Đặc công xuất ngũ

Chương 158: Lại một người phụ nữ xinh đẹp lái xe xịn


Hà Tích Phượng cũng trong cùng lúc đó phát hiện ra một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp bước ra từ bên trong chiếc Ferrari, khuôn mặt khé lóe lên một nụ cười, dừng bước quay người lại chờ đợi.

"Cô cô, cháu đến rồi này." Mỹ nữ vừa xuống xe liền nhìn thấy Hà Tích Phượng đang đứng đợi ở cầu thang, bước vội đến trước mặt cô nhưng sau khi thấy người đàn ông đứng sau lưng cô mình thì cũng hơi sững người lại, lập tức thu hồi ánh mắt thân thiết ban nãy lại.

"Tiểu Vũ, không ngờ cháu lại đúng giờ như vậy." Hà Tích Phượng mỉm cười, đưa mắt ngắm nghía cô cháu gái nhỏ hơn mình có bảy tuổi, vui vẻ nói. Trong nhà cũng chỉ có hai hậu bối mới làm cho cô không phải lo lắng gì cả, Tiêu Vũ chính là một trong số đó.

Diệp Phong nhìn cảnh tượng trước mắt mình, vắt óc nghĩ mà cũng không tài nào nghĩ ra Hà Tích Phượng sao lại có quan hệ như vậy với chị của Tiêu Hiểu được chứ, theo như mình được biết, thì Hà Tích Phượng chỉ có một người anh trai là Hà Kiến Quốc, mà Hà Kiến Quốc chỉ vỏn vẹn có một người con thì làm sao đột nhiên từ đâu mò ra hai cô cháu gái này cơ chứ.

"Để tôi giới thiệu một chút." Hà Tích Phượng không nhìn ra được sự khác thường trong giây lát ban nãy, cô lách mình để Diệp Phong đứng lên phía trên trước: "Đây là giám đốc bộ ngoại giao của Hương Tạ Hiên, Diệp Phong, còn vị này là tổng tài vừa mới nhiệm chức của tập đoàn Thiên Nguyên, Tiêu Vũ. Tôi tin là trong những ngày làm việc sắp tới, hai người còn có thể gặp lại nhau." Cô không nhiều lời về quan hệ của mình và Tiêu Hiểu, hoàn toàn là giọng điệu khi làm việc của cô.

"Kỳ thực, chúng cháu đã gặp nhau từ trước rồi." Tiêu Vũ liếc mắt nhìn bộ dạng trấn tĩnh của Diệp Phong, rồi mở miệng nói trước: "Diệp tiên sinh, thật không ngờ anh lại là giám đốc bộ ngoại giao của Hương Tạ Hiên, với thân thủ của anh thì làm một việc như vậy quả thực là hơi lãng phí nhân tài rồi."

"Thế theo ý cô thì tôi nên làm bộ trưởng bộ bảo an của Hương Tạ Hiên hay là làm vệ sĩ đắc lực bên mình của Hà tổng đây?" Diệp Phong thấy có phần nực cười hỏi lại, ánh mắt lưu luyến không ngừng dò xét trên người của cô ta. Cách ăn mặc ngày hôm nay của cô ta hoàn toàn khác với ngày hôm đó, chiếc quần bó sát màu đen được đổi thành một bộ đồ công sở, lộ ra hai chân dưới được bao bọc bởi một đôi tất da chân, nhìn láng mịn, quyến rũ, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy thìđều sẽ có những ý nghĩ miên man bất định, nhưng ai có thể biết được, chính đôi chân thon dài xinh đẹp này lại có thể đá gãy xương, lấy đi tính mệnh của người khác cơ chứ.

Hà Tích Phượng đứng bên cạnh lập tức ngửi thấy mùi thuốc súng phảng phất đâu đây, liền vội vàng ngắt lời: "Nếu hai người vốn đã quen nhau rồi, thì tôi cũng không nói nhiều làm gì nữa, lễ ký kết không lâu sau là bắt đầu rồi. Diệp Phong, cậu đi sắp xếp dặn dò mọi người hãy phấn chấn lên, nhất thiết không được để xảy ra vấn đề gì đấy."

Diệp Phong cũng biết bây giờ không phải là lúc luận bàn quyền cước mồm mép, liền thản nhiên chào một câu rồi đi vào bên trong. Sau khi bảo người đi kiểm tra lại hội trường một lần nữa, còn mình thì đi đến chỗ tiếp đãi, nhấc danh sách lên quan sát xem người cần đến đã đến được bao nhiêu rồi.

Đợi đến khi Diệp Phong rời đi rồi thì Hà Tích Phượng mới kéo Tiêu Vũ vào bên trong của một phòng làm việc, hỏi về chuyện cô với Diệp Phong quen nhau như thế nào, sao vừa mới gặp nhau đã như muốn đánh nhau thế. Bây giờ nàng đã biết thân phận thật của Diệp Phong, thì cho dù gia tộc Tiêu Thị có ngồi trên đống tài sản trị giá mấy trăm tỉ đi chăng nữa thì cũng không nên đắc tội với tổ chức xã hội đen.

"Chỉ là những người tập võ tỉ thí với nhau mà thôi." Sau khi ngồi vào chỗ thì Tiêu Vũ mới hời hợt giải thích thêm: "Lần Trước Hiểu Hiểu bỏ nhà ra đi, lại ở trong chính nhà của Diệp Phong, cháu muốn đưa Hiểu Hiểu về nhà nhưng anh ta ngăn lại, vì thế nên mới xảy ra một trận đánh nhau."

Hà Tích Phượng thầm cảm thấy kinh hãi, cô cũng biết chuyện Tiêu Hiểu bỏ nhà ra đi, nhưng vài ngày sau là cô bé đã lại mò về rồi, cô cứ nghĩ là sự việc đã sớm trở thành quá khứ rồi, không ngờ còn có một sự việc xen kẽ ở giữa như vậy.

"Cháu không đả thương cậu ta đấy chứ?" Do dự hồi lâu, Hà Tích Phượng mới lo lắng hỏi thăm. Tất cả mọi người trong nhà, bao gồm thúc thúc, anh họ, chẳng có ai biết được mọi việc mà Tiêu Hiểu đã làm ở nước ngoài, chỉ duy có mình là biết rõ cô cháu gái này ngoài mặt thì nhỏ nhẹ thục nữ, nhưng thực ra nàng ta khi còn ở nước ngoài thì suốt ngày trà trộn nơi võ đài ở chợ đen, cô cũng đã nghe qua về những trận quyết đấu đẫm máu, đầy tàn khốc ở đó, vì thế nên có thể sống sót, hơn nữa lại không thương tích gì trở về thì có thể thấy rõ thực lực cô cháu gái này không đơn thuần chút nào.

"Đả thương anh ta?" Tiêu Vũ chậm rãi lắc đầu rồi thở dài nói: "Anh ta không đả thương cháu đã là tốt lắm rồi. E rằng cô cũng đã bị bề ngoài của anh ta lừa gạt rồi, hôm đó cháu cũng có một suy nghĩ như thế đấy, cho rằng anh ta là một thư sinh trói gà không chặt, không ngờ cuối cùng lại bị bại dưới tay anh ta, hơn nữa đấy là anh ta còn chưa dùng hết lực đấy. Nếu anh ta mà đến võ đài ở nước T thì có lẽ sẽ trở thành một ông hoàng mạnh nhất từ trước đến giờ."

Hà Tích Phượng vẫn chăm chú nghe thì bỗng nhiên giật mình đánh thót, trong ấn tượng của cô thì người như Diệp Phong chắc là suốt ngày giam mình trong phòng học, là một sinh viên tài cao hiếu học thành tài, nhưng hôm nay xem ra, cậu ta có lẽ cũng là mượn cớ đi ra nước ngoài học tập để làm những việc khác cũng nên. Không biết vị đại thiếu gia của Lãnh Phong Đường này đã trải qua cuộc sống mười năm ở nước ngoài ra sao.

"Nếu nói như vậy thì Diệp Phong cũng là một cao thủ võ thuật rồi phải không?" Hà Tích Phượng nghĩ lại những việc gần đây mà người đàn ông đó làm, thì dường như đều là nằm ngoài dự tính của cô. Cậu ta có thể đánh tay đôi với cô cháu gái thực lực phi phàm này của mình, hơn nữa lại còn đánh thắng nữa chứ, thật đáng kinh ngạc: "Cô vẫn chưa nhìn thấy cậu ta sử dụng bản lĩnh thật sự của mình, hôm nào cũng phải bảo cậu ta biểu diễn một phen cho xem mới được."

"Cô, sao cô hình như không lấy gì làm kỳ lạ vậy?" Tiêu Vũ trong lòng hoài nghi, chẳng có bà chủ nào biết được thuộc hạ của mình trước giờ vẫn che giấu thực lực của mình như thế thì đều không bao giờ biểu hiện thoải mái như thế này, cho dù cô mình có nổi danh là bình tĩnh đi chăng nữa thì cũng không đến mức gặp chuyện mà không sợ hãi thế này chứ?

"Nếu mà ba ngày trước cháu nói cho cô biết Diệp Phong là cao thủ võ lâm, trước giờ vẫn dấu kín bộ mặt thật của mình, thì cô sẽ rất kinh ngạc đấy." Hà Tích Phượng ngước mắt nhìn lên trên, nhớ lại người đàn ông kia mấy ngày hôm nay liên tục đem lại cho mình biết bao điều ngạc nhiên, cô lại tiếp tục nói: "Nhưng, giờ đây cô đã biết được cậu ta vốn không phải là người bình thường, hơn nữa cậu ta còn dùng hành động nói cho cô biết, không có chuyện gì là cậu ta không làm được cả...."

Nghe một hồi miêu tả như đang tự lầm bầm một mình của cô mình, Tiêu Vũ chẳng hiểu nổi ra làm sao nữa, trong suy nghĩ của cô mình thì dường như gã đàn ông kia tựa như không có chuyện gì là không làm được vậy. Lẽ nào trong mắt người tình thì xấu mấy cũng thành đẹp? Đến cả một người trước giờ chưa từng bị chuyện tình cảm tiêm nhiễm như cô cô cũng lâm vào dòng nước xoáy làm cho người ta mất tỉnh táo đến vậy sao?

"Kỳ thực thì chỉ có thân thủ tốt thì có ích gì chứ?" Tiêu Vũ lên tiếng nhắc nhở Hà Tích Phượng vẫn đang suy nghĩ mông lung: "Không phải tất cả mọi việc đều có thể dùng thủ đoạn bạo lực để giải quyết, hy vọng cô cô về sau đừng vì điểm này mà cất nhắc anh ta, vì dù sao đi nữa thì trên thương trường cũng không dùng đến những thủ đoạn đó."

"Đúng là như thế." Hà Tích Phượng thản nhiên xoay người một cái, khôi phục tư thái của một người phụ nữ mạnh mẽ trên thương trường: "Ít ra thì cô cũng sẽ không dùng thủ đoạn bất bình thường để đả kích đối thủ cạnh tranh như tập đoàn Tây Nam đâu. Mặc dù người ta vẫn nói người làm ăn thì chỉ mong kiếm lợi, nhưng bảo tồn một chút lương tâm và có một vài quy tắc mà mình nên tuân thủ, không thể chà đạp nó được."

Tối qua không đợi đến mười hai giờ mà cô đã ngủ lịm đi rồi, có điều sau một giấc ngủ dài thì Hương Tạ Hiên vẫn không hề hấn gì, điều này cũng kiên định được niềm tin trong cô.

Người như Hạng Quân, thì có thể sẽ đạt được lợi nhất thời, nhưng rốt cuộc thì vẫn không thể đạt được thành công.

Trong đầu Tiêu Vũ lập tức nhớ lại lời nói của ông nội hai hôm trước, liền khẽ hỏi: "Bức thư đe dọa của tập đoàn Tây Nam là thế nào vậy cô? Khi trước ông bảo cháu liên hệ với đội luật sư, đang chuẩn bị khởi tố Hạng Quân rồi, thì đột nhiên hôm qua sao cô lại bảo cháu dừng lại vậy, có phải đã giải quyết được rồi không?"

"Xem như đã giải quyết xong một cách viên mãn rồi." Hà Tích Phượng không nói ra sự kiện uy hiếp dọa nổ bom khác nữa, có quan hệ tốt với Tiêu Vũ thì cũng không đồng nghĩa với việc có quan hệ tốt với cả gia tộc Tiêu Thị. Cho dù lần này có trở thành công ty con của tập đoàn Thiên Nguyên đi chăng nữa, thì đó cũng là dựa trên cơ sở hai bên cùng có lợi, chứ không phải đạt được hiệp nghị này là do thông qua quan hệ huyết thống. Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Tình hình tạm thời hiện nay là, tổng tài của tập đoàn Tây Nam sẽ đem tặng Hương Tạ Hiên một câu lạc bộ ở ngay giữa thủ đô một cách vô điều kiện, như vậy cũng coi như là một bồi thường cho sự kiện lần này, để không phải dính vào pháp luật."

"Một câu lạc bộ ấy ạ? Trị giá của nó được khoảng bao nhiêu?" Tiêu Vũ không hiểu gì nhiều cho lắm về tập đoàn Tây Nam, lại càng không hiểu gì về tình hình những câc lạc bộ dưới chướng của nó. Có điều, với phán đoán của cô thì Hạng Quân không thể trả cho cô mình một cái giá quá cao, vì người đàn ông đó keo kiệt có tiếng trên thương trường."

"Có lẽ là trên bảy trăm triệu nhân dân tệ, báo cáo về tài sản ước định thì vẫn chưa có, đợi đến khi nào sự việc với Hidding được xử lý xong xuôi rồi thì bỏ chút thời gian ra bắt tay xử lý những việc này." Hà Tích Phượng hơi suy nghĩ một chút rồi nói ra một con số. Thính Vũ Các mặc dù năm nào cũng thua lỗ, nhưng cũng được coi là một trong những câu lạc bộ có tầm cỡ của Trung Quốc, cô chưa từng buông lỏng đối với việc điều tra đối thủ cùng ngành với mình.

Tiêu Vũ bây giờ đang nắm trong tay cả tập đoàn Thiên Nguyên, số tiền vốn qua tay trong một ngày có khi lên đến hàng trăm triệu, thậm chí hàng tỷ, nhưng cũng nghi ngờ là mình đã nghe nhầm, nếu như chỉ là bảy mươi triệu thôi thì cô còn tin, chứ bảy trăm triệu thìđúng là hơi bị nhiều, tiềm lực của tập đoàn Tây Nam cũng còn có bao nhiêu tiền đâu mà sao lại hào phóng như vậy?

"Cô ơi! Cái này e rằng là chiêu kéo dài thời gian của Hạng Quân cũng nên!" Tiêu Hiểu sau một hồi suy nghĩ bèn nói: "Có lẽ, trong giờ phút này anh ta đang gấp rút tiêu hủy chứng cứ cũng nên, hay làđang tìm đến các quan hệ để hòng thắng kiện chăng? Ngay cả tập đoàn lớn như Thiên Nguyên cũng không thể nào nhả ra bảy trăm triệu một cách dễ dàng như vậy cả! Vậy mà Tây Nam…"

"Thực ra thì mới đầu cô cũng cóý nghĩ giống cháu vậy! Nhưng về sau, khi cô nhớ đến thái độ của Hạng Quân thì thấy lời nói của anh ta không phải là giả, nên cô cũng chẳng nghi ngờ gì cả! Nếu như hôm đó cô không nói làđể cô suy nghĩ thêm, thì có lẽ Thính Vũ Các đã là một phần của Hương Tạ Hiên rồi!"

"Vậy rốt cuộc vì cái gì mà Hạng Quân lại cam tâm nhường lại một câu lạc bộ đáng giá bảy trăm triệu cho cô vậy?" Mặc cho Hà Tích Phượng đã nhấn mạnh thông tin, nhưng Tiêu Vũ vẫn rất nghi ngờ nói: "Lẽ nào anh ta lại sợ bị kiện đến mức như vậy?"

"Dĩ nhiên là không phải rồi!" Hà Tích Phượn lúc này mứoi chầm chậm đứng dậy, đưa mắt nhìn ra ngoài mói: "Là bởi vì Diệp Phong!"

Trước mắt của Hà Tích Phượng lúc này hình ảnh của Diệp Phong lại mờ mờ ẩn hiện trước mặt cô, nếu mà không có hắn ta, chắc là cô đã phải nhờ đến chú của mình, nhờ vào một gia tộc mà mười năm nay cô không chưa từng bước chân vào đó. Khi cô còn nghèo thìđúng là cô chẳng thèm cầu cạnh ai cả, nhưng bây giờ Hương Tạ Hiên đã có quy mô to như vậy, Hà Tích Phượng không muốn nó sụp đổ một cách dễ dàng như vậy. Cũng may mà có Diệp Phong, chính vì có hắn mà cô không phải làm trái với lời thề của mình, làm trái với con tim của cô.

"Diệp Phong?" Tiêu Vũ nhắc lại cái tên này một lần nữa, không hiểu Hà Tích Phượng nói vậy là cóý gì, việc Hạng Quân chịu phạt thì có liên quan gìđến Diệp Phong cơ chứ, lẽ nào hắn ta dùng thủ đoạn bạo lực màép ông tổng giám đốc Tây Nam phải đưa ra điều kiện trao đổi hấp dẫn như vậy. Chuyện này nói ra như đùa vậy? Bây giờ là thời kỳ nào rồi! Làm cái gì cũng có cái giá của nó, bạo lực ở Trung Quốc là không bao giờ làm nên trò trống gì cả, hơn nữa Hạng Quân cũng đâu phải là dạng người hiền lành dễ bắt nạt.

"Đúng vậy! Chính là Diệp Phogn" Hà Tích Phương quay người lại, nói với giọng vô cùng nghiêm túc: "Có lẽ cháu vẫn chưa biết thân phận thật sự của cậu ta! Nếu như cháu biết rồi, thì sẽ không thấy có gì là lạ, khi nghe thấy Hạng Quân bị khuất bị dễ dàng như vậy cả!"

"Thân phận thật sự của hắn ta ư?" Tiêu Vũ vô cùng khó hiểu, liền hỏi ngược lại: "Hắn ta không phải là giám đốc bộ ngoại giao của Hương Tạ Hiên hay sao? Lẽ nào hắn ta lại có một thân phận khác sao?"

"Chức giám đốc ngoại giao ở đây chẳng qua chỉ là cái chỗ để cậu ta tiêu khiển mà thôi, có lẽ cuộc sống ngày trước làm cậu ta nhàm chán, cho nên mới trà trộn vào Hương Tạ Hiên để thể nghiệm cuộc sống của một nhân viên viên chức thông thường xem nó ra sao mà thôi!" Hà Tích Phượng tự cảm thấy cách giải thích này của cô vô cùng buồn cười, nên bèn dừng lại đôi chút rồi lại nói tiếp: "Thực ra cậu ta là con trai của đại ca Lãnh Phong Đường. chắc cháu cũng nghe đến tiếng tăm của băng đảng mới nổi này rồi chứ nhỉ!"

"Lãnh Phong Đường…" Tiêu Vũ lộ vẻ kinh hãi vô cùng, cô không ngờ rằng Diệp Phong lại có một thân phận khủng như vậy. Tiêu Hiểu ngay lập tức liên tưởng tới động tác nhanh nhẹn, sát khí ngút trời, e rằng chỉ có những người suốt ngày lăn lộn trên những võ đài đãm máu mới đủ tư cách đứng nói chuyện với hắn ta, nhưng không phải ai cũng có thể đạt được đến một cảnh giới cao như hắn ta được cả.

"Rất ngạc nhiên phải không?" Hà Tích Phượng đưa mắt lên nhìn đứa cháu gái của mình, cũng thầm biết rằng cho dù nó cố bình tĩnh đến mức nào đi chăng nữa, cũng không dấu nổi sự rung động trong tim: "Mới đầu cô cũng không tin! Nhưng mấy ngày gần đây, các hành động của cậu ta đều thể hiện rằng cậu ta là người của Lãnh Phong Đường, chính vì thế mà Hạng Quân mới ngoan ngoãn như con cừu non vậy!"

Tiêu Vũ lúc này mới hết kinh ngạc đáp: "Cho dù Diệp Phong có là con trai của đại ca Lãnh Phong Đường, nhưng hắn ta lấy lý do gì màđứng ra giúp Hương Tạ Hiên cơ chứ? Lẽ nào chỉ vì hắn ta đang ngồi ở cái chức giám đốc ngoại giao ở đây, mỗi tháng cầm vài vạn tệ tiền công hay sao? Điều này nghe cực kỳ vô lý!

"Cái này thì cô cũng chịu thôi!" Hà Tích Phượng không hề tỏ ra lo lắng như Tiêu Vũ, mà ngược lại, nàng cười lên nói: "Suy cho cùng Hương Tạ Hiên cũng đã qua khỏi kiếp nạn, hơn nữa lại còn thu hồi thêm được một cái Thính Vũ Các nữa, cái câu lạc bộ đó chắc chắn sẽ mang về một lợi nhuận khổng lồ, có khi nó còn có thể vượt qua cả Hương Tạ Hiên ở thành phố T nữa!"

Tiêu Vũ nhìn vào người cô có những hành động khác người của mình, nhếch môi lên cười.

Từ hồi về nước đên giờ, cô quan sát toàn bộ nhất cử nhất động của Hương Tạ Hiên, Tiêu Vũ biết Hà Tích Phượng làm việc vô cùng cẩn thận, nên không có lý do gìđể mà không tin lời nói của cô rằng, dạo gần đây cô mới phát hiện ra thân phận của Diệp Phong

Có lẽ Hà Tích Phượng cũng bị mẽ ngoài của Diệp Phong lừa gạt nên hắn làm việc ở đây lâu như vậy rồi mà giờ cô mới phát hiện ra thân phận của hắn. Từ việc cô em gái Tiêu Hiểu của cô, cùng với thái độ của Hà Tích Phượng, Tiêu Vũ bây giờ hiểu rằng hai người này đều đã coi Diệp Phong là một bức tường vô cùng vững chắc để bảo hộ cho cả hai. Phụ nữ mà! Bất kể đó có là một người thành công trên thương trường như Hà Tích Phượng, hay là một người vô tư, trong sang như Tiêu Hiểu, tất cả đều không tránh được một thứ, đó chính là tình yêu.

Tiêu Vũ thầm kêu cũng may là mình luôn luôn giữ được bình tĩnh nên mới không bị sa lầy như hai người này, nghĩ vậy Tiêu Vũ bèn lên tiếng nhắc nhở Hà Tích Phượng: "Cô ơi! Lẽ nào cô chưa từng nghĩ rằng Diệp Phong vì cô mà huy động cả Lãnh Phong Đường đến giúp cô như vậy, thì có phải là vì tình bạn đơn giản như vậy không? Cháu đoán chắc rằng hắn ta đang cóâm mưu gì đó! Chính vì thế mà…."

Tiêu Vũ chưa kịp nói thêm gìđã bị Hà Tích Phượng cắt ngang.

"Những cái này thì chúng ta cần phải có thời gian thì mới có thể đưa ra kết luận được!" Hà Tích Phượng nói với giọng vô cùng tự tin: "Trong mắt của cô thì Diệp Phong không phải là người xấu, và không hề giống với cha của mình chút nào, chính vì thế mà cậu ta mới bỏ nhà ra đi sống độc lập một mình, không muốn dính dáng gìđến cha của mình nữa! Nhưng mà, vì chuyện của Hương Tạ Hiên mà cậu ta phải đi làm hòa, cầu xin cha của mình giúđỡ Haong Tạ Thiên! Chính vì thế mà cô không muốn đi nghi ngờ cậu ta, ngoài ra Hương Tạ Hiên cũng chẳng có gìđể cậu ta có thể lấy đi được cả!"

Tiêu Vũ định nói mục tiêu của Diệp Phong có lẽ chính là cô cô thì sao? Nhưng Tiêu Vũ cũng không dám nói ra, bởi vì cô biết một khi người phụ nữ nào đó màđã có tình cảm tốt với người đàn ông, thì chắc chắn sẽ bỏ qua hết những khuyết điểm của người đàn ông đó, tình yêu là cho trí thông minh của đàn bà trở thành con số không, đây luôn là một câu triết lý vô cùng đúng đắn.

Nói cho cùng, thì về sau Hương Tạ Hiên sẽ trở thành một công ty con của Thiên Nguyên, Tiêu Vũ biết cô vẫn còn rất nhiều thời gian để điều tra, và vạch trần bộ mặt thật của Diệp Phong. Nếu như hắn đúng là cóý đồ xấu xa thì sẽ xử lý hắn luôn. Kể cả Lãnh Phong Đường có ghê gớm thế nào đi chăng nữa, thì cũng chỉ là một tổ chức băng đảng nhỏ ở thành phố T mà thôi, nếu như dùng thủ đoạn kinh tế đối phó với Lãnh Phong Đường thìđúng là chỉ cần thổi phù một cái, Lãnh Phong Đường cũng biến mất luôn.

Tiêu Vũ lúc này đưa tay lên xem đồng hồ, thì thấy thời sắp đến thời gian đàm phán, cô liền nhắc nhở bà cô của mình một cái, rồi hai người cùng bước ra khỏi căn phòng làm việc.

……………….

Người phụ trách tiếp đón lúc này là Diệp Phong, hắn vô cùng bận rộn, những danh sách khách mời nơi đây không phải do hắn quyết định, nên sau khi đọc được bảng danh sách bạn bè của Hà Tích Phượng, Diệp Phong thầm kinh hãi trong lòng, hắn không ngờ Hà Tích Phượng lại có những quan hệ ghê gớm như vậy.

Tất cả từ tỉnh ủy thành phố, cho đến các phó thị trưởng thành phố, hầu hết các nhân vật cỡ bự ở thành phố đều đến đây tham dự, Trong đó không ít người Diệp Phong đã gặp qua mặt, từ đây có thể thấy được Hương Tạ Hiên có mạng lưới quan hệ vô cùng rộng lớn.

Ngoài các vị khác này ra, thì còn đâu chỉ là nhân viên trong Hương Tạ Hiên, không thì là những người bạn, hoặc là những người thành công trong mọi lĩnh vực, xe bên ngoài cổng xếp dài thành hai dãy, bao gồm cả Porche, Ferrari, Lamborghini nói chung là nhiều vô kể, trông nơi đây vô cùng hùng vĩ, có người không biết thì chắc có lẽ tưởng nơi này đang định triển lãm xe quốc tế mất.

Ở đâyy làm việc lâu như vậy, nên Diệp Phong đã quen với dùng nụ cười của mình đi tiếp đãi người khác, nhất là khi nóđược kết hợp với con mắt tinh đời của hắn, thì lại càng thêm lợi hại. Thỉnh thoảng hắn lại cho người đi mời khách vào đúng chỗ của mình, còn hắn thìđích thân đưa từng vị cấp cao của thành phố vào bên trong phòng, đến đúng chỗ ngồi hạng sang nhất.

Sau khi mọi việc đã đâu vào đấy rồi, thìđoàn khảo sát của Hidding ngoại trừ Gulina ra tất cả đều đã đến đông đủ. Gulina chút nữa sẽ xuất hiện cuối cùng cùng với Hà Tích Phượng.

Diệp Phong sau khi hoàn tất công việc của mình bèn bước ra bên ngoài, tìm một nơi thoàng mát để hít thở không khí trong lành.

Từ nơi xa, hắn đã trông thấy một chiếc xe Lamborghini màu đỏ quen thuộc đang dần dần đi vào Hương Tạ Hiên, sau một tiếng phanh xe khét lẹt, nó liền dừng lại ở ngay trước tòa lầu chính.

Lục Tử Hồng, không ngờ cô ta lại đến muộn như vậy, Diệp Phong thấy vậy bèn vội vã chạy đến nghênh đón.

Lục Tử Hồng từ xa đã nhìn thấy Diệp Phong chạy lại, bèn nở một nụ cười rồi đứng dựa lưng vào cửa xe nói: "Diệp Phong! Không ngờ cậu lại ra tận cổng để đón tôi! Xem ra về sau tôi chắc lại phải rót tiền vào Hương Tạ Hiên mất! Đúng là con mụ Hà Tích Phượng cóđược cậu lời thật đấy!"

Diệp Phong thầm nghĩ hắn có phải cố tình ra đón Lục Tử Hồng đâu, nhưng mà mặc kệ dù sao cũng có lợi cho Hương Tạ Hiên, tội gì từ chối, nghĩ vậy nên Diệp Phong cũng mỉm cười nói: "Chị Hồng! Có phải chị vẫn chưa quen lái xe này phải không? Thảo nào lại đến muộn như vậy, làm cho tôi cứ đứng chờ chị ở ngoài này suốt từ sang đến giờ, sốt ruột quáđi mất!"

Hắn nhớ lại lần đầu gặp mặt, Lục Tử Hồng đúng là lái xe rất tệ, hắn thấy cô ta chẳng hợp với việc lái xe chút nào cả.

Lục Tử Hồng nghe vậy bèn nói: "Sáng nay tôi có một cuộc họp khá quan trọng không bỏ được, vì thế nên mới đến muộn như vậy, nếu cậu nghi ngờ khả năng lái xe của tôi thì chúng ta thử đua với nhau một chuyến xem ai hơn ai?"

"Thôi! Bỏ đi!" Diệp Phong cười khổ nói: "Xem dáng điệu chị Hồng tự tin như vậy chắc là tôi thua chắc rồi, chị dạo này thế nào, sau cái đợt bán đấu giáđó, tôi không thấy chị đến Hương Tạ Hiên nữa, công việc chị ổn cả chứ?"

"Cũng tàm tạm!" Lục Tử Hồng thở dài một cái, bây giờ cô đều tập trung hết tâm trí vào tập đoàn Đông Phương hết, nên cũng không biết nghỉ ngơi là gì nữa cả, vì thế hôm nay đến đây một mặt là chúc mừng Hà Tích Phượng, mặt khác là đến đây vui chơi một lúc để xả stress
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status