Cửu u long giới

Chương 298: Giáo Hoàng Điện


Mâu thuẫn của Bạch Khởi và Lý Tự Minh đã mãnh liệt đến nỗi không thể không dấy thành bão tố, nhưng bọn họ không nghĩ tới ở giữa Đại Lục, lúc này có một nguy cơ chầm chậm tiến gần đến họ. Bọn họ có thể đã quên, bởi vì chuyện chính biến của Thái Tử Lý Dũng đã kéo theo một thế lực vô cùng khủng lồ, hơn vạn năm không ai có thể rung chuyển, Quang Minh Giáo Đình.

Bạch Khởi chém chết ba mươi tên Quang Minh võ sĩ cấp Đấu Vương, mười hai vị Hồng Y Giáo Chủ, một Hồng Y Đại Giáo Chủ, cùng với một Thẩm Phán Trưởng của Thẩm Phán Hội Giáo Đình. Hơn vạn năm nay chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy, đây là triệt để chà đạp lên sự tôn nghiêm của Giáo Đình, Quang Minh Giáo Đình đương nhiên không thể bỏ qua như vậy.

Ở giữa Đại Lục, tại Quang Minh Đế Quốc, trên Trung Ương Thánh Sơn. Trong một cung điện kiến trúc nguy nga, một vị Giáo Hoàng Bệ Hạ thân mặc trường bào màu vàng kim đầu đội một vương miện màu vàng kim, đặc biệt ngồi ở giữa Vương tọa. Sau lưng hắn là một tượng Quang Minh Nữ Thần khổng lồ do Hán Bạch Ngọc điêu khắc thành. Phía dưới Giáo Hoàng có hơn vài chục người đang ngồi. Ngồi ở vị trí bên trái toàn bộ là Hồng Y Đại Giáo Chủ nhìn sơ qua ít nhất có một hai chục người, bên phải Giáo Hoàng đều là Giáo Đình Thánh Kỵ Sĩ, người nào người nấy mặc khôi giáp màu vàng, hai vị Thẩm Phán Trưởng và Thẩm Phán Hội Trưởng của Giáo Tông Thẩm Phán Hội, hơn mười vị Nguyên Soái của Quang Minh Quân đoàn. Mỗi một người đều nằm trong hàng ngũ Đấu Đế cường giả.

- Mễ Lặc, vừa nãy ngươi đã gõ vào chuông cảnh báo của Giáo Đình là vì cái gì vậy? Bây giờ mọi người đều đã đến đông đủ, ngươi cũng nên nói ra rồi.

Vị Giáo Hoàng Bệ Hạ ngồi ở Vương tọa trung điển trên cao, Thánh Lộ Dịch nghiêng đầu nhìn vị Hồng Y Giáo Chủ thứ nhất bên trái mình, Hồng Y Giáo Chủ Mễ Lặc, người nắm giữ tổ chức tình báo của Giáo Đình.

Chuông cảnh báo của Giáo Đình nằm ở đỉnh cao nhất của Giáo Đình Thánh Sơn, là chuông cảnh báo của Quang Minh Thần Điện. Ngoại trừ gặp chuyện trọng đại do Hồng Y Đại Giáo Chủ hoặc là Thánh Kỵ Sĩ gõ, nếu không người khác không được tới gần chuông cảnh báo nghìn bước. Một khi gõ vang chuông cảnh báo, tất cả các Hồng Y Đại Giáo Chủ và Thánh Kỵ Sĩ và Giáo Hoàng Bệ Hạ trong Thánh Sơn này đều phải chạy tới Giáo Hoàng Điện trong khoảng thời gian ngắn nhất, bởi vì đây biểu hiện là Giáo Đình đã xảy ra việc trọng đại. Chuông cảnh báo của Giáo Đình hơn vạn năm không bị gõ vang rồi.

Những người ngồi ở đây tuy biết rằng đã xảy ra chuyện lớn không hay, nếu không người luôn chín chắn như Mễ Lặc sẽ không gõ vang chuông cảnh báo. Nếu như hắn đã làm như vậy, đó nhất định là xảy ra chuyện gì rồi. Sau khi Giáo Hoàng Bệ Hạ hỏi lời này, bọn họ lần lượt xoay đầu nhìn vị Hồng Y Đại Giáo Chủ ngồi ở chiếc ghế màu đỏ bên tay trái Giáo Hoàng.

- Đúng vậy, Giáo Hoàng Bệ Hạ tôn kính!

Mễ Lặc đứng dậy, khẽ cúi người chào Giáo Hoàng, sau đó nhìn khắp bốn phía, sau khi thở một hơi dài có chút lắp bắp nói:

- Các vị, hiện tại ta không thể không nói cho các vị một tin tức bi thương. Ba mươi vị Quang Minh võ sĩ, mười hai vị Hồng Y Giáo Chủ, và Hồng Y Đại Giáo Chủ Tư Bì Nhĩ và Thẩm Phán Trưởng La Lâm các hạ mà chúng ta phái đi phương Đông Bất Diệt Hoàng Triều đều bị giết chết. Thậm chí các thế lực của chúng ta ở Bất Diệt Hoàng Triều đều bị người khác diệt trừ tận gốc!

- Cái gì! Điều này sao có thể!

Lời này vừa nói ra, những người xung quanh đều đứng lên, một người không khỏi kinh hãi nói, bọn họ không dám tin đây là sự thật.

Bọn họ không tin Bất Diệt Hoàng Triều phương Đông lại dám làm như vậy, cũng không tin Bất Diệt Hoàng Triều có thực lực này. Phải biết là ba mươi Quang Minh võ sĩ là ba mươi Đấu Vương a, còn Thẩm Phán Trưởng La Lâm đó là Đấu Đế cường giả, cộng thêm một Hồng Y Đại Giáo Chủ Tư Bì Nhĩ và mười hai vị Hồng Y Giáo Chủ, hơn vạn Tế Tư lại bị người khác diệt trừ tận gốc, đây quả thật là chuyện không thể tin nổi. Nếu nói Bất Diệt Hoàng Triều chỉ giết chết những Tế Tư kia, bọn họ còn có thể tin, nhưng cùng lúc giết nhiều cường giả như vậy bọn họ ít nhiều cũng có chút không thể tin.

- Mặc dù ta cũng không tin, nhưng người của ta đã xác nhận qua rồi, Thánh Nữ đã dẫn bọn cường giả tới sau rời khỏi Bất Diệt Hoàng Triều, đi vào trong Thiên Long Đế Quốc rồi, ở đó đã không còn bao nhiêu người của ta nữa, nhưng nội ứng của chúng ta đã trả lời lại chuyện này, quả thật có chuyện như vậy, người của ta hoàn toàn bị diệt trừ rồi.

Tuy rằng không muốn nói, nhưng cuối cùng Mễ Lặc cười khổ một tiếng, quyết định kể hết mọi chuyện mà mình biết ra.

Có những chuyện có thể che giấu, có những chuyện lại không thể che giấu, chuyện này thật ra hắn đã sớm biết rồi. Vào ngày thứ hai bọn người Tư Bì Nhĩ bị giết hoàn toàn, hắn đã biết rồi, chỉ là hắn không dám nói ra. Thân là người phục trác tình báo của Giáo Đình, chuyện lớn như vậy hắn không dám có chút qua loa, càng không dám ăn nói lung tung. Sau ba lần dò xét xác thật chuyện này, sau đó hắn mới dám nói ra.

- Là ai!

Giáo Hoàng Thánh Lộ Dịch ngồi trên ngai vàng màu vàng ở giữa, không nói những lời dư thừa, chỉ là sắc mặt biến đổi, trầm giọng nói. Khí thế vô cùng khổng lồ thoáng chốc bộc phát ra, khiến cho những người xung quanh thở không nổi.

Tuy rằng Giáo Hoàng Bệ Hạ không nói nhiều, nhưng cho dù là ai cũng biết vị Giáo Hoàng Bệ Hạ này thật sự tức giận rồi. Giáo Hoàng của Giáo Đình từ trước đến nay đều do Đấu Đế cường giả đảm nhiệm, ít nhất cũng có tu vi của Ngũ Tinh Đấu Đế, và phải là Hồng Y Đại Giáo Chủ mới có thể thông qua tuyển chọn để trở thành Giáo Hoàng. Mọi người đều biết mỗi một nhiệm kỳ của Giáo Hoàng đều nhậm chức hơn trăm năm, ngoại trừ vị đệ nhất Giáo Hoàng Thánh Bỉ Đắc đã đảm nhận hơn một nghìn năm, không còn người nào có thể vượt qua con số này nữa. Giáo Hoàng trong thời gian nhậm chức sẽ thể hiện thực lực của bọn họ và quyền lợi của bọn họ. Về phần vị đương nhiệm Giáo Hoàng Bệ Hạ Thánh Lộ Dịch này đã là vị Giáo Hoàng thứ một trăm mười ba, đã ngồi ở trên vị trí này hơn chín trăm năm rồi. Là vị Giáo Hoàng có thời gian đương nhiệm dài thứ hai của Giáo Đình, thực lực của hắn không thể nào lường được.

Khí tức không gì sánh được từng đợt tràn ngập trong căn phòng Giáo Hoàng Điện rộng lớn này. Tuy rằng Giáo Hoàng chỉ nói có hai chữ, nhưng tất cả mọi người đều biết, chuyện này đã chọc giận tới vị Giáo Hoàng Bệ Hạ ngày thường mặt mũi hiền lành này. Một vạn năm rồi, đã một vạn năm Quang Minh Thần Điện chưa bao giờ chịu tổn thất lớn như vậy. Nhưng hôm nay, hôm nay lại có người dám giết chết nhiều người của Giáo Đình như vậy, đây rõ ràng là đang khiêu khích cả Giáo Đình, và cả Quang Minh Thần Điện. Đây chính là chà đạp lên sự tôn nghiêm của Quang Minh Thần Điện, chuyện như thế tuyệt đối không cho phép xảy ra.

- Là Bạch Khởi! Bạch Khởi, Bắc phương Nguyên Soái của Bất Diệt Hoàng Triều. Lần này hắn chính là người động thủ, còn có thủ hạ của hắn. Về phần diệt trừ những người còn lại của chúng ta, lại chính là Hoàng Đế Bất Diệt Hoàng Triều Lý Tự Minh.

Mễ Lặc không chút do dự trầm giọng nói.

- Bất Diệt Hoàng Triều có năng lực này, nhưng Bạch Khởi là ai? Hắn lại có thể giết được nhiều cường giả của chúng ta như thế?

Thánh Lộ Dịch nhắm mắt nói.

- Bạch Khởi là thiên tài của Đại Lục phương Đông. Theo tình báo của chúng ta, năm nay hắn chỉ mới hai mươi tuổi, nghe nói thực lực là cấp Đấu Đế. Bên ngoài đồn đại hắn vừa đột phá cấp Đấu Đế, nhưng theo tình báo của chúng ta, hắn chỉ dùng một chưởng đã đánh chết Thẩm Phán Trưởng La Lâm, một quyền giết hơn nghìn người. Biểu hiện như thế tuyệt đối không chỉ là mới vừa đột phá Đấu Đế cường giả. Ta nghĩ chắc là một Đấu Đế cấp cao, thực lực cụ thể không rõ lắm. Về phần các cường giả khác đều thủ hạ của Bạch Khởi giết. Theo tình báo của chúng ta, Bạch Khởi đã thu nạp những thành phần Ma Pháp Liên Minh còn sót lại ở phương Bắc, và gần đây các phong ấn mở ra cũng có liên quan đến hắn. Thần Thánh Ma Pháp Liên Minh đã có rất nhiều người hồi phục lại lực lượng Ma pháp. Tư Bì Nhĩ chính là chết dưới tay Cấm Chú Hỏa Ma pháp. Ngoài ra hắn còn có không biết cụ thể bao nhiêu cường giả, thực lực rất mạnh.

Theo tình báo mà mình nhận được, Mễ Lặc làm một phán đoán, sau khi trải qua khoảng mấy giây suy nghĩ đã cho ra một kết luận như vậy.

- Cái gì, năm nay chỉ hai mươi tuổi, lại có tu vi Đấu Đế, và còn là Đấu Đế cấp cao? Mễ Lặc ngươi xác định là ngươi không nhầm lẫn chứ?

Không đợi Giáo Hoàng Thánh Lộ Dịch lên tiếng, những người xung quanh đã kinh hãi kêu lên. Một tên Thánh Kỵ Sĩ nhịn không được nói lớn.

Những người bọn họ có thể đạt được cấp Đấu Đế, người nào không phải trải qua mấy trăm năm khổ luyện? Người trẻ nhất trong số đó cũng đã hơn hai trăm tuổi, và là Đấu Đế cấp thấp. Đấu Đế cấp cao hai mươi tuổi, bọn họ bất luận nói thế nào cũng không thể tin được.

Trên Đại Lục này người đạt được cấp Đấu Đế không nhiều, chỉ có khoảng mười người. Nhưng Quang Minh Giáo Đình dù sao cũng là Quang Minh Giáo Đình, hơn vạn năm nay thống trị cả Đại Lục, là nơi trung tâm của nhân loại. Quang Minh Thần Điện ẩn chứa vô số lực lượng không để người khác biết. Bọn Thánh Kỵ Sĩ này là một trong số đó, đây cũng chính là nguyên nhân giúp cho Giáo Đình sừng sững vạn năm không đổ.

Về phần người ngoài không biết sự tồn tại của bọn Đấu Đế cường giả này, là vì những người bọn họ ngoại trừ Thẩm Phán Trưởng của Thẩm Phán Hội Giáo Tông, những người khác hoàn toàn không bước ra khỏi Thánh Sơn Giáo Đình nửa bước. Một khi đã đạt được cấp Đấu Đế, suốt đời sẽ ở lại canh giữ Thánh Sơn, giống như mười mấy Hồng Y Đại Giáo Chủ đang ngồi đây vậy. Những người bọn họ là lực lượng dũng mãnh nhất của Thánh Sơn, cũng là nguyên nhân khiến cho Quang Minh Thần Điện sừng sững vạn năm không đổ.

- Xin lỗi. Ta không hề nhầm lẫn, lúc đầu ta cũng cảm thấy có sự nhầm lẫn, nhưng sau này ta phát hiện đây đều là thật. Và theo điều tra của ta, trước tuổi mười lăm, Bạch Khởi vốn không thể tu luyện đấu khí, cũng có thể nói là trước tuổi mười lăm, hắn ngay cả Đấu Giả cũng không phải…

Mễ Lặc cười khổ nói, sự thật này giống như thần thoại vậy, khiến người khác rất khó tiếp nhận, điều này bản thân Mễ Lặc cũng hiểu rất rõ.

- Cái gì! Trước mười lăm tuổi không phải là Đấu Giả! Năm năm. Chỉ cần thời gian năm năm có thể đạt được Đấu Đế cao cấp?!

Lần này ngay cả Giáo Hoàng cũng kinh động rồi. Trên Đại Lục có trăm tỷ dân khẩu, trải qua nhiều năm như vậy, Giáo Hoàng không phải không thấy qua một số cường giả kinh tài tuyệt diễm. Hai mươi tuổi đạt đến Đấu Đế cấp cao tuy rằng có chút khiến người khác chấn động, nhưng hai mươi tuổi đạt đến cấp Đấu Đế cũng không phải là không có. Nhưng trong vòng thời gian năm năm đạt được Đấu Đế cấp cao, điều này khiến cho người nghe có chút rợn người rồi.

- Vâng!

Mễ Lặc bất đắc dĩ gật gật đầu.

- Nhất định phải diệt trừ Bạch Khởi này!

Trong mắt Giáo Hoàng chợt lóe lên một tia hàn quang lạnh lùng nói. Hắn nói không nhiều lắm nhưng thể hiện được tâm tư của hắn.

Bạch Khởi quá khủng bố rồi, trong thời gian năm năm đã đạt được cấp Đấu Đế cao cấp, nếu như cho hắn thêm một chút thời gian nữa hắn sẽ đạt được cấp bậc gì? Điều này ngay cả Giáo Hoàng cũng không dám nghĩ, tuy rằng nói cấp càng cao tu luyện càng khó, nhưng nếu Bạch Khởi cứ theo đà này mà phát triển, e rằng Giáo Hoàng cũng không thể nào chịu nổi nữa.

Bạch Khởi đối với Giáo Đình vốn không có hảo cảm, điều này có thể thấy được từ việc hắn hạ thủ với người của Giáo Đình. Cho nên Giáo Đình căn bản không thể lôi kéo hắn. Nếu là không phải là người của mình thì là địch nhân rồi. Đối với địch nhân, Giáo Đình quyết không nương tay, xuống tay giết chết thiên tài khi còn trong nôi chính là cách lựa chọn duy nhất của Giáo Đình. Hơn vạn năm nay bọn họ không biết đã bóp chết bao nhiêu thiên tài rồi, cũng không ngại giết thêm một tên nữa.

- Điều này… Bệ Hạ, chuyện này e rằng có chút khó khăn.

Trong lòng Mễ Lặc phát sầu. Giáo Hoàng Bệ Hạ nói đơn giản như vậy, chuyện này nếu thật sự bắt tay vào làm còn không phải là mình động thủ sao? Nhưng lực lượng của Bạch Khởi trong khoảng thời gian ngắn hắn khó mà tính toán ra được. Thực lực của bản thân Bạch Khởi đủ khủng bố rồi, lực lượng thủ hạ của hắn không đủ để đạt thành chuyện này, huống hồ chi, lời của Mễ Lặc còn chưa nói hết.

- Khó khăn? Không có cường giả sao? Yên tâm, cho dù là muốn giết chết Bạch Khởi, tự nhiên cũng sẽ không để ngươi ra tay đơn độc. Bây giờ ta phái ra năm Thánh Kỵ Sĩ, năm Hồng Y Đại Giáo Chủ, cộng thêm một trăm tên Quang Minh võ sĩ. Ta muốn Bạch Khởi chết! Mễ Lặc, lần này người đích thân đi, phải là cho sạch sẽ, xóa bỏ vĩnh viễn tên Bạch Khởi trên Đại Lục này!

Thánh Lộ Dịch lần này đúng là đã hạ quyết tâm rồi, không chút do dự đã trực tiếp phái ra bọn Thánh Kỵ Sĩ và năm Hồng Y Đại Giáo Chủ, cộng thêm một trăm tên Quang Minh võ sĩ thần bí nhất của Giáo Đình, lực lượng như thế đủ để giết bất kỳ Đấu Đế cường giả nào!

- Không. Bệ Hạ. Ta không thể không nói là, cho dù có nhiều cường giả như vậy chúng ta vẫn khó mà động thủ. Theo tình báo của chúng ta, Bạch Khởi đã liên kết với Hắc Ám Thần Điện rồi. Muốn giết chết Bạch Khởi, chúng ta buộc phải giải quyết hết bọn người Hắc Ám Thần Điện. Bạch Khởi tựa hồ cũng có quan hệ không bình thường với người của Thiên Kiếm Sơn phương Bắc. Dựa vào cá tính của người này, nếu chúng ta động thủ với Bạch Khởi, khó trách hắn sẽ không nhúng tay vào a.

Mễ Lặc cười khổ nói, Hắc Ám Thần Điện là một mối họa lớn, muốn đối phó với bọn chúng không phải là dễ. Nếu Hắc Ám Thần Điện dễ đối phó như vậy, e rằng sớm đã bị Quang Minh Thần Điện diệt trừ rồi, còn có thể sống đến giờ sao? Bọn chúng có thể sống đến bây giờ và lúc nào cũng chống đối với Giáo Đình, đủ để chứng minh lực lượng của bọn chúng khủng bố đến cỡ nào rồi.

Hắc Ám Thần Điện kia còn có cách giải quyết, nhưng tên ở Thiên Kiếm Sơn phương Bắc kia, không có các nào để đối phó được. Nếu chọc giận người đó, quỷ mới biết sẽ xảy ra chuyện gì. Hắn không dễ đụng đến, so với Hắc Ám Thần Điện, hắn còn lợi hại hơn nhiều, còn khủng bố hơn nhiều.

- Cái gì! Cái lão già ở Thiên Kiếm Sơn phương Bắc cũng có quan hệ với Bạch Khởi? Chết tiệt. Ta đã biết hắn có thể quật khởi trong thời gian ngắn như vậy, đằng sau nhất định có người chống lưng. Lúc đầu còn tưởng là Ma Thần chuyển thế, nhưng xem ra bây giờ không thoát khỏi quan hệ với Thiên Kiếm Sơn phương Bắc rồi. Nếu hắn nguyện ý, có thể trong vòng năm năm đào tạo ra một Đấu Đế cường giả… Uhm… nếu đã như vậy, trước mắt đừng lo chuyện Bạch Khởi nữa, tạm thời tha cho hắn. Nhưng Hắc Ám Thần Điện cũng nhúng tay vào chuyện này rồi, chúng ta không thể không cho bọn chúng một bài học được. Để cho bọn chúng hiểu rõ, Quang Minh Thần Điện không phải là để đám chuột nhắt như Hắc Ám Thần Điện có thể chống lại.

Thánh Lộ Dịch nhắm mắt nhàn nhạt nói. Lúc nói lời này, trong đôi mắt màu xanh sâu thẫm lóe lên một tia hàn quang.

Nói xong những lời này, Thánh Lộ Dịch cao giọng quát:

- Người đâu, chuẩn bị điều động Quang Minh Quân đoàn, Quang Minh Kỵ Sĩ Đoàn, Quang Minh Tế Tự Đoàn, điều động một nghìn vạn binh mã cho ta. Các ngươi tự thống lĩnh, diệt trừ toàn bộ cứ điểm của Hắc Ám Thần Điện ở phương Tây mà các ngươi biết. Giết sạch toàn bộ Hắc Ám Thần Điện trong cảnh nội Quang Minh Đế Quốc, dạy dỗ một chút đám người Hắc Ám Thần Điện. Cho bọn chúng biết, ai mới là chủ nhân trên Đại Lục này, để bọn chúng hiểu rõ, chúng ta là người mạnh nhất trên Đại Lục này, còn bọn chúng chỉ là một đám bò sát ẩn úp ở góc âm u không dám ra ngoài!

Khẩu khí Thánh Lộ Dịch không thể không nói là không lớn. Nguyên Đại Lục này e rằng chỉ có hắn mới có khẩu khí lớn như vậy. Nếu đổi lại là một người khác tuyệt đối không có can đảm nói như thế, đổi lại là một người khác, nghĩ cũng không dám nghĩ đến chuyện này.

Sau một hồi hội ý trong Giáo Đình, tất cả mọi người đều bắt đầu hành động, một lượng lớn binh mã Giáo Đình bắt đầu đại quy mô điều động. Hoàng Đế của Đế Quốc Quang Minh cũng nhận được mệnh lệnh từ Thánh Sơn. Cả một Đại Lục phương Tây, còn có Đại Lục Trung Ương cũng triển khai một quy mô lớn, diệt sạch các thế lực Hắc Ám. Đây là chuyện ngàn năm chưa từng xảy ra. Một số người đã có dự cảm không tốt, thậm chí có người đoán đây có phải là nhạc dạo đầu cho Quang Ám Đại Chiến trong truyền thuyết hay không.

Trong khoảng thời gian ngắn cả Đại Lục nổi dậy sóng gió, trong khoảng thời gian ngắn ở Đại Lục Trung Ương cả Đại Lục phương Tây đã dấy lên một trận gió tanh mưa máu.

Đương nhiên đây là nói sau, sau khi tất cả mọi người rời khỏi nơi này, Giáo Hoàng Thánh Lộ Dịch nhìn Mễ Lặc trước mặt, thấp giọng nói:

- Mễ Lặc, ngươi ở lại ta có chuyện muốn nói với ngươi.

- Vâng Bệ Hạ, xin hỏi người có dặn dò gì?

Mễ Lặc gật gật đầu ở lại. Sau khi mọi người đi ra ngoài hết, lúc đại sảnh trống rỗng này chỉ còn lại Mễ Lặc và Giáo Hoàng, Mễ Lặc khom lưng thấp giọng cung kính hỏi.

- Ngươi đừng lơ là tên Bạch Khởi bên đó, quan sát chặt chẽ cho ta. Còn ở Thiên Kiếm Sơn phương Bắc kia cũng trông chừng cho ta. Hai người này sống không được bao lâu nữa, ta không hy vọng trong lúc này lại xảy ra sai sót gì, đợi cơ hội tới ta sẽ cho bọn họ cùng chết.

Thánh Lộ Dịch nhắm mắt khẽ nói.

- Cái gì! Bệ Hạ, ngài nói thật chứ? Tên Bạch Khởi không nói làm gì, nhưng tên Thiên Kiếm Sơn kia, ngài cũng biết sự lợi hại của hắn a. Nếu đối phó với hắn…

Sắc mặt của Mễ Lặc biến sắc, giật mình nói. Đối phó với Bạch Khởi, Mễ Lặc còn tán thành, dù sao nguồn gốc của Giáo Đình ở đây, nếu thật sự giết chết Bạch Khởi, người của Thiên Kiếm Sơn tìm đến, nhiều nhất cũng là hai bên cùng bị thương tổn, Giáo Đình chịu thiệt mà thôi, hắn cũng không thể vì vậy mà giết sạch Giáo Đình. Nhưng nếu như muốn giết hắn, thì tình hình khác rồi, tên kia phát điên lên, tiêu diệt Giáo Đình không phải là điều không thể.

- Ha ha. Cái này không cần ngươi bận tâm, ta tự có an bài. Ngươi yên tâm, không nắm chắc phần thắng ta sẽ không làm bừa đâu. Nhưng, hắc hắc, lập tức sẽ có cơ hội thôi…

Giáo Hoàng thần bí cười, nhìn Mễ Lặc một cái rồi nhàn nhạt nói. Trong ánh mắt xanh sâu thẳm chứa đựng sự hưng phấn và cuồng nhiệt, cùng với rất nhiều tình cảm khác, khiến người ta không thể nào nhìn thấu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status