Đám cưới hào môn

Chương 172: Chú thỏ con (5)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Có điều, ngài Hà thường xuyên đến đây làm gì? Anh chưa từng nghe nói Hòa Mộc có ý định mua lại dãy nhà này

Đèn xanh bật lên, dòng người hối hả qua lại trên vạch đường trắng dành cho người đi bộ, Hà Mộc An bỗng nhấc chân, hòa vào dòng người đi sang phía bên kia đường

Tài xế giật mình, vội vàng cùng hai người vệ sĩ theo sau

Thân hình cao lớn đi giữa dòng người, tự động dẹp ra một khoảng lạnh lẽo cho bốn người họ cùng đi

Hà Mộc An dường như không hề để ý đến những ánh mắt xung quanh, anh từ từ đi qua đường, rồi trầm ngâm đứng ở góc đường bên kia, đôi mắt phẳng lặng như tờ bỗng ngước nhìn lên, dừng lại ở một chiếc biển2đã cũ của một cửa hàng thuốc ở góc đằng xa

Anh nhớ trước đây, khi cửa hàng thuốc đó mới mở cửa, có người mùa hè nào cũng đến đó hóng điều hòa

Tài xế Vương cũng nhìn theo, anh ta không nhìn thấy có gì lạ thường, nên lại từ từ nhìn đi phía khác

Ánh mắt của Hà Mộc An lần theo tấm biển, nhìn lên một vị trí trống rỗng nào đó, rất lâu sau, anh mới nhìn đi phía khác

Khi vừa xuống xe, anh đã biết ở đây không có ai, nhưng vẫn không kìm nén được sự hồi hộp trong lòng, cứ phải nhìn cho hết mới thôi

Hà An bỗng hơi nhếch mép cười, nhưng hình như đã lâu anh không thể hiện cảm xúc, rất nhanh, gương mặt lại hồi phục lại sự9băng giá như thường

“Ba không đuổi kịp con đâu! Không đuổi kịp con đâu!” Bỗng nhiên, một bóng hình nhỏ bé chạy thật nhanh từ phía đằng xa lại: “Á! Ai dà...” Cô bé va đầu vào người anh, ngã xuống đất.

Hà Mộc An không hề động đậy, ánh mắt chẳng hề dừng lại ở những người thừa thãi xung quanh, dường như mọi thứ xung quanh đều không có liên quan gì đến anh

Anh đứng ở đây, giống như nơi này chỉ có mình anh thôi vậy

Tài xế Vương vội vàng tiến lên phía trước: “Cháu không sao chứ.” Thượng Thượng ngẩng đầu lên, hai mắt ửng đỏ vì tủi thân, bỗng nhiên, cô bé nhìn thấy hai người đàn ông mặc đồ đen hung dữ, còn cả nét mặt lạnh lùng nhìn đi nơi khác6của người vừa bị xô vào, cô bé vội vàng đứng dậy, vội vàng ôm chầm lấy người vừa đuổi đến nơi: “Ba ơi...” Cô bé sợ hãi vùi mặt vào vai ba.

Cao Trạm Vân vội vàng ôm lấy con gái, vỗ về an ủi: “Không sao, không sao, con va có đau không.” Ánh mắt anh dừng lại ở người đàn ông đang đứng chỗ ngã tư, anh có chút trách móc, nhưng dù sao cũng do con gái chạy lung tung trước, anh lại rời mắt đi chỗ khác: “Không sao, không sao nữa rồi.”

Tài xế Vương mỉm cười tỏ vẻ thiện chí: “Là do chúng tôi không tốt, cản đường con bé, xin lỗi, có bị thương ở đâu không, xin lỗi tiểu cô nương, cháu có đau không?” Cao Trạm Vân lên tiếng0hòa nhã: “Con bé chạy vội quá.” “Đâu có, trẻ con chạy nhảy là chuyện bình thường, là do chúng tôi không tốt.” Nói rồi anh lấy ví ra: “Đây là một nghìn tệ, anh cầm cho cháu dỡ...” sợ..

Cao Trạm Vân không đợi đối phương nói hết câu, nét mặt có chùng xuống, anh lên tiếng trước: “Không cần đâu, không làm đau ngài đây là được rồi.” Hà Mộc An vẫn đang đứng đó

Tài xế Vương ngượng ngùng thu “Chủ tịch Mao” về, có thể thấy, đối phương không phải là người muốn nhắm vào thứ này, thế nên, nụ cười trên môi anh càng thêm phần thành thật: “Xin lỗi, thực sự là do ngài nhà tôi...” Nói rồi anh ta nhìn sang cô bé tinh nghịch: “Bé con, lần sau chủ đảm bảo7ngài nhà chủ không đứng giữa đường nữa có được không, lần này tha lỗi cho chú này có được không?” Hạ Thượng Thượng vội vàng ôm lấy ba, giấu mặt vào vai ba không dám ngẩng đầu lên, chú kia nhìn thật đáng sợ, nhất định là người xấu đi bắt cóc trẻ con

Cao Trạm Vẫn cười gượng: “Đâu có, anh khách khí quá rồi.” Bàn tay to dày vỗ về an ủi con gái nhỏ, nhẫn nại đứng lại nói vài câu với đám người khách khí này xong, Cao Trạm Vẫn bế con gái lên xe, thắt dây an toàn cho cô bé, rồi lái xe rời đi.

Tài xế Vương thở phào nhẹ nhõm: Ngài Hà ơi, anh khiến cô bé sợ hết hồn

Nói rồi tiếp tục đứng ra sau lưng sếp, còn về câu “đảm bảo về sau không để ngài Hà đứng ra giữa đường”, thì không có bất cứ ý nghĩa nào cả.

Thứ mà người của Tập đoàn Hòa Mộc bọn họ nói nhiều nhất khi đi ra ngoài không phải là “chu di cửu tộc!”; “Cho anh phá sản” hay “quỳ xuống“.

Mà là, “Xin lỗi”, “Ngại quá!” “Thực sự xin lỗi!” Chỉ cần nghĩ đến những câu đó thôi, là tài xế Vương đã run rẩy vì sự khiêm nhường cao quý của mình.

Sau khi chắc chắn đã ở rất xa đám người đó rồi, Hạ Thượng Thượng mới bám vừa cửa kính ô tô ra sức nhìn ra ngoài, sau đó ngồi thẳng dậy: “Ba ơi, cái chú lúc nãy nhìn thật hung dữ.”

“Thế lần sau con có dám chạy nhảy lung tung nữa không.”

Thượng Thượng vội vàng lắc đầu: “Không, không ạ.”

Cao Trạm Vẫn mỉm cười: “Nếu còn chạy lung tung sẽ bị các chủ lúc nãy bắt đi đây.” Thượng Thượng nghe vậy lập tức xịu mặt xuống

“Con ngã có bị đau không?” Con bé ngã phịch một cái rất mạnh, anh chỉ nghe thôi đã thấy xót rồi

Bây giờ anh đã hiểu vì sao người lớn có thể giúp trẻ con ra tay đánh đứa trẻ khác rồi, chắc phải xót con lắm, không cần biết đối phương là ai, không cần biết con nhà mình đúng hay sai.

Hạ Thượng Thượng vội vàng xoa xoa, đôi mắt lanh lợi chớp chớp: “Hình như không đau nữa.”

Cao Trạm Vận cười vang: Có điều, người đó là ai? Trước đây chưa từng nhìn thấy, sao hôm nay lại xuất hiện ở đây?

Thượng Thượng lắc lư hai chân, ngay lập tức quên mất cái chủ vừa dọa mình lúc nãy, chỉ còn lại nỗi buồn nhỏ của mình, cô bé tội nghiệp ngồi trên chiếc ghế dành cho trẻ nhỏ, chu miệng nói: “Ba ơi, con có nhất định phải chuyển trường không? Các bạn sẽ rất nhớ con...”

Cam Trạm Vân xoa đầu cô bé, nghiêm túc hỏi: “Thể Thượng Thượng có muốn ngày nào cũng được gặp ba mẹ không.” Hai mắt Thượng Thượng sáng rực lên: “Muốn!”

“Nếu Thượng Thượng chuyển trường rồi, thì ngày nào ba đi làm về cũng có thể qua đón con, rồi mình cùng về nhà ăn cơm với mẹ, có được không?” Hôm nay trường mới đã phỏng vấn rồi, thông báo qua gấp gáp, anh lập tức rời ca làm đến đón cô bé

“Thật sao!” Thượng Thượng vui mừng gật đầu, rồi lại tiếp tục trầm ngâm, cô bé đưa tay lên chống cằm, dựa đầu vào cửa kính, vẻ mặt hơi buồn..

Cao Trạm Vân nhìn vẻ mặt buồn bã của cô bé, lòng không khỏi xót xa: “Ngoan, sau này, thứ Bảy tuần nào ba cũng đưa Thượng Thượng quay lại đây, như vậy có thể gặp được các bạn rồi.” “Chắc chắn không ạ?” Các bạn hồi trước chuyển trường, cô đều không gặp lại nữa

“Tất nhiên rồi, không phải các con thường xuyên chơi cùng nhau dưới chân tường thành đó sao, Chủ nhật ba sẽ cho con về chơi có được không?”

“Được!”

“Thế Thượng Thượng cười lên cho ba xem nào.” Tiểu Thượng Thượng cười tít mắt, khuôn miệng toe toét, nụ cười ngọt ngào tươi tắn

“Đi thôi.” Hà Mộc An trầm ngâm nói, rồi quay đi.

Ba người vội vàng theo sau: “Vâng.”

Sau khi xe đã rời đi, có một ông già lái chiếc xe ba bánh từ từ xuất hiện ở ngã tư, ông vừa tiễn cháu gái mình đi, rồi lại ở nhà thêm một lúc.

Sau khi cháu đi rồi, bà lão khóc sụt sùi suốt

Mặc dù cháu mình không phải lập tức phải chuyển đi ngay, nhưng hôm nay phỏng vấn, chưa đầy một tuần sau, Thượng Thượng có thể nhập học rồi, sau đó sẽ chuyển đến ở cùng con gái lớn, nhà lại chỉ còn hai ông bà

Sao họ không nhớ cháu mình cho được.

Ông Hạ buồn rầu nhìn vợ mình, tự mình điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới ra ngoài bày quán.

Hiện tại, gia đình không trông đợi vào chút thu nhập này của ông, ông hoàn toàn có thể không làm nữa, chỉ là ở nhà cũng buồn, ra ngoài được thì ra ngoài, sau này Thượng Thượng không ở đây nữa, sợ rằng sẽ lại càng buồn hơn

Ông Hạ suy nghĩ, sau này ông sẽ cột thêm một chiếc ghế lên chiếc xe ba bánh này, đem theo cả bà lão ra ngoài đi lại, Thượng Thượng chuyển đi đột ngột, ông sợ bà buồn rầu mà sinh bệnh...

“Tớ bảo bảo cô ta lên chức nhanh quá rất mờ ám, không ngờ lại dùng thủ đoạn khó chấp nhận như vậy.” “Chuyện như này có hiếm đâu, chỉ là, chẳng ai làm đến mức buồn nôn như cổ ta.” “Đúng đấy, lần trước tớ còn thấy cô ta đi mua sắm cùng phu nhân Tổng Giám đốc, nghĩ rằng cô ta đi đường vàng để đạt được mục đích, bây giờ nghĩ lại tớ thấy nổi hết gai ốc, cậu nghĩ xem, khi đi cùng phu nhân Tổng Giám đốc chúng ta, cô ta đang nghĩ gì, chắc trong lòng đang đắc ý lắm.” “Còn phải nói à, không thì sao có thể dễ dàng ngủ được với Tổng Giám đốc như vậy, không biết chừng đã học hỏi trước rồi, cũng không biết cô ta biết giấu mặt đi đâu, lúc làm việc đó, cô ta có nghĩ đến các con của Tổng Giám đốc không.”

Mấy người họ túm tụm lại cười khúc khích với nhau.

Nhưng dù sao ở công ty cũng khác, khi đi ra ngoài nơi công cộng, ba người họ lập tức trở nên nghiêm túc lạnh lùng, không hề để lộ chút tâm thể nói xấu người khác như lúc nãy.

Những nhân viên cấp dưới lại càng không dám nói gì về nhân vật đang lên của công ty, nhưng không ít người nhìn cô ta với ánh mắt khinh thường, tò mò, đàm tiếu

Hàn Tùng Song nén giận đi về văn phòng của mình

Thình! Tiếng cửa đóng thật mạnh! Đáng ghét! Ai đã dán bức ảnh đó lên mạng xã hội của công ty! Cô mà biết được chắc chắn sẽ không tha cho đâu! “Biên tập Hàn, chị bảo cô đến phòng chị ấy.” “Biết rồi.” Hàn Tùng Song hít một hơi thật sâu, không phải bị bại lộ rồi chứ, cùng lắm thì không cần thể diện gì nữa, dù sao cô ta cũng chẳng phải người của công chúng, công ty còn có thể can thiệp vào đời sống cá nhân của cô ta sao!

Hà Tùng Song đứng thẳng dậy, kiên quyết không thể để bị mất giá trong mắt người khác, bước trên đôi giày cao gót tảm phân màu lam, đi về phía văn phòng giám đốc

Giám đốc u là người được điều về từ khi Hổng Đại mới thành lập, tính cách rất tuyệt, đối xử rộng lượng với mọi người

Lúc đầu, với những thực tập sinh không tập trung vào công việc, suốt ngày chỉ biết yêu đương cãi nhau chia tay, chị đều rất ân cần khuyên nhủ

Ví dụ như cậu con trai cực kì cá tính đi theo Mc Phan thực tập, chị cũng không nói gì, chỉ khuyến cô bạn đặt công việc lên hàng đầu.

Có điều, hai người họ vẫn còn quá trẻ, có lẽ họ nghĩ rằng “bàn luận” về tình yêu ở chỗ như vậy rất có thể diện, cuối cùng tự tay mình chôn sống tiền đồ tươi đẹp trước mắt.

Bây giờ, Giám đốc u vẫn rất tiếc cho cô gái chịu được khổ, gặp ai cũng nở nụ cười tươi đó,

“Giám đốc u tìm tôi.” Hàn Tùng Song không còn nụ cười khiêm tốn như mọi khi, mà thêm vào sự thách thức, các người đừng có mơ mà cười được vào mặt tôi.

Giám đốc u ngẩng đầu lên, khóe mắt chị đã có vài nếp nhăn, chúng đem lại cho chủ nhân sự hiển từ và đằm thắm của tuổi tác

Chị mặc trên mình một bộ quần áo đơn giản như mọi khi, nếu một ngày nào đó, Hạ Diệu Diệu gặp chị trên đường, chắc chắn vẫn có thể nhận ra chị

Nhưng hôm nay, trên mặt chị không có nụ cười hiền từ của một người muốn quản “chuyện nhà người ta”, mà cực kỳ nghiêm túc, vứt ngay từ báo hôm qua xuống trước mặt cô ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.4 /10 từ 192 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status