Đã lâu không gặp

Chương 52


Bão tuyết yên lặng bao trùm cả thành phố, thành phố S được bao trùm bởi một chiếc áo khoác màu trắng bạc.

Thật ra thì phía Nam thành phố, tuyết cũng không rơi nhiều như vậy.

Thời tiết bên ngoài là âm độ C, bên trong cũng không có khí ấm, nhưng nhiệt độ trong cơ thể hai người vẫn tăng lên.

Cô vùi đầu trong ngực anh, nhỏ giọng khóc phát tiết tức giận đến mệt, sau đó liền ngoan ngoãn nắm trong lòng anh không nhúc nhích, chỉ có âm thành sụt sịt, rất đáng thương nhưng lại đáng yêu.

“Khóc đủ chưa?” Anh nhẹ thở dài, buông cô ra một chút, vuốt hững sợi tóc bị nước mắt của cô làm ướt.

Cô nhìn ngang lồng ngực anh, cố ý không nhìn vào mắt anh.

Anh nhìn bộ dạng này của cô, không nhịn được nhẹ giọng nở nụ cười.

“Anh cười cái gì…” Con mèo nhỏ lập tức xù lông, liếc mắt nhìn anh. “Anh còn cười nữa, em sẽ cho anh thua táng gia bại sản đó, em không tiếc đâu.”

Anh cực kỳ yêu cô, không nhịn được cúi đầu hôn lên trán cô. “Ừ, không sao, thua sạch thì có vợ anh, trong làng giải trí cô ấy là người hấp dẫn nhất, rất biết kiếm tiền.”

“Ai là vợ anh…” Mặt cô càng nóng. “Tư Không Cảnh, em phát hiện, da mặt anh ngày càng dày rồi đấy.”

Tâm tình của anh rất tốt, tựa người vào cạnh bàn phía sau, khẽ tách hai chân ra, để cho cô đứng ở giữa, duỗi tay ôm lấy cô. “Quà tặng năm mới vào lúc anh ba mươi mốt tuổi, đúng là không gì tốt hơn.”

Khoảng cách năm năm, thời gian qua, sau khi anh trở về nước, tình cảm của hai người nghiêng ngả, quanh co, cuối cùng cô cũng nguyện ý ngả vào vòng tay rộng mở của anh lần nữa.

Giờ phút này, cuối cùng anh cũng có thể nói rõ ràng với chính mình, không kể thời gian, khoảng cách, trái tim thay đổi,tình cảm này sẽ không bao giờ thay đổi – cô vẫn thích anh.

Mà trong năm năm này, anh khiến cô phải chịu khổ, chịu mệt mỏi, anh còn thời gian rất dài rất dài, có thể từ từ trả lại.

May mắn cuộc đánh cược trong năm năm này, cuối cùng anh cũng không thua.

“Anh thật già…” Tại sao cô lại không hiểu ý của anh, bĩu môi, trên khuôn mặt lại không che giấu được nở nụ cười.

“Thật sao?” Anh nhìn cô, chậm rãi nói. “Cái này là quà tặng năm anh ba mươi hai tuổi, phải là…”

Anh vừa nói, vừa dùng dấu tay vẽ loạn trước mắt cô. “Một đứa nhóc như vậy, ước chừng 3,2 kg? Ừ… Đúng vậy, bẽ trai có thể nặng hơn một chút.”

Mặt cô đỏ lên, vừa thẹn vừa tức trừng anh.

“Em có biết loại ánh mắt này, rất dễ khiến đàn ông khoái chí không?” Đôi môi mỏng vòng lên một đường cong xinh đẹp. “Mặc dù hơi nhiều quần áo, chẳng qua anh cũng không sợ phiền toái.”

Phong Hạ bị khuôn mặt như bị cấm dục và lời nói trêu đùa của anh làm cho bối rối, đứng tại chỗ nhìn anh một hồi, nói. “Em đột nhiên phát hiện. “Hình như anh bị ba em ám vào người.”

Tư Không Cảnh nghe thấy lời của cô,… hồi lâu sau mới trả lời. “Đây là lời khen ngợi hay là…”

Cô càng thêm vui vẻ. “Được lắm, thì ra anh cảm thấy em so sánh anh với ba em chính là hạ thấp anh, em phải trở về tố cáo với ông ấy.”

“Được.” Anh tự tay chỉnh lại khăn quàng cổ của cô. “Anh về với em.”

Cô nghe mà ngẩn người. “…anh về nhà cùng em?”

“Ừ.” Anh cầm tay cô. “Giao thừa, là ngày gia đình đoàn viên ăn tất niên, em nhẫn tâm nhìn anh một người lẻ loi hiu quạnh sao?”

Cô còn chưa nói, anh đã tắt đèn, dắt tay cô ra cửa, lấy chìa khóa trong túi khóa cửa phòng làm việc lại.

“Nhà em, hiện tại còn có ông bà ngoại em, ba mẹ em, anh trai chị dâu, dì Doãn Bích và chú Kha Đắng, còn có…” Cô nhìn gò má lạnh lùng của anh, xách theo lá gan, sâu kín nhắc nhở anh.

“Còn có bạn thân anh.” Anh xoay người đối mặt với cô, ôm cô vào trong ngực, vẻ mặt giống như đang bàn luận thời tiết hôm nay thế nào. “Kha Ấn Thích, đã lâu anh không gặp cậu ta rồi, đi thôi.”



Đường buổi tối không bị lấp, Tư Không Cảnh đi nhanh, một lúc sau đã đến dưới nhà họ Phong.

Cô bước xuống xe, nhìn anh kéo phanh thắng, tắt động cơ xe, trong lòng thổn thức.

Hơn một giờ trước, anh kéo cô trở lại, trong lòng vẫn còn những khổ sở, nhớ nhung ứ đọng không nói nên lời.

Mà một tiếng sau, anh vẫn kéo cô trở lại, nhưng lúc này đây, hai người lại cùng nhau về nhà cô.

“Còn ngây ngốc gì vậy?” Anh đã xuống xe, đi tới trước mặt cô, thấy cô còn đang ngơ ngác nhìn mình.

“Tư Không…” Cô nhìn anh không chớp mắt. “Lát nữa, anh đi cùng em đi chơi bắn pháo hoa, được không?”

Anh nhét tay cô vào áo khoác của mình, giương môi. “Được.”

“Anh thức suốt đêm cùng em nhé, đêm nay em không muốn ngủ.” Anh đưa cô đi về phía thang máy trong tòa nhà, nghe cô nói. “Nếu không, lát nữa chúng ta ra ngoài? Hay là đến bờ sông nói chuyện?”

“Đều được.” Anh bấm nút thang máy, nhỏ giọng nói. “Chỉ cần em vui.”

Bốn chữ này.

Sau khi nghe xong, cô lập tức có chút vội khẽ cúi đầu.

Sau khi mất đi rồi được lại, cái loại cảm giác sợ hãi tất cả đều không thật, cô đang nếm trải.

Anh hiểu rõ cảm xúc của cô, đi vào thang máy, sau khi nhấn số tầng, anh thản nhiên đổi đề tài. “Lần đầu tiên gặp mặt, không mua gì cho ông bà ngoại, có chút thất lễ.”

Cô còn đang chìm trong loạt cảm xúc của mình, vừa nghe anh nói chuyện, mặt lập tức ngẩng lên. “Em vừa nghĩ tới! Em muốn đến phòng làm việc lấy gì đó cho ông bà ngoại… sao lại…”

Thật sự trên đầu chữ sắc có cây dao…

Anh nhìn cô gấp đến độ xoay quanh, hình như tâm tình rất vui vẻ, chờ đến nơi, anh đưa cô đến cửa nhà quen thuộc của cô.

Ấn chuông cửa, cửa nhanh chóng được mở ra, Dung Tư Hàm nhìn thấy hai người họ đứng ở cửa, không chút kinh ngạc, còn dịu dàng cười với Tư Không Cảnh. “Mời vào.”

“Bác gái, năm mới vui vẻ.” Anh cũng ôn hòa cười. “Lại tự tiện quấy rầy như vậy.”

“Không cần khách khí.” Dung Tư Hàm đưa cho anh đôi dép lê. “Lần trước, lúc cậu tới tôi không có ở đây, nếu không sẽ nói cậu ở lại ăn cơm, hôm nay đúng lúc có thể ăn cơm cùng nhau, vô cùng náo nhiệt.”

“Cậu không phải đi cùng ba mẹ mình sao? Dừng một chút, Dung Tư Hàm lại hỏi.

Anh lắc đầu. “Không sao ạ, hôm nay tới đây, quan trọng hơn.”

Dung Tư Hàm nhìn anh, nhìn anh đang cầm tay Phong Hạ, đáy lòng lập tức sáng tỏ, cười vui vẻ. “Vào ngồi đi, vừa ăn vừa từ từ nói.”

Ba người đi vào phòng khách, trong lòng Phong hạ bất ổn, vẫn đi chậm lại sau lưng Tư Không Cảnh.

Nhưng đây là gặp người nhà của cô, cuối cùng sao cô lại phải lo lắng như vậy?...

“Ông bà ngoại, bác nai, trị dâu, chú dì, năm mới vui vẻ.” Anh vừa gật đầu, vừa chào hỏi những người ngồi bên bàn ăn.

Phong Hạ nghe anh chào hỏi xong, toàn thân như đổ mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn lướt qua mọi người, vẻ mặt tất cả mọi ngời ngồi bên canh bàn đều rất bình thản.

“Hạ Hạ.” Phong Trác Luân tựa lưng lên ghế, ung dung nói. “Không phải con nói đến phòng làm việc lấy đồ sao? Sao lại đưa một pho tượng lớn về thế này?”

Cô bị ba nhạo báng càng bối rối, lại nghe anh bình tĩnh trả lời. “Bác trai, là con muốn trở về cùng Hạ Hạ, về sau,vào lúc chính thức tới cửa, con nhất định sẽ báo trước với bác trai, bác gái.”

“Ngồi đi.” Ngược lại, ông bà ngoại của cô nhìn qua rất hài lòng. “Cậu nhóc, cháu tên gì?”

“Tư Không Cảnh.” Anh ngồi xuống bàn ăn với cô, nhẹ nhàng đáp lại ông bà.

Bà ngoại cô gật đầu, nói. “Tên rất hay, vậy… công việc của cháu là?”

“Trước kia, cháu và Hạ Hạ đều là nghệ sĩ, nhưng bây giờ, cũng không phải thân phận như vậy nữa rồi.” Anh nhận chiếc đũa Dung Tư Hàm đưa đến, gắp rau cho ông ngoại, bà ngoại. “Công việc của cháu đủ để nuôi gia đinh, Hạ Hạ thích làm gì, chỉ cần cô ấy vui vẻ là được rồi.”

“Tốt.” Ông ngoại và bà ngoại nhìn nhau, cười tủm tỉm nhìn hai người. “Trai tài gái sắc, rất xứng đôi.”

Phong Hạ ở một bên, nghe được khiến trái tim cô nóng lên, ngẩng đầu nhìn anh.

Lại thấy anh cũng đang nhìn về phía mình, múc canh vào chen giúp cô, bứng đến trước mặt, nhẹ nói. “Trước tiên uống chút canh đi, làm ấm người.”

Phong Dịch và Diệp Thiên Tinh ngồi đối diện hai người, cuối cùng Diệp Thiên Tinh cũng không nhịn được, cười nói. “Luôn nhìn trên tivi và máy tính, lần này được thấy tận mắt, cảm giác đúng là không giống, Hạ Hạ, em có biết trên thế giới này, không biết có bao nhiêu cô gái hâm mộ em nữa.”

Cô ngượng ngùng, nhìn anh trai và chị dâu, nở nụ cười ngọt ngào.

“Lần này có nhớ bạn ở nước ngoài, mua một ít sữa bột cho bé.” Tư Không Cảnh nhìn Diệp Thiên Tinh. “Mấy ngày nữa sẽ đưa đến cho anh trai và chị dâu.”

“Làm phiền rồi.” Phong Dịch gật đầu.

“Hả?...” Diệp Thiên Tinh kinh ngạc, ánh mắt nhìn anh càng thêm tán thưởng. “Thật ngại quá…”

“Có gì mà ngại? Mọi người đều có năng lực nuôi gia đình, tặng ít sữa bột có gì không được?” Phong Trác Luân bị vợ mình cho một miệng lớn thức ăn vẫn không nhịn được, muốn kéo bạn tốt vào liên minh. “Muốn vào cửa nhà họ Phong này, không chỉ chuẩn bị từng đó, còn phải chăm sóc từng người một, dù là nhỏ nhất cho chu toàn mới đúng...”

“Tên nhóc nghệ sĩ đó đã chuẩn bị tốt như vậy.” Doãn Bích không cho Phong Trác Luân chút mặt mũi nào, lạnh lùng nói với Tư Không Cảnh. “Không ngờ cậu lại xử lý chu toàn được như vậy.”

“Chuyện này với khả năng của chú dì đều có thể làm được.” Tư Không Cảnh khiêm tốn cười.

Lúc này, cửa thư phòng đột nhiên mở ra, chỉ thấy Kha Án Thích và một cô gái xinh đẹp cùng bước ra ngoài.

“Anh Ấn Thích, chị Tâm Tâm.” Phong Hạ thấy thế, mở miệng gọi hai người, cười híp mắt.

Tóc và áo của cô gái đi bên cạnh Kha Ấn Thích hơi loạn, không có ý nói chuyện, chỉ có thể nhẹ nhàng trừng hai mắt với Phong Hạ.

“Hạ Hạ.”

Kha Ấn Thích sửa sang lại cổ áo sơ mi màu đen của chính mình, đi tới bên cạnh Tư Không Cảnh, lanh lúng nói. “…Tư Không, đã lâu không gặp.”

Tư Không nghiêng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của bạn tốt, một lúc sau mới cong cong khóe môi. “Cà vạt bị lệch kìa.”

Kha Ấn Thích nhíu mày một chút, theo bản năng nhìn xuống cà vạt của mình, lại phát hiện cà vạt vẫn vô cùng chỉnh tề.

Vừa thấy mình bị gài bẫy, ánh mắt của tổng giám đốc trẻ tuổi công ty Kha Thị nhíu lại, nhìn sang Phong Hạ. “Hạ Hạ, tặng cho em một món quà năm mới.”

“Hả?” Phong Hạ nghi ngờ nhìn anh. “Cái gì?”

“Lúc Tư Không còn ở Mĩ, nhà trọ của cậu ấy gần với redlight district…” Kha Ấn Thích ngồi xuống ghế với vợ, trầm thấp nói. “Cũng chính là phố ăn chơi, rất gần.”

Một người một đao, thế lực ngang nhau, Phong Trác Luân ở một bên xem cuộc chiến vô cùng vui vẻ, lười biếng bổ sung một câu. “Lựa chọn ở một nơi như vậy, thật sự là chính nhân quân tử sao?”

“Chú Kha Đằng.”

Tư Không Cảnh không kiêu ngạo nhìn sang Kha Đằng.”Lần trước chú muốn mua bức ‘Cung Khuyết’, trong buổi đấu giá cháu đã giành được, lúc chú dì về Mĩ, cháu sẽ chuyển cho chú.”

Kha Đằng vẫn luôn lạnh lùng đặt đùa xuống, thản nhiên giương lên khuôn mặt giống như được gọt dũa. “Một phần bảo sao của ba vợ cậu, tôi sẽ đưa cho cậu.”

Cuối cùng ông lại chuyển hướng sang con trai mình. “Cằm.”

Vẻ mặt Kha Ấn Thích cứng lại.

“Son môi.” Kha Đằng khẽ nhấp một ngụm rượu, tiếc chữ như vàng.

Cô gái bên cạnh Kha Ấn Thích hân không thể trực tiếp cùi mặt mình vào trong bát, mà khuôn mặt Kha Ấn Thích giống ba anh như đúc cũng cứng lại.

Tư Không Cảnh nhìn ba vợ tương lai, lại thấy vẻ mặt của bạn tốt, trong lòng vui vẻ hơn, đưa tay vuốt mái tóc đang còn phủ sương của Phong Hạ.

**

Ăn xong cơm tất nhiên, đã gần khuya.

Phong Dịch và Diệp Thiên Tinh mang theo con gái, thuận đường đưa ông bà ngoại về nhà, gai đình Kha Đằng cũng theo đó rời khỏi.

Trong nhà nhất thời chỉ có bốn người, Phong Hạ mới để đũa xuống, chỉ nghe thấy giọng nói của ba mình vang lên. “Tư Không Cảnh, cậu theo tôi vào thư phòng một chút.”

Dung Tư Hàm đang chuẩn bị đi rửa bát, thấy thế thì liếc Phong Trác Luân, cảnh cáo.

“Hàm Hàm, bà đừng trừng tôi…” Phong Trác Luân uất ức lại kiêu ngạo, ở trước mặt Tư Không Cảnh vẫn muốn duy trì hình tượng của mình. “Đánh cho tàn phế? Người xui xẻo không phải là Hạ Hạ?”

“Ông đánh thắng được nó sao?” Dung Tư Hàm ảo não nhìn chồng mình bước vào thư phòng, cũng xoay người đi vào bếp.

Phong Hạ nhìn Tư Không Cảnh đứng dậy, đưa tay nhẹ kéo vạt áo anh.

Tư Không Cảnh nghiêng đầu nhìn cô, khẽ cúi người, hôn lên mũi cô. “Yên tâm.”

Cô nhìn anh, không nói lời nào.

“Không cãi lại, không động thủ, đánh chửi, tự nhiên muốn làm gì cũng được.” Anh véo khuôn mặt cô, nhẹ giọng cười. “Mục đích của anh chỉ có một, có thể lấy được Tư Không phu nhân là tốt rôi.”

Bên trong căn phòng ấm áp, lời nói ấm áp, do anh nói, lại tuyệt đối không thấy buồn nôn.

“Khụ khụ…” Trong thư phòng truyền đến tiếng ho của một vị già mà không kính.

Cô nhìn vào mắt, cố gắng kiềm chế tâm tình muốn ở cùng với anh mọi nơi mọi lúc, gật đầu. “Vậy anh đi đi.”

“Ừ.” Anh đứng dậy. “Chờ anh nói chuyện xong với ba em, anh cùng em ra ngoài đốt pháo hoa.”

Cô đưa mắt nhìn bóng dáng của anh biến mất sau cánh cửa của thư phòng, thở dài, bưng bát đi vào bếp.

Trong phòng bếp, Dung Tư Hàm nhận lấy bát và đũa trong tay cô, không nhịn được cười nói. “Ba con không phải chú Phó Chính, sẽ không thẳng tay bay đến trước mặt người khác đánh nhau.”

Cô cười, tựa lên người mẹ, thở một hơi thật dài. “Mẹ, con…”

“Con rất tốt.” Trong tiếng nước chảy ào ào, giọng nói của Dung Tư Hàm nhẹ nhàng. “Cậu ấy cũng rất tốt.”

Cô nhìn mẹ.

Máu mủ tình thâm, tâm tư của cô, sẽ không ai rõ hơn người nhà cô.

“mẹ hiểu, cảm giấc mất đi rồi có lại, rất tốt, lại nhất thời khó tiếp nhận, nhưng mà Hạ Hạ, ngàn vạn lần không được hối hận năm năm này.”

Dung Tư Hàm cầm bát rửa qua một chút. “Không có năm năm này, cũng không có hai đứa hôm nay, cũng không thể ở cùng nhau như bây giờ.”

Lòng cô chau xót, khẽ cắn môi.

“Có thể con muốn nói, lãng phí nhiều thời gian như vậy, cảm thấy rất đáng tiếc.” Cô nuốt từng lời của mẹ vào trong lòng. “Nhưng mạ lại cảm thấy, Tư Không là một đứa bé vô cùng tốt, lúc đó nó lựa chọn rời đi, không chỉ có muốn tốt cho con, mà còn muốn tốt cho cả hai đứa.”

“Có lúc quá yêu và quan tâm, ngược lại sẽ bị mất phương hướng, lúc này cần phải đổi vị trí mà suy nghĩ, như thế nào mới là tốt nhất?” Dung Tư Hàm buông bát đĩa trong tay, tắt vòi nước. “Cũng có thể nói, phải ở chung thế nào mới là tốt nhất… lúc còn trẻ ai cũng sẽ phạm lỗi, sẽ mơ màng, cho nên, năm năm này, không trách con, cũng không thể trách thằng bé.”

Cô im lặng một hồi, nghiêm túc gật đầu. “Con biết rồi.”

“Không có điều gì quan trọng hơn hiện tại.” Dung Tư hàm xoa tay, vuốt tóc cô, cười nói. “Phải biết quý trọng.”

“Vâng.” Cô cong cong mắt, dùng sức ôm lấy Dung Tư Hàm. “Cảm ơn mẹ.”



Rửa bát với mẹ, lai sạch bàn ăn, Tư Không Cảnh và ba cô vẫn chưa kết thúc cuộc nói chuyện.

Phong Hạ trở lại phòng ngủ của mình, chờ anh, nằm trên giường yên lặng ngắm pháo hoa.

Trong tiếng nổ tung và tiếng bùng lên, cô lại cảm thấy buồn ngủ mãnh liệt, đến quần áo cũng không thay, cứ nằm trên giường như vậy, dần dần ngủ thiếp đi.

Trong cơn mơ màng, cô cảm thấy có người tắt đèn, sau đó một cơ thể ấm áp tiến lại gần cô, ôm cô vào trong ngực.

“…Tư Không?” Cô mơ mơ màng màng, hơi híp mắt nhìn người bên cạnh.

“Là anh.” Giọng anh truyền đến. “Thay xong áo ngủ rồi ngủ tiếp.”

“Buồn ngủ quá, không muốn thay…” Cô thật sự rất buồn ngủ, cọ vào lồng ngực anh, muốn tiếp tục chui vào mộng đẹp.

Hình như anh hơi dừng một chút, sau đó nhẹ hôn cô một cái. “Em ngủ đi.”

Cô hài lòng, tiếp tục ngủ.

Sau đó cảm thấy anh ôm cô lên một chút, giống như đang loay hoay chơi với búp bê, cởi áo khoác và quần giúp cô.

Cô đang ngủ vẫn phối hợp giơ tay nhấc chân.

Cuối cùng, cô được anh mặc áo ngủ cho, lúc ôm vào trong chăn, cô đã hoàn toàn ngủ say.

Anh không ở bên cạnh cô mấy năm, thật ra cô rất sợ giấc ngủ vào buổi tối, cho dù rất buồn ngủ, nhưng khi chìm vào giấc ngủ, nằm mờ cũng chỉ có khuôn mặt anh, tất cả đều là anh.

Ngày nhớ, đêm mơ, mà người cô nhung nhớ, khi đó với cô mà nói, chỉ là mơ.

Giấc ngủ giao thừa này, hình như là một giấc mơ cực kỳ đẹp, lúc cô tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người có chút nóng, trên người lại hơi nặng.

Khẽ mở mắt, cảm thấy ánh sáng ngoài cửa sổ, hơn nữa có một luồng hô hấp nóng rực phủ lên cổ và xương quai xanh của cô.

“Tỉnh rồi hả?” Giọng nói của Tư Không Cảnh trầm thấp, lại mang theo một chút lười biếng, tiếp tục hôn lên người cô vài lần.

Cô hơi ngẩn ra, tiếp theo lại lắp ba lắp bắp. “Đã… đã là buổi sáng hôm sau rồi…?”

“Ừ.” Anh vốn ngủ ngoài chăn, ôm cô, chăn và quần áo mà ngủ, lúc nói chuyện với cô, tay cũng lặng lẽ dò vào chăn.

“Tôi qua anh ngủ có lạnh không?” Cô nhìn ánh nắng sáng sớm hạ lên khuôn mặt anh, không nhịn được lo lắng hỏi.

Cô vừa hỏi xong những lời này, cũng đã cảm thấy tay anh dò vào trong áo ngủ tìm kiếm.

Vẻ mặt người nào đó lạnh lùng đưa tay nắm lấy phần tuyết trắng của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi trả lời. “Hiện tại không lạnh.”

Mặt cô lập tức đỏ lên, còn chưa kịp nói gì, đôi môi đã bị anh cắn nuốt.

Sáng sớm là khoảng thời gian các giác quan dễ dàng thức tỉnh nhất, cô bị anh nửa đè phía dưới, vừa hôn vừa xoa nắn, đã nhanh chóng thất bại.

Anh dần cảm thấy không thỏa mãn, trức tiếp nâng người cô ra khỏi chăn, dễ dàng cởi nút áo của cô, di chuyển từ môi, xuống cổ, tuyết trắng… theo một đường xuống bụng.

Cô thở dốc, hai tay vòng ra sau gáy anh, đỏ mặt nhìn đáy mắt mang theo khát vọng làm người ta kinh ngạc của anh.

“ảo bảo.” Anh ôm cô đặt lên đùi, không che giấu chút tình cảm nào hôn lên môi cô.

Cô ôm anh, phối hợp cởi áo sơ mi của anh ra.

Giữa hai chân khẽ ẩm ướt, nơi cứng rắn của anh cũng chống đỡ phía dưới.

Vào lúc cung đã lên tên, cửa phòng lại bị một người từ bên ngoài đẩy ra.

Cô sợ đến choáng váng, lật người sang bên cạnh, lăn tới mép giường, mà cùng lúc đó, Tư Không Cảnh phản ứng nhanh hơn, vào lúc cô còn chưa lăn xuống mặt đất, đệm dưới người cô, ôm cô thật chặt, không cho cô ngã bị thương.

Một tiếng vang thật lớn vang lên, tư thế nắm trên đất của hai người hết sức buồn cười, cũng thấy Phong Trác Luân đang đứng trước cửa.

Phong Trác Luân tựa người vào cửa, nhìn hai người, mở miệng nói. “Ba tới thông báo, đến giờ ăn sáng rồi.”

Dứt lời, ông chậm rãi đi ra, đóng cửa lại.

Mặt Phong Hạ đỏ lên, liếc nhìn đồng hồ trong phòng.

Buổi sáng mồng một, có người ăn sáng vào sáu giờ sáng sao?...

Nhìn đồng hồ xong, cô nắm lên người Tư Không Cảnh, vẻ mặt cứng đờ.

“Về sau… anh tuyệt đối không có ý đồ bất chính với em trước mặt ba em.” Tư Không Cảnh vô cùng u oán cảm thán. “ED (*) có lẽ tương đối khá…”

(*) ED: Là chứng rối loạn dương cương, xuất hiện ở những người thường lặp lại tình trạng ‘trên bảo dưới không nghe’ hay còn có thể hiểu là liệt dương.

Cô nhìn bộ dạng kinh ngạc lại không kiềm chế được tức giận của anh, một lúc sau, che miệng cười, còn có càng lúc càng cười vui vẻ.

Anh bất đắc dĩ ôm cô, nhìn cô nằm trên người mình cười nghiêng ngả, đột nhiên mở miệng nói. “Chúng ta đi thôi.”

“Hả?” Cô ngừng cười. “Đi đâu? Nhà anh sao?”

“Florence.” Anh nhẹ nhàng cong môi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status