Đắc kỷ

Chương 33: Danh tướng và mỹ nhân thời trước (2)


Edit: Hiên Viên Linh

Quả nhiên lửa giận của mỹ nhân lại càng lớn hơn, vén rèm, bước từ trong xe ngựa ra, vừa đứng lại, càng làm cho hai mắt người ta sang lên.

Vừa rồi khi ở trong xe ngựa, chỉ lộ ra một khuôn mặt, mọi người đã kinh diễm vạn phần, hiện giờ mỹ nhân đứng trước mặt, càng ra khiến người ta khó thở, mấy người tướng lĩnh ở Tây Bắc, kể cả Cơ Phượng đều là những người đã hơn ba mươi tuổi, nên cũng không quá yêu thích những thiếu nữ khuê các mới tuổi trăng tròn, nhưng thấy mỹ nhân dáng người mềm mại thanh thoát, thắt đáy lưng ong (nguyên văn là: eo nhỏ, mông tròn @@), phối hợp với khuôn mặt có thể nói là khuynh quốc khuynh thành kia, không giống thiên tiên mà lại giống như yêu nghiệt quyến rũ thiên tiên.

Dường như mỹ nhân cũng phát giác ánh mắt làm càn của bọn họ, hai má đỏ bừng, lại càng thêm xinh đẹp động lòng người, đến giọng nói khàn khàn kia lọt vào tai cũng khiến lòng người nhộn nhạo: "Hảo một đám dã binh Tây Bắc vô lại, còn nhìn nữa, ta khoét tròng mắt của các ngươi..."

Nửa câu trước vẫn còn vô cùng tức giận, nửa câu sau lại mang theo ba phần trêu chọc, nhìn lại, ánh mắt của mỹ nhân đang dừng lại trên người Đại tướng quân, ánh mắt có hơi biến hóa.

Nhóm người Cơ Phượng vừa mới từ trong cung đi ra, chuẩn bị cùng với thuộc hạ ra khỏi thành, trở về đại doanh ngoài thành, không ngờ trên đường về lại có diễm ngộ như vậy, Chu Bình đều nhìn không chớp mắt, Vương Thịnh từ đầu đến giờ luôn giả bộ cũng hâm mộ nuốt một ngụm nước bọt.

"Chuyện này đều nên trách Cơ mỗ, không biết phu nhân là người của quý phủ nào, ngày khác Cơ mỗ nhất định tới cửa xin lỗi." Cơ Phượng hành lễ trên mặt đều là nét chính trực.

Đắc Kỷ đột nhiên cười nhẹ một tiếng, ánh mắt phức tạp quét một vòng qua dáng người ngang tàng cao lớn của Cơ Phượng, giọng nói chuyển thành nhu hòa, lại mang theo chút ý ám hiệu, nói: "Phu gia của thiếp thân sớm tang, thủ tiết đã hơn một năm, đến quý phủ của thiếp thân sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của Đại tướng quân, nếu Đại tướng quân thật sự áy náy, canh ba đêm nay, gặp tại Thanh Tiêu Lâu."

Cơ Phượng vung roi ngựa, tiếp được khăn tay Đắc Kỷ để lại, cầm lấy đưa lên chóp mũi khẽ ngửi, hương thơm mơ hồ, có lẽ là mùi mẫu đơn, trong giọng nói trầm thấp của của hắn cũng mang theo chút nộ khí do bị trêu chọc: "Cơ mỗ nhất định sẽ đến."

Ánh mắt của Đắc Kỷ quyến rũ vô cùng, lại liếc qua phía Chu Bình và Vương Thịnh, đôi môi đỏ mọng cong lên thanh một đường cong hoàn mỹ, nhẹ giọng nói: "Nếu là sợ thiếp thân ăn Đại tướng quân, người mang hai vị tướng quân này cùng đến, thiếp thân cũng không để ý đâu."

Một nhóm dã binh Tây Bắc hô hấp dồn dập, gò má đen hiện lên một vệt hồng không rõ ràng, Đắc Kỷ cười nhẹ một tiếng, đứng dậy quay lại xe ngựa.

Cho đến khi rèm che của xe ngựa chờ mỹ nhân kéo xuống kín, Chu Bình mới xem như bình ổn lại trái tim đang loạn nhịp của mình, nhìn về phía Cơ Phượng trong mắt đều là khát vọng, Cơ Phượng hơi nhướng mi một chút, Chu Bình lập tức không dám nói lời nào. (^^)

"Trước đây chỉ nói nữ nhi Kinh thành nhạt nhẽo, bây giờ mới biết, đó là chưa thấy thứ khiến mình hứng thú..." Bị một cái liếc mắt của Đắc Kỷ trêu chọc một cái, Vương Thịnh thật lâu sau mới tìm lại được lưỡi của mình: "Mặt kia, ngực kia, thắt lưng kia, quả thực !"

"Vương Cẩu Thặng, ngươi còn dám nói thêm câu nữa?" Cơ Phượng giơ tay nắm roi, làm bộ muốn đánh, Vương Thịnh vội vàng tránh đi, cười hắc hắc: "Thuộc hạ biết, thuộc hạ biết, chuyện này bảo đảm sẽ không để cho người khác biết, Đại tướng quân cứ an tâm hưởng thụ mấy ngày ở Kinh thành đi, nói tới Quý tộc ở Kinh thành loạn cũng có chỗ tốt của loạn không phải là..."

“Bộp..Bộp..” một roi này vẫn rơi trên vai của Vương Thịnh, Cơ Phượng cười lớn một tiếng, đánh ngựa đi trước, thẳng vào phố xá.

Đương kim thiên tử Cảnh Nguyên đế là huynh trưởng ruột thịt cùng chung mẫu thân với Hoa Dung công chúa, nếu nói yêu thương, cũng thật sự vô cùng yêu thương muội muội này, nhưng so với lôi kéo Cơ Phượng- tướng quân thực quyền dạng này mà nói, muội muội cũng biến thành vật có cũng được mà không có cũng không sao, trên một điểm này, Chiêu Đế so với hắn tốt hơn nhiều.

Trong lòng của Hoa Dung có lẽ cũng hiểu điều đó, cho nên nàng chỉ đi nháo với Cơ Phượng, mà không phải đi làm càn với vị huynh trưởng lương bạc này, nàng cũng biết rõ, không có huynh trưởng sủng ái, thì cái gì nàng cũng không có, chẳng là cái thá gì cả.

Đắc Kỷ cũng không có chút chờ mong nào đối với loại sủng ái này, những thứ được thành lập dựa trên huyết thống là không bảo đảm nhất, nguyên nhân thật sự khiến nam nhân sủng ái nữ nhân là do dục vọng đối với nữ nhân đó, vào thời điểm một nam nhân có dục vọng mãnh liệt nhất với một nữ nhân, cho dù bản tính của người nam nhân đó thế nào, hắn cũng sẽ không bao giờ dốc hết mọi thứ cho nữ nhân đó, đây là thiên tính của giống đực.

Cảnh Nguyên đế là một đế vương trẻ tuổi khoảng ba mươi, tướng mạo tuấn mỹ, nhưng ánh mắt lại mang chút hung tợn và mệt mỏi, làm thái tử không giống với làm hoàng đế, hắn làm thái tử gần ba mươi năm, hiện giờ đăng cơ, ban đầu rất hưng phấn nhưng sau đó lại có quá nhiều thứ không quen.

Khi tới nơi Đắc Kỷ có thể rõ ràng cảm thấy Cảnh Nguyên đế không kiên nhẫn, nếu như nàng không phải là muội muội của hắn, có lẽ thái độ của hắn cũng không chỉ là khó chịu thôi.

"Đến là vì chuyện tứ hôn sao? Được rồi, ngươi về đi, Cơ Phượng đã kháng chỉ thay ngươi." Trong giọng nói của Cảnh Nguyên còn mang nồng đậm vẻ không cam lòng, vừa thấy bộ dáng tươi sắc xinh đẹp của muội muội nhà mình, trong lòng đột nhiên vọt lên một cơn tức.

"Ngươi cũng nên trưởng thành đi, đang là một công chúa thật tốt không muốn, lại biến danh tiếng thành cái dạng này, đến một lũ Tây Bắc quê mùa đều biết rõ ràng tường tận! Cả ngày chỉ biết ăn uống vui đùa, khắp nơi câu kết làm bậy! Nửa số quý công tử có công lao ngươi đều trêu chọc một lần, vậy sao không thấy ngươi chặn được miệng của những cựu thần đáng ghét kia lên!"

Những lời này có thể nói ác độc, làm nổi bật khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ mà hắn vẫn trưng kia, vặn vẹo đến dọa người, nếu đổi lại là Hoa Dung công chúa, thì đã chịu thua rồi, nhưng Đắc Kỷ lại là cười nhẹ một tiếng.

"Ngày hôm qua ta bị cự hôn trước mặt nhiều người như vậy, đây không phải là do hoàng huynh ngươi làm ra sao? Ở kinh thành này ta không còn mặt mũi nào nữa, lần này tiến cung chính là nói với ngươi một tiếng, ngày mai ta sẽ đi đến thôn trang ngoài thành ở, chờ trận gió này đi qua."

Cảnh Nguyên đế ném chén trà đang cầm trong tay đi, chỉ ngoài điện: "Cút, cút cho trẫm!"

Đắc Kỷ thướt tha hành lễ, rồi tự mình đứng lên, đầu cũng không quay lại đi ra khỏi đại điện, Cảnh Nguyên đế gạt hết tất cả tấu chương trên bàn xuống còn chưa hết giận, tròng mắt cũng đỏ lên, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm đống bừa bộn đầy đất.

Thanh Tiêu Lâu là một hí lâu*, nhưng đang trong kỳ quốc tang không được đàn hát, liền sửa lại thành quán trà, bởi vì ban đầu có không ít quan lại quyền quý tới nghe diễn, nên có danh tiếng hơn những quán trà khác, trước đây Hoa Dung công chúa từng vừa ý vài con hát ở đây, nên ông chủ liền đặc biệt giữ lại một phòng đơn, trên dưới đều cách âm, để làm cho vị công chúa này “hài lòng”.
*Hí Lâu: quán mà người ta có thể vừa uống trà vừa nghe hát, diễn tuồng....

Khi Cơ Phượng đến một hộ vệ cũng không mang theo, nửa đời hắn sống trên lưng ngựa chiến, công phu vững chắc, hơn nữa hắn cũng tin rằng trong kinh thành này, không có người nào dám động thủ với hắn.

Vừa vào Thanh Tiêu Lâu, Lưu Vân đã sớm chờ ở một bên tiến lên thi lễ, cúi đầu nói: "Tướng quân mời theo nô tỳ lên lầu."

Cơ Phượng gật đầu, ánh mắt thoáng nhìn đại sảnh của trà lâu, cả đại sảnh lớn một người cũng không có, biết là mỹ nhân đã đặt bao hết, cười nhẹ một tiếng, đi theo Lưu Vân lên lầu.

Lưu Vân cũng có chút bất đắc dĩ đối với trò hề của công chúa nhà mình, Đại tướng quân cự tuyệt Bệ Hạ tứ hôn, Điện Hạ liền muốn Đại tướng quân trở thành người của nàng, làm càn đến mức khiến người ta cảm thấy đây là điều hiển nhiên.

Mới vừa lên lầu hai, hơi giương mắt liền thấy mỹ nhân đứng ở lan can lầu ba, nhìn hắn từ trên cao xuống, ánh mắt kia khinh bạc lại quyến rũ người, tư thái xinh đẹp lại phóng túng, trên mặt lại lộ ra vài phân cao ngạo rất không tương xứng, Cơ Phượng bị trêu chọc đến mức nổi lên nộ khí, ánh mắt càn rỡ quan sát mỹ nhân một lượt.

Lưu Vân lặng lẽ thối lui, vừa mới quay lưng lại đã nghe thấy một tiếng vang lên, vừa quay đầu lại, đã thấy vị Cơ Đại tướng quân luôn nghiêm túc thận trọng kia một tay ôm công chúa nhà mình vào lòng, không nói một lời đi hôn môi của Người, nàng đột nhiên đỏ mặt, vội vàng đi xuống cầu thang. (đừng thắc mắc tại sao một người lầu hai một người lầu ba bởi vì cổ đại tồn tại một thứ gọi là khinh công)

Đắc Kỷ quay mặt đi, đẩy Cơ Phượng ra, giọng nói lười biếng, "Cơ đại tướng quân thật là vô lễ, thiếp thân mời người tới, không phải là vì cái này nha..."

Nói thì nói như thế, nhưng tay ngọc lại lười nhác cởi bỏ đai lưng của Cơ Phượng, nhẹ nhàng ném đi, một tay thôi đẩy nhẹ nhàng tháo mở vạt áo của Cơ Phượng, Cơ Phượng rên khẽ một tiếng, thanh âm trầm thấp: "Vậy không biết phu nhân mời ta đến, là vì cái gì?"

Hắn luôn biết rõ đồng giá trao đổi, mỹ nhân tuyệt sắc dạng này, nhưng bên ngoài lại không nghe ngóng được dù chỉ một chút thôn tin, có thể thấy mỹ nhân này ngày thường không đi ra ngoài, ban ngày nàng chỉ liếc mắt thấy hắn đã nhẹ giọng nói lại, nếu không phải là có chuyện cần nhờ thì đâu có vậy.

Đắc Kỷ hôn nhẹ lên môi của Cơ Phượng, mỉm cười mở to hai mắt, giọng nói khinh nhu(nhẹ nhàng): "Phu gia của thiếp thân đã qua đời một năm, tháng trước phụ thân cũng không còn, hiện thời cũng bị ca ca nhẫn tâm ép đến biệt trang ngoài thành, cả phu gia và nhà mẹ đẻ đều không đáng tin cậy, cho nên muốn cầu tướng quân khai ân, che chở an nguy của thiếp thân."

Nàng nói lời nói cầu khẩn, trên mặt lại hoàn toàn không thấy đau thương, ngược lại còn lộ ra trêu chọc tình ý, Cơ Phượng đè lại đôi tay còn đang muốn đi xuống của nàng, mặc dù khó nhịn, vẫn là cẩn thận nói: "Phu gia của phu nhân là?"

"Phu gia cua thiếp thân là Chu quốc công phủ, đã sa sút từ lâu... Vài vị thúc thúc đều không phải người lương thiện, lần này đi biệt trang, nếu tướng quân có thể che chở thiếp thân vài phân, thiếp thân nguyện ý đem thân thể này cấp tướng quân..."

Đại Ninh khai quốc đã qua sáu đời, hiện giờ trong những công thần khai quốc cũng chỉ có một hai nhà là có thể duy trì phồn thịnh giống như những năm đầu khai quốc, còn những gia tộc còn lại đã sa sút đến mức chỉ dựa vào bổng lộc mà sinh sống giống như Chu quốc công phủ.

Cơ Phượng an tâm, vừa nâng mắt đã thấy y phục của mỹ nhân đã mở đến đầu vai, trâm ngọc cài tóc đã gỡ xuống, tóc đen tự do rơi xuống, che lại phân nửa sống lưng trắng nõn. Hắn rên khẽ một tiếng, trên cánh tay rắn chắc nổi gân xanh, đột nhiên ấn Đắc Kỷ lên trên vách tường, cúi người hôn xuống cổ của nàng.

Đắc Kỷ bao hết Thanh Tiêu Lâu một ngày một đêm, sự thực chứng minh quyết sách này là đúng, cho đến buổi trưa hôm sau, Cơ Phượng mới lấy từng món y phục mình mặc hôm qua mặc vào lại.

Đắc Kỷ chống đầu nhìn hắn mặc quần áo, thân hình Cơ Phượng cao lớn, có lẽ là hơn tám thước, da thịt trên người rất đẹp, thắt lưng cũng đẹp, có thể coi là đẹp nhất trong những nam nhân nàng đã gặp. Bị Đắc Kỷ nhìn chằm chằm như vậy, Cơ Phượng lại cũng không thấy sao cả, thoải mái mặc cho nàng xem.

"Ta đưa nàng hồi phủ?" Cơ Phượng mặc xong xiêm y, Đắc Kỷ duỗi tay ý bảo hắn thay y phục cho mình, qua một đêm nóng bỏng, trong lòng Cơ Phượng vẫn còn lại một chút ôn nhu, vì vậy cũng không từ chối, lấy y phục của Đăc Kỷ đến.

Đắc Kỷ để cho Cơ Phượng không thành thục thay y phục giúp nàng, thanh âm khàn khàn, mang ba phần giễu cợt nói: "Vậy làm phiền Đại tướng quân, đưa bản cung hồi phủ."

(yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt ta là nữ nhi mà còn cảm thấy ngứa ngáy nữa là)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.2 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status