Đám cưới hào môn

Chương 154: Phiêu một chút

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bằng sự cảm kích, Hạ Diệu Diệu tiễn Trợ lí Bào ra khỏi văn phòng tổng bộ. Đây là người chị lớp trên mà Trạm Vân đã giới thiệu cho cô: “Rất cảm ơn chị. Nếu không nhờ có bản tư liệu chi tiết và rõ ràng của chị cổ vũ, em nghĩ em không dám hành động dứt khoát như vậy.”

Một khi bị đình chỉ xuất bản một kỳ, dù có lí do hay không thì cũng không có lợi cho sự phát triển của cô sau này.

Chị Bào, một cô gái thông minh tháo vát, mỉm cười với cô: “Đâu có. Đó là do em đã chuẩn bị chu đáo thôi. Nếu không nhớ bác sĩ Cao thì con2trai chị bây giờ không thể đi học như những đứa trẻ bình thường khác được rồi. Phải là chị cảm ơn bác sĩ Cao mới đúng. Không ngờ em lại là bạn gái của bác sĩ. Thật ngạc nhiên.”

Hạ Diệu Diệu cười ngượng ngùng. Chị Bào nói lại ngay: “Em đừng suy nghĩ nhiều. Chị không có ý gì khác. Chị rất tin vào mắt nhìn người của bác sĩ Cao. Tuy chị không hiểu bác sĩ cho lắm nhưng tiêu chuẩn của bác sĩ rất cao. Cậu ấy đã thích em thì em nhất định có chỗ nào đó khiến cậu ấy say mê. Đừng nói về cậu ấy nữa. Hôm nay nhìn báo cáo em làm chị cũng8cảm thấy rất đặc sắc. Yên tâm chuẩn bị đi. Có thời gian chị sẽ mời em và bác sĩ Cao dùng bữa.”

“Là em mời Trợ lí Bào mới phải.”

“Gì mà trợ lí? Gọi chị mới đúng.” Hạ Diệu Diệu thích ứng ngay: “Vậy em không khách sáo nữa. Chị Bào.” “Ừ, đi làm việc thôi, không làm phiền em nữa, tối nay còn phải nộp bản thảo.”

Tối đó, Hạ Diệu Diệu thư giãn trong nhà bếp của Cao Trạm Vân. Cô thư thả nhìn anh đang bận làm bữa tối: “Anh đoán xem? Lão giả đó tức đến méo mũi. Anh đáng lẽ phải ở đó nhìn thấy mặt mày bọn họ, gì mà ổn định, gì mà chiến thắng,9chỉ biết nói hai chữ đó thôi.”

Nhưng cô cũng trầm tĩnh tổng kết: “Thật ra bọn họ nói cũng đúng, Mị Lực vừa mới xảy ra chuyện đó, cấp trên vốn dĩ có rất nhiều dự tính cho Mị Lực. Bọn họ cẩn thận một chút cũng tốt. Lần này may mắn có Bào tỉ, anh nói em nền cảm ơn chị ấy thế nào đây?”

Cao Trạm Vẫn bóc một con tôm đưa vào miệng cô.

“Thơm quá. Nếu tặng quà có phải hơi tầm thường không? Chỉ là mời người ta ăn bữa cơm thôi thì em cảm thấy không đủ thành ý. Nhưng mà không tặng quà, lòng em lại thấy bứt rứt. Anh nói xem nên tặng cái gì2đây?” Hạ Diệu Diệu lại há miệng cho ngay một hạt điều vào, nhai lấy nhai để. Cao Trạm Vân cắt quả cà chua bỏ vào nồi nước đang đun nổi bật nhỏ lửa lại: “Tặng cái gì cũng được. Chị ấy sẽ không tính toán với em đâu.”

Nghe vậy, Hạ Diệu Diệu vòng qua phía sau ôm lấy lưng Trạm Vân: “Đúng vậy. Đúng vậy. Cũng phải nể mặt vị đại bác sĩ anh chứ. Chị Bào nhất định sẽ không bận tâm em tặng cái gì. Nhìn không ra nha! Trong lĩnh vực khoa Nhi anh lại được nể trọng đến vậy. Em còn tưởng anh chỉ ghê gớm ở bệnh viện thôi chứ.” Cao Trạm Vân quay người2ôm cổ: “Anh thật ra cũng bình thường thôi. Sư phụ anh mới ghê gớm. Em có phải rất thất vọng không?” “Đúng vậy. Đúng vậy.” Đúng là danh sư xuất cao đồ. Cứ nhìn thấy anh đổi việc tới việc lui dễ như trở bàn tay mà đãi ngộ thì ngày càng tốt thì biết ngay. Vừa chuyển đến, bệnh viện đã cấp nhà cấp xe cho anh. Vậy mà anh còn dám nói mình chẳng ra sao.

Nói như vậy cũng là vì anh ta không muốn cô bị áp bức mà thôi. Nghĩ vậy, tim Hạ Diệu Diệu tràn đầy sự ngọt ngào, cố chạy đến ôm anh ta nũng nịu. Cao Trạm Vân dở khóc dở cười với tính khí trẻ con thất thường của cô: “Còn ồn ào? Chỉ vì một chút ân huệ nhỏ vậy mà đã muốn hiến thân báo đáp à? Anh không nhận cách cảm ơn thế này đâu nhé.” Hạ Diệu Diệu hờn dỗi, nện nhẹ vào ngực anh: “Ngồi đấy mà mơ... Hử..” Cao Trạm Vân cúi đầu hôn vào khóe môi đỏ hồng của cô và cảm nhận hương vị tôm còn sót lại. Hạ Diệu Diệu ôm chặt cổ Cao Trạm Vân, nhiệt tình đáp lại. Hai người hôn nhau thật lâu, Cao Trạm Vân mới buông cô ra nhưng vẫn ôm siết chặt cổ. Hạ Diệu Diệu ngã vào lòng anh, hai gò má đỏ bừng. Một hồi sau, Cao Trạm Vân vừa ôm vừa nói với Hạ Diệu Diệu: “Cuối tuần này, quyết định rồi đấy, không được e dè, còn phải dẫn theo Thượng Thượng.”

Hạ Diệu Diệu vừa định gật đầu nhưng nghe đến Thượng Thượng thì cô lại có chút do dự: “Không tốt đầu. Lần đầu đến nhà lại dẫn theo con bé, kiểu như muốn tuyên chiến với ba mẹ anh vậy. Hơn nữa, con bé chỉ là một đứa bé, vẫn chưa hiểu chuyện, ngộ nhỡ nói cái gì đó không nên nói làm ba mẹ anh có ấn tượng không tốt trong lần đầu gặp gỡ thì sao? Tóm lại phải để ba mẹ anh chuẩn bị tâm lí trước đã. Như vậy sẽ tốt cho bác trai, bác gái và cả Thượng Thượng nữa.”

Hạ Diệu Diệu không có ý giấu giếm Thượng Thượng, càng không thấy con gái là gánh nặng của mình khi gặp mặt ba mẹ bạn trai. Cô chỉ là xem xét sự việc, cảm thấy chuyện này vẫn nên tôn trọng người lớn, cho đối phương có tâm lí chuẩn bị. Như vậy sẽ tốt hơn đối với họ và cả Thượng Thượng. Cao Trạm Vân nhìn cô, trong đôi mắt tràn đầy sự ấm áp: “Thượng Thượng là cầu nối giữa em và anh. Bất luận thế nào, con bé cũng là con gái của anh.” “Em biết nhưng bác trai, bác gái không biết. Chúng ta cũng không thể cứng đầu mãi đúng không? Nghe em! Thượng Thượng của chúng ta đáng yêu như thế, bác trai, bác gái nhất định sẽ thích Thượng Thượng mà.” “Chẳng phải thiệt thòi cho Thượng Thượng của chúng ta sao?” “Không lớn đầu. Sau này sẽ bù đắp lại. Sau này thường xuyên dẫn con bé đến thăm ông bà là được rồi.”

Nghe vậy, Cao Trạm Vân ôm lấy cô. Anh muốn họ cứ ở bên nhau thế này, mãi mãi không chia lìa...

Bà Hạ bây giờ cảm thấy không thể trông mong gì ở con gái lớn nữa. Nhất quyết không chịu thua nên nghe lời đề nghị của con gái nhỏ, bà hi vọng con gái nhỏ sẽ giúp bà nở mày nở mặt. Nếu con gái nhỏ có thể lấy được chồng tốt như nhà Du Văn Bác lấy được vợ giàu, ai còn dám nói ra nói vào nữa.

Bà Hạ vỗ ngực bảo đảm: “Để mẹ nói với Đại Vũ. Các con là anh chị em ruột, nó không giúp con thì giúp ai? Bên chỗ chị con có tốt cũng không tốt bằng bên bộ phận Tiếp viên hàng không. Mẹ ủng hộ con.” Hạ Tiểu Ngư nhắc nhở: “Mẹ đừng nói là con nói nhé.” “Mẹ biết rồi, con muốn đến hãng Hàng không Trung Hoa để quản lí tên đàn ông đó, không để nó làm loạn như chị con đúng không?”

“Con làm gì có.”

Bà Hạ yên tâm, con gái nhỏ đúng là đáng tin cậy hơn con gái lớn: “Vậy thì được.” “Mẹ, bọn con về rồi đây!” Hạ Diệu Diệu dẫn con gái vừa rước về vào nhà, đầu quay lại nhìn Hạ Vũ: “Mang cá vào bếp ướp gia vị đi.” Hạ Thượng Thượng cảm thấy không vui nên buông tay mẹ ra. Không có chủ Cao, chơi không vui. Hạ Diệu Diệu xoa đầu con gái, cởi áo ra treo lên: “Cái miệng dài ra cả thước rồi đó. Mẹ nói với con mấy lần rồi, chú Cao hôm nay tăng ca mà.” Hạ Thượng Thượng bĩu môi, mái tóc so le trên đầu vô cùng cá tính, cộng thêm sự xinh xắn vốn có nên tạo ra một xu hướng phong cách mới: “Không phải là do mẹ không muốn chú Cao đến thăm con.” “Bảo bối, chúng ta có ông ngoại, bà ngoại, con không thể cứ làm phiền chủ Cao mãi được, nhưng lần này là chú Cao thật sự phải tăng ca, tạm thời có một bạn nhỏ bị ốm, bệnh rất là nghiêm trọng, cho nên chủ Cao phải đến đó ngay, nếu không sao chú Cao lại không đến thăm con được? Con nghĩ thử xem nếu chú Cao đến đây, vậy thì bạn nhỏ đó sẽ như thế nào?” Hạ Thượng Thượng lờ mờ hiểu chuyện mà nhìn mẹ: “Thật sự có bạn nhỏ bị ốm ạ?” “Đương nhiên rồi, còn phải lấy máu nữa, có phải là rất đau không?” Nghĩ đến cảnh tượng đó, Hạ Thượng Thượng cảm thấy cân bằng lại được hơn một chút: “Vậy được thôi. Thượng Thượng không bị ốm, người khác bị bệnh, ba chích người khác đi, đừng chích Thượng Thượng.” Con có bệnh thì cũng không bị chích đâu. Có điều lời đứa trẻ này có ý gì đây? Cái gì mà chích người khác chứ không được chích mình? Nói như có vẻ là rất vui vậy: “Mọi người đều là trẻ ngoan, đều không bị ốm.”

Hạ Thượng Thượng tìm được đồ chơi nên không thèm nói chuyện với mẹ nữa. Bà ngoại nói, những đứa trẻ khác không nghe lời nhưng cô bé thì biết nghe lời, những đứa trẻ khác bị ốm, cô bé mặc dày vào thì sẽ không bị ốm; những đứa trẻ khác không ngoan, cô bé là ngoan nhất, xe hơi ông ngoại mua cho cô bé là đẹp nhất. Hạ Diệu Diệu vén tay áo vào nhà bếp: “Cho muối vào chưa?” “Em tự làm được rồi. Chị đừng làm bẩn quần áo. Ra ngoài đi!” “Đại Vũ! Đại Vũ! Qua đây!”

Nghe vậy, Hạ Diệu Diệu đeo tạp dề vào, cầm dao lên: “Em đi xem mẹ gọi em có việc gì. Để chị.”

“Cho ít rượu trắng.”

“Biết rồi.”

Không lâu sau đó, Hạ Vũ mày mặt khó coi, bước ra khỏi phòng của mẹ rồi đi thẳng đến cửa phòng em gái. Cậu ta tỏ vẻ khó chịu nhìn cô: “Hạ Tiểu Ngư! Em hay thật đó! Hãng Hàng không Trung Hoa là nơi anh có thể đưa em vào à? Thành tích và năng lực của em thể nào thì tự em hiểu rõ. Em lúc nào cũng mơ mộng viển vông như thể cả! Hay là vì tên đàn ông đó? Em không tự lượng sức mình được bao nhiêu à?”

Nghe vậy, Hạ Tiểu Ngư lập tức vứt cuốn sách trên tay xuống, giận dữ nhìn anh Ba. Lần nào cũng như vậy. Trong nhà này cô luôn là người không có bản lĩnh. Anh ta cứ hết lần này đến lần khác nhắc nhở cô vẫn chưa đủ năng lực, bây giờ còn đến giáo huấn cô: “Phải! Là em không biết tự lượng sức mình đó! Anh được học đại học danh tiếng thì giỏi lắm sao? Anh có ở lại Hãng Hàng không Trung Hoa làm việc là do anh thật sự có bản lĩnh à? Chứ không phải anh nhờ cậy người ta, đi cửa sau để vào à? Anh có thể dùng cách này thì tại sao em lại không? Có gì to tát đầu chứ?”

“Hạ Tiểu Ngư! Chú ý lời lẽ của em!”

“Em nói sai sao? Anh nói anh được giữ ở lại Hãng Hàng không Trung Hoa làm việc không phải nhờ vào người bạn tốt cùng phòng của anh ra sức đi! Mấy ngày trước em đã gặp anh ta ở công ty. Nhà anh ta giàu có như thế, giúp anh được, sao không thể giúp em? Em lẽ nào không phải em gái anh sao? Anh không thể nói giúp em mấy câu à? Nhìn thấy em như hàng tôm tép nhãi nhép, bị người ta sai đến sai lui, anh cảm thấy vui lắm đúng không? Hay là sợ em đến đó rồi sẽ làm anh mất mặt?”

Hạ Thượng Thượng cầm chiếc xe hơi nhỏ bị bể đầu, len lén đứng ở góc cửa, giương mắt to tròn, phấn khởi nhìn mọi người đang cãi nhau tới tấp bên trong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.4 /10 từ 192 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status