Đắc kỷ

Chương 47: Lại nói đến chuyện nhà Hán (4)


Edit: Hiên Viên Linh

Thời gian Trương Ngao thành thân với Lỗ Nguyên Công chúa cũng không ngắn, vì bản thân hắn vô cùng tuấn mỹ, nến cũng không có yêu cầu gì quá lớn với nữ nhân của mình, tướng mạo của Lỗ Nguyên Công chúa mặc dù bình thường, nhưng lại ôn nhu, ngoan ngoãn nghe hơn so với những phụ nhân tầm thường khác, ban đầu hắn cũng không phải không có tình cảm phu thê, chỉ vì sống với nhau nhiều năm, nên tâm mới lạnh dần.

Tiên đế không thích hắn, thường xuyên làm hắn hổ thẹn trước mặt mọi người, hắn có thể nhẫn, phụ thân hắn để lại cho hắn một gia sản với rất nhiều người thân, nếu như hắn không chịu được, thì đao sẽ rơi xuống đầu bọn họ. Khi Tiên đế băng hà, Thái hậu lâm triều, hắn cứ nghĩ sẽ được thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ thái hậu sợ quyền hành trong tay mình bị cướp mất, nên đến những người họ Lữ cũng không tin, muốn “cướp” Yên Nhi đi, hắn ẩn nhẫn đã nhiều năm, quyền thế dần dần cũng mất, ngoại trừ thỏa hiệp ra, thì không có phương pháp nào khác.

Vì vậy mà đối với Lỗ Nguyên Công chúa, cũng không khỏi vắng vẻ, nhưng mấy ngày nay hắn bình tĩnh tỉnh táo lại, cũng hiểu rõ chuyện này cũng không liên quan đến thê tử, Thái hậu tự mình lâm triều nhiếp chính, một tay nâng địa vị của tử đệ Lữ thị lên ngan bằng với hoàng tộc Lưu thị, đương nhiên cũng sợ nhà ngoại cướp quyền vị từ trong tay bà, Yên Nhi vẫn là đứa bé, bệ hạ sẽ không có tâm tư gì với nàng, mà hắn đã im lặng nhiều năm, danh vọng trong triều không còn lớn bằng lúc trước, mặc dù hiện thời có danh Thập bát công hầu, nhưng cũng chỉ là một chức vị không có thực quyền, ngược lại còn phải dựa vào uy thế của Lỗ Nguyên Công chúa.

Thái hậu thế lớn, chính hắn còn phải nén giận, vậy mà lại trách tội thê tử, cũng thật đủ , cho nên lần này Trương Ngao đến, là vì trấn an Lỗ Nguyên công chúa.

Vừa vào cửa liền thấy trang dung của Lỗ Nguyên công chúa rất hỗn loạn, nước mắt vẫn còn trên mặt, nhưng vẫn hết sức thủ lễ tiến lên đón hắn, như vậy cho dù Trương Ngao có không yêu thích thê tử thường xuyên khóc lóc, buồn bã này, trong nội tâm cũng không khỏi mềm mại đi nhiều, đỡ thê tử dậy, giọng nói ôn nhu vài phân: "Giữa nàng và ta không cần như thế, chuyện của Yên Nhi, là do vi phu bất lực."

Số lần Trương Ngao dịu dàng với Lỗ Nguyên công chúa không nhiều, lúc trước khi Tiên đế còn sống thường xuyên nhục nhã người con rể tướng mạo tuấn mỹ này con rể, chỉ vì một chút chuyện nhỏ cũng phát giận, cái cớ thường dùng nhất chính là trút giận thay nữ nhi, Trương Ngao ở ngoài chịu Tiên đế khuất nhục, trở về phải đối tốt với Lỗ Nguyên công chúa. Lỗ Nguyên công chúa chưa từng thấy bộ dáng đó của hắn, ...nhưng nàng cũng biết trong lòng phụ hoàng, nàng cũng không có bao nhiêu phân lượng, mỗi lần Trương Ngao chịu nhục trở về, nàng đều hết sức săn sóc kính cẩn nghe theo, tuyệt đối không khiến hắn cảm thấy chút ủy khuất nào trong nhà này.

Nhớ tới chuyện lúc trước, thần sắc của Trương Ngao càng ôn nhu, Lỗ Nguyên công chúa thấy vậy, sắc mặt đỏ lên, gần như nói không nên lời, chỉ lắp bắp mấy tiếng không thành câu: "Ta, ta... Phu quân..."

Trương Ngao cho hạn nhân lui xuống, nửa ôm Lỗ Nguyên công chúa vào trong lòng, ôn nhu nói: "Phu nhân lại xa lánh vi phu sao?"

"Không, không phải là..." Lỗ Nguyên công chúa xoay mặt đi, không dám nhìn tới khuôn mặt tuấn mỹ hai mươi năm như một chưa hề biến đổi, giọng điệu cẩn thận nói: "Thiếp cho rằng phu quân còn đang tức giận ."

Trương Ngao lắc đầu, nói: "Chuyện này không liên quan với phu nhân, thái hậu... Quá coi trọng quyền thế ."

Lỗ Nguyên công chúa vừa nghe phu quân nhà mình nhắc tới mẫu hậu liền muốn khóc, nhẫn nhịn, vẫn phải nhịn xuống, lại nghe Trương Ngao thấp giọng thở dài một hơi, lông mày cau lại nói: "Nhưng mà trên danh nghĩa Bệ hạ và Yên Nhi là cậu cháu, nếu một ngày Thái hậu không chịu buông quyền thế ra, Yên Nhi sẽ phải ở lại trong cung một ngày, sau này nàng hiểu chuyện rồi, thật sự là không biết phải làm thế nào cho phải."

Trương Ngao cực kỳ tuấn mỹ, lúc nhíu mày lại càng rung động lòng người, Lỗ Nguyên Công chúa nhìn mà ngẩn người, một hồi lâu sau, đột nhiên nói ra: "Nếu như Yên Nhi không có quan hệ gì với đệ đệ..."

Câu nói này vừa nói được một nửa, nàng đột nhiên tỉnh ngộ, không nói tiếp nữa, Trương Ngao cũng chỉ coi như nàng thương tâm quá độ, lại càng ôn nhu ôm nàng, nhẹ giọng an ủi.

Được phu quân vẫn luôn tâm tâm niệm niệm ôm vào trong ngực, nhưng Lỗ Nguyên công chúa nhớ tới nữ nhi mình yêu thương hơn mười năm, lần đầu tiên thất thần .

Hắc Cẩu vương hung hãn, nhưng Đắc Kỷ nhất định muốn nuôi, Lưu Doanh cảnh giác mấy ngày, phát hiện cái con từng cắn chết người được xưng là Hắc Cẩu vương lại vô cùng nhu thuận ở trong tay Đắc Kỷ, đừng nói là cắn người, mà ngay cả há mồm đều phải cẩn thận quay đầu đi chỗ khác, tựa như sợ chỉ cần hà hơi cũng làm tiểu cô nương kia bị thương, không khỏi yên tâm lại.

Có Lưu Doanh phê chuẩn, cộng thêm một chút áy náy của Lữ Hậu đối với ngoại tôn nữ này, vì thế mà Hắc Cẩu Vương trước kia cũng chưa từng thời thời khắc khắc ở bên người Tiên đế nhưng bây giờ lại được phép ở lại trong cung, mỗi lần Đắc Kỷ đi đâu đó, ngay cả hộ vệ cũng không cần mang, chỉ cần một Hắc Cẩu Vương uy phong lẫm liệt cũng đủ khiến người ta nhìn mà sợ.

Tính toán của Lữ Hậu quả thực vô cùng hoàn mỹ, bà cũng không phải muốn Lưu Doanh thật sự sủng hạnh Trương Yên, mà bà chỉ là muốn vị trí Hoàng hậu của hắn có một người tin cậy ngồi, nếu không sẽ có một ngày người nhà của Hoàng hậu danh chính ngôn thuận sẽ nổi lên cướp lấy quyền hành trong tay bà, phàm là người sáng suốt sẽ hiểu rõ điểm này.

Khi Lưu Doanh đã đôi mươi, nếu nói hậu cung của hắn không có người nào là giả, dưới gối cũng đã có vài Hoàng tử, vốn dĩ những Hoàng tử thứ xuất này cũng chẳng có điểm nào đáng xem trọng, nhưng nếu hiện tại Hoàng hậu không thể sinh con, vậy thì giá trị của những vị Hoàng tử thứ xuất này cũng tăng lên gấp bội.

Nghĩ lại đây cũng là lần đầu tiên Đắc Kỷ ngồi ở vị trí chính cung nhàn nhã nhìn những phi tần phía dưới tranh đấu, thời nhà Chu còn coi trọng thân phận, thứ tự sở sinh lễ nghi phép tắc, nhưng từ thời nhà Thương lại chẳng còn coi trọng danh phận nữa, muốn biết địa vị của thê thiếp phi tần vậy thì phải xem xem nàng ta có được sủng ái hay không, chính nàng cũng không thèm để ý đến những điều này, chỉ cảm thấy có chút mới lạ.

Những phi tần sinh dưỡng Hoàng tử ăn mặc đẹp đẽ quý phái hơn những người khác, thần sắc cũng mang theo cài phần đắc ý, có người cố làm ra vẻ kính cẩn nghe theo, nhưng Đắc Kỷ cũng có thể nhìn ra vài phần gian sảo ẩn giấu nơi đáy mắt của các nàng giấu giếm, phần lớn những phi tần này đều có địa vị rất thấp, đừng nói là Phu nhân, cho dù chỉ là Mỹ nhân cũng không có, nhưng mà chỉ dựa vào một đứa nhỏ, lại giống như có thể tạo nên uy phong.

Đắc Kỷ chẳng thể hiểu nổi các nàng nghĩ thế nào, nhưng nàng cũng chẳng có tâm tư đâu mà so đo, những người này coi nàng là Hoàn hậu hữu danh vô thực, người khoongcos hoàng tử tranh đấu với người có hoàng tử, người được ssurng ai tranh sủng với những người vừa được sủng, xem qua mấy màn kịch đó, cũng khiến cho nàng buồn ngủ.

Ma ma Lữ Hậu phái tới thấy tiểu cô nương ngáp một cái, một bộ dáng vô cùng buồn chán, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, mặc dù đau lòng, nhưng cũng có vài phần hiểu rõ ý nghĩ của Thái hậu, chỉ nghĩ lại, nàng ngồi nhu thuận như vậy cả buổi rồi, cho dù cảm thấy nhàm chán cũng không làm ầm ĩ, lát nữa nhất định phải làm thêm chút bánh ngọt Hoàng hậu nương nương thích cho nàng ăn.

Đắc Kỷ không biết đang có một bàn bánh ngọt đang đợi mình, sau khi đám người tan đi, đưa tay sờ đầu Hắc Cẩu Vương, nói ngọt ngào với vị ma ma kia: "Chúng ta cũng phải đi về sao?"

Thời điểm tiểu cô nương cười rộ lên giống như là một tiên đồng tuyết trắng, trong lòng ma ma như nhũn ra, giọng nói cũng không còn cứng nhắc lạnh nhạt như khi ở bên cạnh Lữ Hậu, vô cùng ôn hòa, nói: "Trời lạnh, ở bên ngoài lâu thân thể sẽ không chịu nổi, nếu nương nương thật sự muốn hoạt động, không bằng đi lại ở hành lang một chút."

Đắc Kỷ bĩu môi một chút, hưng vẫn đồng ý lời nói của ma ma, nhu thuận khiến tâm người ta mềm đến phát đau, khiến ánh mắt ma ma nhìn Hắc Cẩu Vương cũng ôn nhu hơn vài phân, "Nương nương đừng đi xa quá, nô tỳ phải đi báo tin với Thái hậu, nên hiện giờ cứ để Bạch Chỉ đi theo nương nương."

Đắc Kỷ chớp chớp hai mắt, đồng ý, nàng càng đáng yêu như thế, V384 lại càng cảnh giác, chờ đến khi thấy trên Viên Quang Kính của Đắc Kỷ lúc này xuất hiện một bóng dáng bên ngoài hành lang, phần cảnh giác này đã đạt tới cực điểm.

“Đó là tình nhân của Thái hậu, ngươi muốn làm gì?”

Đắc Kỷ nhấc tầng váy dày, bước nhỏ đi giữa một nhóm thị nữ ở phía trước, nét ngây thơ trên mặt vô cùng đáng yêu, trong lòng lười nhác trêu chọc V384: “Không làm gì hết.”

Trong nháy mắt V384 liền rơi lệ, rơi lệ thắp một cây nến cầu nguyện cho bóng dáng sắp đụng vào họng súng kia, đây tuyệt đối là âm mưu gì đó!

Người ở hành lang kia gọi là Thẩm Thực Kỳ, nói ra cũng là một nhân vật dũng mãnh, khi Tiên đế còn sống hắn đã có quan hệ bất chính với Lữ Hậu, bởi vì thế lực của Lữ Hậu rất lớn, Tiên đế lại một lòng chỉ nghĩ đến Thích Phu nhân, nên muốn dùng chuyện này để áp chế Lữ Hậu, nhưng không phải là muốn bà cắt đứt với Thẩm Thực Kỳ, mà chỉ muốn mượn chuyện này khiến Lữ Hậu an phận một chút.

Trượng phu càng vô tình, tình cảm của Lữ Hậu càng lạnh, đối cái tình nhân này cũng để tâm nhiều hơn một chút, Thẩm Thực Kỳ có thê có tử, lại thật tâm đối với Lữ Hậu, khi Tiên đế chinh chiến thống nhất thiên hạ đã vứt bỏ mẫu tử Lữ Hậu mà chạy, nhờ hắn cực lực chiếu cố, cho nên hiện giời khi Lữ Hậu cầm quyền, cũng chưa từng lạnh nhạt với hắn, thường xuyên truyền hắn vào cung nói chuyện.

Chuyện gặp tình phu này cũng không phải là chuyện gì đáng rêu dao, lại cộng thêm Thẩm Thực Kỳ tiến cung cũng coi như quen cửa quen nẻo, bên cạnh hắn chỉ đem theo một người hầu thân tín của Lữ Hậu, Đắc Kỷ khống chế tốc độ của bước chân, đúng lúc Thẩm Thực Kỳ muốn rẽ thì đụng vào hắn, Thẩm Thực Kỳ chỉ hành tiểu lễ, đứng sang một bên tránh đường.

Trương Yên là chưa gặp qua Thẩm Thực Kỳ , vì vậy trên mặt Đắc Kỷ cũng mang theo vài phần kinh ngạc, nói: "Ngươi, ngươi là một ngoại thần, tại sao lại tiến đến hậu cung?"

Bạch Chỉ là cũng nữ Lưu Doanh phái tới chiếu cố Trương Yên, mặc dù cũng chưa từng thấy Thẩm Thực Kỳ, nhưng lời đồn đãi trong cung sớm hình dung tường tận, rõ ràng vị tình nhân không tính là anh tuấn này của Thái hậu, lập tức vội vàng kéo Đắc Kỷ một chút, hạ giọng nói: "Nương nương, chúng ta đi nhanh đi."

Đát Kỷ lại chau mày, nói rõ ràng: "Ngoại thần tiến vào hậu cung không phải là chuyện nhỏ, trong cung lại nhiều phi như vậy, các ngươi mau đuổi hắn đi!"

Thẩm Thực Kỳ cúi đầu, nói ra: "Nương nương, tiểu thần là có chuyện muốn bẩm báo với Thái hậu, người chặn đường đi của tiểu thần như vậy, thật không ổn."

Đắc Kỷ kinh ngạc nói: "Ngươi đừng gạt ta, ngoại tổ mẫu đều chỉ gặm triều thần ngay trên chính điện, nào có người nào đi đến trong hậu cung giống như ngươi đâu?"

Giọng nói của riểu cô nương trong vắt, Thẩm Thực Kỳ cũng bớt thiếu kiên nhẫn đi một chút, nói: "Tiểu thần là có mật sự cần bẩm báo, nương nương ngài..." Lời nói còn chưa dứt, người đã ngơ ngẩn, hắn ngẩng đầu muốn giải thích ngọn nguồn, lại không nghĩ sẽ đột nhiên gặp được một tuyệt sắc mỹ nhân mà cả đời này hắn cũng chưa từng thấy ai đẹp như vậy.

Cặp mắt hạnh của Trương Yên chẳng biết đã kéo dài ra thành một chặp mắt hồ ly xinh đẹp động lòng người từ khi nào, trên mặt vẫn còn mang chút hài nhi mập mềm mại, giống như mây mù tan đi để lộ trăng sáng trên bầu trời, Đắc Kỷ cụp mắt cười một tiếng với Thẩm Thực Kỳ, thiên kiều bá mị, lông mày khẽ nhíu lại vài phân, nói "Mật sự gì cơ?"

Thẩm Thực Kỳ sững sờ nhìn chằm chằm Đắc Kỷ, không tự chủ nói thật: "Mây mưa cùng Thái hậu..."

Đắc Kỷ a một tiếng, trước mắt Thẩm Thực Kỳ đã không thấy mây mù, không còn ánh trăng, lại càng không gặp mỹ nhân, chỉ còn lại một tiểu nữ oa mười mấy tuổi, đang tức giận đến đỏ mắt vành mắt, phẫn nộ giậm chân: "Ngươi đồ vô sỉ này, thế nhưng dám vũ nhục danh dự của ngoại tổ mẫu! Người đâu, hắn bắt lại cho ta!"




Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.2 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status