Đại bát hầu

Chương 156: Mặc kệ



Dịch: alreii

Biên: †Ares†

Khỉ Đá nheo mắt, hắn có thể cảm nhận được linh lực yếu ớt từ trên cọng cỏ nhỏ này, là linh lực thuần khiết chứ không phải yêu khí.

Điều này khiến hắn khá kinh ngạc.

Đây chắc hẳn là môt cọng thảo yêu sắp hóa hình, nhưng tại sao hắn lại cảm nhận được linh lực chứ không phải yêu khí chứ?

Yêu quái dòng thực vật vốn đã hiếm, lão thụ yêu đại khái cần phải có khoảng thời gian hơn ngàn năm mới có thể hoàn thành hóa hình, đây là một quá trình cực kỳ lâu dài.

Tuổi thọ của cỏ ngắn hơn cây cối vô số lần, nhưng thời gian cần để hóa hình lại không chênh lệch nhau bao nhiêu, điều này dẫn đến phần lớn yêu quái thực vật đều là thụ yêu. Còn về thụ yêu thì hắn quả thật chưa từng nhìn thấy.

- Ngươi ở đây đã bao lâu rồi? Ngươi biết trước kia ta từng tới đây, vậy ngươi ở đây ít nhất đã có mười mấy năm rồi nhỉ?

- Mười mấy năm, mười mấy năm rồi...

Cọng cỏ nhỏ khẽ đong đưa lá cây xanh biếc:

- Đã lâu vậy rồi sao? Cũng phải, lần trước lúc ngươi tiến vào còn rất nhỏ.

Khỉ Đá vươn tay sờ mặt đá ướt át, mượn nhờ ánh sáng từ bên ngoài thác nước chiếu vào liếc mắt nhìn xung quanh:

- Nơi này chỉ có mình cọng cỏ ngươi thôi à? Sao ngươi lại ở đây? Cho dù vào giữa trưa vẫn chỉ có chút xíu ánh sáng, mà dù có mấy mầm cỏ rơi vào trong này cũng không nảy mầm được mới đúng chứ?

Lá của cỏ nhỏ rủ xuống như thể đang suy nghĩ, qua lúc lâu nó mới trả lời:

- Ta cũng không biết, hình như ta vẫn luôn ở nơi này.

- Lúc nãy ngươi nói với ta đừng tiến vào là có ý gì? Bên trong có gì?

- Ta không biết.

- Ngươi không biết mà đi bảo ta đừng tiến vào?

Cỏ nhỏ trầm mặc.

- Bên trong từng có người ở à?

- Ừ. Trước đây có một vị tiên nhân sống ở bên trong, ngài ấy thường nói chuyện với ta, nhưng sau đó ngài không trở lại nữa. Tự tiên xông vào phủ đệ của người khác là không đúng.

- Đây là chuyện bao lâu rồi?

Khỉ Đá hỏi xong mới phát hiện mình lại hỏi một vấn đề thật ngu ngốc, thảo yêu này rõ ràng không có khái niệm thời gian.

Cỏ nhỏ chậm rãi rủ chiếc lá xuống.

Khỉ Đá quay người, bước từng bước vào chỗ sâu bên trong.

- Đừng tiến vào.

Cỏ nhỏ lắc lư lá la lên.

Khỉ Đá quay người chỉ chỉ dưới đất, nói:

- Ta bây giờ là Vương của Hoa Quả Sơn, Vương đó ngươi hiểu chứ? Nơi này đều là của ta, ta muốn đi chỗ nào thì đi.

Không thèm để ý cỏ nhỏ đang kêu la, hắn bước vào chỗ sâu bên trong. Hắn khẽ nheo đôi mắt, lại mở ra, hai con ngươi bắn ra ánh huỳnh quang yếu ớt.

Tất cả trong bóng tối đều thu hết vào trong mắt hắn.

Tư chất của thân thể này đúng là không phải để trưng cho đẹp.

Trong quá trình tu tiên, rất nhiều thuật pháp đều có hạn chế tu vi, không đạt đến được tu vi tương ứng thì học cũng vô ích. Ví dụ như bảy mươi hai biến, ví dụ như Cân Đẩu Vân. Nhưng không phải chỉ cần đạt đến được tu vi tương ứng là có thể học được thuật pháp tương ứng, trong này còn đòi hỏi cả vấn đề tư chất, rõ ràng nhất chính là thiên tướng. Thiên quân trên Thiên Đình không như yêu quái dưới mặt đất, thứ như thuật pháp muốn có được không hề khó khăn, nhưng muốn học được thì lại không dễ như vậy.

Đây cũng là nguyên nhân mà rất nhiều nhân loại ưu tiên lựa chọn tu hành Ngộ giả đạo. Hành giả đạo, tư chất không được thì sẽ thật sự không được, cần phải dùng thời gian và đan dược để bù đắp, đó là một con số thiên văn. Ngộ giả đạo, dù không học được thuật pháp, nhưng có thể thông qua các loại trận pháp hay bùa chú để đạt được hiệu quả giống vậy.

Mà thân thể của Khỉ Đá rõ ràng thuộc về tư chất cao nhất, bảy mươi hai biến chỉ cần hai tháng là đã học tới nhập môn. Hắn hiện giờ thi triển các loại thuật pháp đã rất thuần thục, chỉ vì hạn chế tu vi nên vẫn chưa thể nào chân chính đùa giỡn hết được bảy mươi hai biến.

Nhưng mà sẽ không lâu nữa, có lẽ chỉ cần thêm một năm nữa, chỉ cần một năm là đủ rồi. Một năm sau chắc hẳn có thể bước vào cảnh giới Hóa Thần, thuật pháp ngoại trừ cần yêu cầu Thái Ất Kim Tiên trở lên, thì sẽ không còn hạn chế gì nữa.

Khỉ Đá đi thẳng một mạch, chỉ với khoảng cách ngắn ngủi mười trượng, hắn đã phát hiện ba trận pháp phòng ngự có uy lực mạnh mẽ. Nhưng ba trận pháp này có lẽ bởi vì niên đại xa xưa nên linh lực gần như hao tổn hết, chỉ nhấc tay là có thể phá giải.

Điều này khiến hắn cảm thấy may mắn, nếu là bản thân năm đó vừa đến thế giới này, thật sự đi tin tưởng quyển "Tây Du Ký" kia rồi tùy tiện chạy vào bên trong, nói không chừng sẽ không ra được nữa.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu năm đó xuất hiện suy nghĩ muốn đi vào bên trong, chắc cũng sẽ bị thảo yêu gọi lại nhỉ.

Đi thẳng vào bên trong, huyệt động từ từ trở nên rộng rãi. Hắn nhìn thấy một cây cầu đá ở cuối hang. Dưới cầu là khe suối nước chảy xiết. Đối diện cầu là một không gian to lớn. Từ đằng xa đã có thể thấy được hai chiếc bàn sưởi than bị hỏng. Trên mặt đất bằng phẳng có thể thấy được vết tích đao búa. Một chiếc vương tọa nằm chính giữa, xung quanh tràn đây các hang rẽ.

Âm u, ẩm ướt.

Nhìn nó không giống như chỗ ở của tiên nhân gì đó mà giống động phủ của yêu quái hơn.

Hơn nữa có thể đoán chắc rằng yêu quái hồi đó sống ở đây không hề ít, hẳn là một thế lực yêu quái khá mạnh.

Khỉ Đá bước vào sâu bên trong, lục soát cả huyệt động hết một lần, còn thật sự phát hiện một tấm bia đá viết "Hoa Quả Sơn phúc địa, Thủy Liêm động động thiên". Nhưng mà ngoại trừ cái này với mấy trận pháp đơn giản đã bỏ đi thì hắn không phát hiện được gì nữa.

Thậm chí không có cả dấu vết chiến đấu.

Có vẻ thế lực yêu quái sống ở nơi này đã chuyển đi chứ không phải bị tiêu diệt.

Khỉ Đá đứng trong huyệt động ngước nhìn đỉnh huyệt động cao chừng năm trượng, sau đó lại cúi đầu liếc nhìn tấm bia đá.

- Hoa Quả Sơn phúc địa, Thủy Liêm động động thiên... chờ đã, không phải nói "Tây Du Ký" được viết bằng lối chữ Khải à? Sao giờ lại biến thành lối chữ Lệ?

Khỉ Đá suy nghĩ chốc lát, không khỏi thở dài:

- Bỏ đi, dù sao đến giờ không chỉ sai một hai cái. Muốn trông mong vào quyển sách đó để giành thiên hạ, không biết ta đã chết bao nhiêu lần rồi. May mà mấy năm nay nên hiểu cũng đã hiểu được bảy tám phần rồi, con đường tiếp theo có lẽ sẽ dễ đi hơn rất nhiều.

Khỉ Đá lại dạo thêm mấy vòng, sau đó hắn xách Hành Vân côn bước ra bên ngoài.

Nơi này đúng là chả có thứ gì để mò, nhưng phải nói là một nơi không tệ, không gian đủ lớn, cũng đủ bí mật, làm thành một căn cứ bí mật cũng không tệ.

Lúc Khỉ Đá đi đến cửa động, hắn lại liếc mắt nhìn cọng cỏ nhỏ.

- Bảo ngươi đừng đi vào mà ngươi vẫn cứ vào.

Cỏ nhỏ lẩm bẩm.

Nó vẫn chưa có mắt, cũng chưa có mặt, Khỉ Đá không thể nào phán đoán được biểu cảm của nó, nhưng nghe giọng hình như đang tức giận.

Khỉ Đá cúi người, hỏi:

- Thế nào? Muốn ra ngoài hay vẫn muốn tiếp tục ở lại nơi này?

Cỏ nhỏ không lên tiếng.

- Ở lại nơi này, linh khí rất đầy đủ. Nhưng ngươi dù sao cũng là cỏ, ở nơi không có ánh sáng chung quy không thích hợp cho lắm. Nói không chừng hóa hình sẽ bị kéo dài vô thời hạn.

- Hóa hình?

Lá cây của cỏ nhỏ hơi co lại:

- Hóa hình, hóa hình là gì vậy?

- Chính là biến hóa, dù sao thì cứ biến hóa, tóm lại sẽ có chỗ tốt.

- Hóa hình, có thể nở hoa không?

- Ngươi muốn nở hoa?

- Ừ.

- Nhưng mà ngươi ở đây không nở hoa được đâu.

- Thế tại sao tiên nhân nói ngài ấy muốn đợi đến lúc ta nở hoa chứ?

- Trời mới biết.

Nói xong thì Khỉ Đá vươn tay muốn đào đất.

- Ngươi muốn làm gì? Dừng tay! Không muốn! Tên khốn khiếp! Ta muốn ở đây chờ tiên nhân trở lại!

Không quan tâm sự phản đối của cỏ nhỏ, Khỉ Đá đào nó ra khỏi khe hở giữa tảng đá. Hắn tung người nhảy ra khỏi thác nước, tiện tay trồng nó ở bên bờ.

- Chờ ở đây cũng vậy à.

Khỉ Đá vươn tay vuốt vuốt lá của nó, lại phát hiện tất cả lá của nó đều dựng đứng cả lên, như là đang thị uy.

- Đúng là không hiểu được lòng tốt mà.

Vào đêm, một đám yêu quái đốt lửa trại tụ tập trong doanh trại ăn tối.

Đây được xem như là một hành vi khá to gan, lửa trại trong đêm tối từ trên bầu trời nhìn xuống cực kỳ chói mắt. Bởi vì có sự tồn tại của tuần thiên tướng, tiểu yêu bình thường đều không dám làm như vậy.

Nhưng mà giờ có U Tuyền Tử am hiểu huyễn thuật ở đây, một ảo trận đơn giản là có thể giải quyết được.

Hành động này đã tăng mạnh thêm lòng tin của đám yêu quái về cuộc sống sau này khi chuyển tới đây.

Con báo đó bị nướng ăn thật rồi, ngoại trừ nguyên liệu thức ăn lấy từ U Tuyền Cốc, nó được xem như là món thêm cho bữa tối hôm nay.

Lúc chia thịt Dương Thiền chạy tới bên cạnh Khỉ Đá chế nhạo hắn:

- Không nếm thử một miếng hả?

Khỉ Đá vì trút giận đã chạy tới đòi một miếng, cắn vào miệng thấy mùi vị như nhai sáp thế là nhổ ra.

Báo thù, có lúc không được vui sướng như trong tưởng tượng của hắn. Sau khi báo được đại thù, thì theo sau lại là sự tẻ nhạt.

Rõ ràng hắn đã chờ mong chuyện này từ rất lâu rồi...

Ài...

Đã đi qua nhiều con đường đến vậy, hắn dần dần hiểu được một vài đạo lý.

Sau lưng mỗi một người hắn chán ghét đều có một lý do không đáng ghét, ví dụ như con báo này. Đối với Khỉ Đá, nó ăn khỉ thì nên chém thành vạn mảnh, nhưng là một con báo, ăn những động vật khác cũng là chuyện đương nhiên mà thôi.

Mỗi một sinh linh lúc bị thả vào trong thế giới này đều được ban cho một cái tên chung, sau đó sẽ làm những chuyện nước chảy thành sông đúng với cái tên chung đó. Đây có lẽ là một phần của thiên đạo nhỉ.

Tuyên dương chính nghĩa một cách hiên ngang lẫm liệt toàn là nói nhảm, có thể quản được chuyện của bản thân mình đã tốt lắm rồi.

- Sớm chết sớm siêu sinh.

Khỉ Đá ngửa mặt nhìn biển sao trên bầu trời, thở dài.

- Nơi này rất đặc biệt.

Dương Thiền ngồi bên cạnh ngửa mặt nhìn bầu trời than thở.

- Rất đặc biệt?

- Linh khí, sung túc khó mà tưởng tượng nổi, còn sung túc hơn cả Thiên Đình. Sinh linh ở nơi này mỗi ngày đều như được ngâm mình trong linh khí, tuy rằng không có hóa hình, nhưng lại được mở linh trí sớm. Ta rất khó hiểu tại sao không có tiên nhân hay yêu quái chọn nơi này để định cư.

- Có lẽ có, chỉ là không biết chạy đi đâu mất rồi.

- Có điều linh khí ở nơi này đang yếu đi, phải nói là yếu đi rất nhiều. Qua thêm vài trăm năm nữa sẽ không khác gì với những nơi khác ở thế gian.

- Ồ? Vậy ngươi có biết tại sao linh khí lại yếu đi không?

- Dành thời gian đi tra xét thử xem sao. Ta còn không biết đống linh khí sung túc này từ đâu ra, sao biết được nguyên nhân nó yếu đi chứ?

Ở nơi xa một đám yêu quái tụ tập cùng nhau làm bậy, bầu không khí rất nhộn nhịp. U Tuyền Tử với Nguyệt Triêu thì lẻ loi ngồi tĩnh tọa ở bên cạnh.

Ngày mai trời vừa sáng U Tuyền Tử sẽ trở về U Tuyền Cốc, đây là điều đã nói từ trước. Bảo một người thích yên tĩnh không thích ồn ào giúp đến tận mức này, giờ không tiện làm phiền U Tuyền Tử thêm nữa.

Còn về Nguyệt Triêu, có lẽ y sẽ rời đi nhanh thôi.

Về sau nơi này chỉ còn lại Khỉ Đá với Dương Thiền, hai Luyện Thần chống đỡ đại cục. Nghĩ tới cảnh có thể thoải mái đốt lửa trại trên đất trống kiểu này, không biết là chuyện bao lâu về sau nữa.

Thấy Đoản Chủy ngồi ngơ ngác bên cạnh lửa trại, Khỉ Đá thuận miệng nói:

- Gần đây Đoản Chủy rất uể oải.

- Từ sau khi biết Bạch Viên chết thì cứ như vậy mãi, sau đó bọn ta cứu ngươi trở lại, biết Lão Ngưu cũng đã chết... thì còn nghiêm trọng hơn.

Dương Thiền che miệng ngáp một cái:

- Tiếp theo tính làm thế nào?

- Ta muốn thành lập một thư viện trước.

- Thư viện?

- Thành lập một thư viện trước, để Lữ Lục Quải dạy chữ cho bọn chúng, ít nhất không thể để chúng mù chữ được. Còn phải truyền thụ pháp môn đúng đắn cho bọn chúng, để chúng tu hành, nhanh chóng nâng cao tu vi.

- Nâng cao tu vi thì ta hiểu được, dạy bọn chúng chữ để làm gì? Ta chưa từng nghe nói yêu quái đi học đâu.

- Về sau sẽ có tác dụng.

Khỉ Đá ưỡn người, ngồi dậy:

- Cô cũng bớt thời gian viết ra thứ mà cô đọc được trong Tà Nguyệt Tam Tinh động đi, chúng ta cũng xây một Tàng Kinh các.

Dương Thiền mỉm cười xinh đẹp:

- Ngươi biết lúc nào vậy?

- Lúc ở Kim Hà động đã đoán ra được.

Khỉ Đá nghiêng đầu nheo mắt nhìn Dương Thiền chăm chú:

- Cô còn to gan hơn cả ta. Ít nhất ta đã đoán được tám chín phần tâm tư của sư phụ mới dám đi, cô thì sao? Không chừng sư phụ cũng đã ra ám hiệu gì đó với cô rồi nhỉ?

- Xử trí nghiêm khắc nhất trong Tà Nguyệt Tam Tinh động là gì ngươi biết không?

Dương Thiền bĩu môi, liếc nhìn Khỉ Đá, vẻ mặt đó hệt như một đứa trẻ nghịch ngợm phá phách:

- Là trục xuất sư môn, trước khi đi ta đã tìm hiểu rõ. Tu Bồ Đề chưa từng phế đi tu vi của ai cả, cũng chưa từng xử quyết môn hạ đệ tử nào. Dù sao ca ta đã muốn ta đi, bị trục xuất sư môn thì đến Hoa Sơn thôi. Nhắc tới bây giờ ta vẫn là Thánh Mẫu Hoa Sơn được Ngọc Đế tự mình sắc phong, đến lúc đó quyến rũ một tên thư sinh, học mẫu thân, tạo nên một giai thoại ai cũng hâm mộ, coi thử ca ca ta muốn phản thiên hay muốn đè ép ta, để hắn chọn một cái.

- Ồ, còn có cả ý tưởng này.

Khỉ Đá lặng lẽ gật đầu.

Dương Thiền trong phim ảnh coi trọng tên vô dụng Lưu Ngạn Xương đó không phải chính là vì lý do thế này đó chứ?

- Khó hiểu hả?

- Có chút.

- Ta vẫn luôn không hiểu, tại sao hắn đã thắng được thiên quân, vẫn muốn chấp nhận chiêu hàng.

- Có lẽ hắn không thắng.

Khỉ Đá thuận miệng lẩm bẩm một câu.

Dương Thiền cúi đầu hít sâu một hơi, trong đôi mắt bớt đi sự sắc bén thường ngày, nhiều thêm chút điềm tĩnh:

- Thắng hay không thắng không hề quan trọng, thua thì cùng lắm chết cùng nhau, ta không sợ chết, hắn chắc hẳn cũng không sợ. Nhưng hắn lại cúi đầu với Ngọc Đế, ta không chấp nhận được, chuyện này còn khó chịu hơn cả chết... Có lẽ là vật họp theo loài đi, nếu so sánh thì ta vẫn thích người cố chấp quật cường hơn.

Trầm mặc chốc lát, nàng ngẩng đầu chớp mắt mỉm cười:

- Không nói cái này nữa, nói cái khác đi nhỉ?

Khỉ Đá nhếch môi gãi gãi mặt:

- Tiếp tục nói chuyện tốt cô làm trong Tà Nguyệt Tam Tinh động đi.

Dương Thiền bật cười khanh khách:

- Lúc đó cân nhắc, đột nhiên phát hiện đây là cuộc mua bán không cần vốn. Thực ra là nhận được sự nhắc nhở từ ngươi, ngày đầu tiên tiến vào đạo quán, ta đã nghe nói có con khỉ cả ngày cứ dán mắt Tàng Kinh các không tha, vào rồi ta cũng cảm thấy hứng thú với Tàng Kinh các. Nhưng lúc mới bắt đầu chỉ lén lút dạo qua coi thử có thứ gì tốt không thôi, từ nhỏ ta đã xem qua là nhớ, nếu thật sự có thể tìm được thứ tốt, chỉ cần xem mấy lần là ta có thể nhớ toàn bộ.

- Lúc mới bắt đầu, hai ngày trời đều không coi được thứ gì có ý nghĩa, nghĩ thầm trong lòng nếu ngày thứ ba vẫn không kiếm được thứ tốt thì ta sẽ đi, kết quà à... Ngày thứ ba ta vừa mới đến lại phát hiện thì ra Tàng Kinh các có tầng hầm, hơn nữa lúc đó cửa còn đang mở.

- Đang... mở?

Ánh mắt Khỉ Đá đảo quanh.

- Ừ.

Dương Thiền gật đầu:

- Ta nghĩ, Tu Bồ Đề chắc cố ý để ta xem trộm đó. Ở Tà Nguyệt Tam Tinh động mấy tháng, Tu Bồ Đề mặc kệ nên ta đã xem hết được tất cả, thu hoạch rất dồi dào đó.

- Thật giống chuyện ông ta sẽ làm.

- Về sau ta đoán, ông ta là sớm đoán ngươi có thể sẽ rời khỏi Tà Nguyệt Tam Tinh động. Cho nên một vài thứ nên dạy cho ngươi thì để ta ghi nhớ trước, mượn miệng của ta nói cho ngươi.

Dương Thiền chậm rãi thở dài:

- Đúng là hao tốn tâm cơ. Muốn để ngươi tiến dần theo tuần tự, xây vững nền tảng, lại không thể mất đi tính kiên nhẫn và lòng tiến thủ, còn phải đảm bảo sau khi ngươi rời đi thì tu vi các phương diện có thể tiếp tục tăng lên, cho nên ông ta đã chuẩn bị hết tất cả các bước. Bây giờ nhớ lại, lúc đó ông ta chắc đã sớm đoán được ta sẽ tìm đến ngươi bàn điều kiện đi.

Ngừng lại hồi lâu, Dương Thiền bất đắc dĩ nói:

- Thật đúng là một lão hồ ly.

Khỉ Đá cũng mỉm cười:

- Muốn ta phá thiên đạo, không dạy ta bãn lĩnh thật sự thì sao làm được? Có điều...

Hắn quay mặt nhìn núi:

- Bắt đầu từ bây giờ, chắc ông ta sẽ không đoán chuẩn được như vậy nữa đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status