nói thuật ẩn nấp của bọn họ không chuyên nghiệp bằng những người của Ảnh Tộc, nhưng thực lực lại ngang bằng, người bình thường đừng mơ tưởng đến chuyện phát hiện ra tung tích của bọn họ.

- Ha… nhã hứng đi chơi của ta đều bị các ngươi phá hỏng rồi, chi bằng trưởng quầy hãy đem tất cả những thứ này, còn cả những đồ trang sức tốt nhất của các ngươi mang đến Tây Bắc Vương phủ cho ta, quản gia sẽ đưa tiền cho ngươi, chúng ta đi.

Bạch Khởi hừ lạnh một tiếng đứng dậy nói, nói xong lập tức kéo Linh Nhi bỏ đi. Hôm nay nếu không phải vì Linh Nhi có mặt ở đây nên Bạch Khởi không muốn nhuốm màu máu tanh nếu không thì tuyệt đối sẽ phân tên kia thành năm mảnh. Đương nhiên… chuyện ngày hôm nay làm như vậy là được rồi, với tính cách của Bạch Khởi, không động thủ thì thôi, động thủ thì chỉ đơn giản dạy cho một bài học là có thể xong việc rồi.

Khi đi đến cửa, Bạch Khởi đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn đám nhà Tác Mã Lam Gia tộc hừ lạnh một tiếng nói:

- Quay về nói với chủ nhân nhà ngươi, chuyện hôm nay nhất định phải giải thích cho ta, nếu không nội trong một tháng ta sẽ khiến Tác Mã Lam Gia tộc các ngươi biến mất sạch sẽ khỏi Đế Đô này, nhớ rõ lời Bạch Khởi ta nói đấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status