Đám cưới hào môn

Chương 297: Gần như đối diện

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thư kí Trần lập tức đỏ hồng mắt, công việc của bọn họ bận như vậy, phải mua nhà, mua xe, mua đồ trang sức, mua tất cả những thứ khiến cho người phụ nữ trở lên xinh đẹp hơn

Vậy bọn họ làm gì còn thời gian ở nhà, kết quả, kết quả phụ nữ liền chạy theo người đàn ông khác.

Thư kí Trần nắm chặt hai tay, cố gắng không mang việc cá nhân vào công việc

Anh ta bây giờ đang sống cùng con gái, đây có là gì chứ

Nghĩ đến anh ta đường đường là thư kí bên cạnh ngài Hà của Tập đoàn Hòa Mộc, còn lo không nuôi được con gái sao

Nhưng nghĩ đến con gái mới được hai tháng tuổi, mẹ nó đã nhẫn tâm vứt bỏ nó, chạy theo cái tên bác sĩ biết chăm sóc, biết hỏi han ân cần kia, anh ta3liền muốn giết đối cẩu nam nữ đó

Tên đàn ông kia chính là người mà anh ta thuê để giúp đỡ theo dõi tình hình sức khỏe của mẹ và vợ anh ta, kết quả...

Thư kí Trần nghĩ lại liền cảm thấy phụ nữ trên đời này đều xấu xa như nhau

Khoảng thời gian trước không phải anh ta chỉ bận chút sao, cả hai từ tiếng ở ngoài tìm người bệnh, có chút manh mối liền lập tức hành động

Nhưng trong lòng anh ta vẫn quan tâm con gái, quan tâm vợ mà, sao lại biến thành không thèm hỏi han hai người họ rồi.

Nói gì mà phụ nữ trong tháng ở cữ tâm trạng dao động rất lớn, cần quan tâm? Là do anh ta lơ là vợ, chỉ trích anh ta không làm tròn trách nhiệm của người chồng người cha? Được được, anh ta sai

Anh ta1không nên đi làm, không nên học cái ngành này, anh ta nên học bác sĩ học y tá, vợ anh ta sẽ không chạy mất.

“Đón Thượng Thượng qua đây.”

“Vâng.”

Hai thư kí đi ra khỏi phòng làm việc của ngài Hà

Thư kí Đào thấy Tiểu Trần sắc mặt khó coi, bất lực thở dài một hơi, thời gian ngắn, anh ta vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh bị phản bội, khó trách vẫn còn chút cảm xúc, nhưng ngài Hà không phải chỉ có một thư kí: “Đừng đưa cảm xúc cá nhân vào công việc.” Thư kí Trần lập tức thu lại cảm xúc: “Em hiểu.”

Thư kí Đào vỗ vai anh ta, đầy tình nghĩa nói: “Vẫn nên mời một bảo mẫu đi, sáng làm việc tối chăm con cơ thể sẽ không chịu nổi.”

Đám bảo mẫu kia ngược đãi con anh ta thì sao đây

Con bé lại không3biết nói chuyện, cũng không biết tố cáo, ai mà biết được người được mời đó có đáng tin hay không: “Em biết rồi.”

Thư kí Đào không nói gì nữa, cô ta chỉ là dựa vào việc mình tuổi tác cao hơn nói một vài lời với người trẻ, người ta có nghe không là việc của người ta

Tiểu Trần đúng là quá đen đủi, gặp phải chuyện như vậy, nhớ lại lúc anh ta mới đến chỉ mới hai sáu hai bảy tuổi, vừa tốt nghiệp trường danh tiếng, tràn đầy nhiệt huyết, ai cũng không phục, trở thành người thứ hai đứng bên cạnh ngài Hà quả thật không dễ dàng chút nào, lương cao, đối đãi tốt, lại không có tật xấu gì, người đàn ông tốt như vậy lại gặp phải chuyện này.

Chỉ có thể nói là mệnh.

Hạ Thượng Thượng mặc áo kẻ ca rô không3tay màu xanh dương dài đến đầu gối, bên dưới mặc quần bó màu xám, bên dưới là một đôi xăng đan màu hồng, hai bím tóc màu đen tuyền được buộc bằng dây màu hồng tua rua, đáng yêu không nói lên lời

Cô gái nhỏ có dáng dấp người lớn ngồi trong phòng bao xa hoa nhất ở Thiên Thành, cầm thực đơn chọn món cho mình: “Cậu con thích ăn nhất rau xào..

trắng, xanh đều thích.” Hà Mộc An lật tài liệu trong tay, cân nhắc lợi ích thông qua số liệu trong đó: “...” Ừm? Gọi cái gì đây: “..

Hai thùng kem sô cô la.” Hihi

“...” Hà Mộc An lật sang trang khác, nhìn con gái một cái, cái này có liên quan gì đến rau.

“Ba ơi, ba thích ăn gì, con gọi cho ba.” Hà Mộc An nghe vậy nhìn cô bé, trong mắt lập tức9đong đầy sự kiêu ngạo khi được làm cha: “Con thích ăn thứ gì thì ba thích ăn thứ đó.” Hạ Thượng Thượng suy nghĩ một lúc, vui vẻ nói với phục vụ bàn bên cạnh: “Vậy thì lại thêm hai thùng kem dâu tây đi...” Hà Mộc An khép tài liệu lại: “Combo ba phần hải sản.”

“Ba di...”

“Kem mà bạn nhỏ này gọi vẫn cho lên như cũ.” Anh có chút hối hận vì đến đây ăn, đến rồi thì có thể làm gì, anh đúng là hổ đồ rồi, hai người người ta ăn cơm, anh đến thưởng thức cái gì, còn chê chưa thưởng thức đủ sao

Không phải chỉ chưa chia tay thôi sao, còn đợi nữa thì được cái gì, nhất định phải qua xem, quả thật là...

Hà Mộc An không muốn ghét bỏ vì bản thân đột nhiên mất não, lúc ngồi ở đây đã bình tĩnh lại, biết bản thân lỗ mãng rồi, anh vội vàng chỉ khiến Diệu Diệu cảnh giác, vì vậy anh chọn phong bao ở sâu nhất, cũng không định ra ngoài, cứ coi như anh chưa từng đến.

Hạ Vũ vội vàng đi, từ ngoại thành đến trung tâm thành phố mất nửa tiếng đồng hồ, sau khi đến vội vàng đi tìm phòng, đếm từng phòng, đột nhiên một cánh cửa mở ra.

Cao Trạm Vân kinh ngạc nhìn Hạ Vũ: “Sao em lại ở đây?” Hạ Vũ cũng rất kinh ngạc nhìn Cao Trạm Vân, chột dạ nhìn xung quanh, lập tức đứng nghiêm: “Anh Cao?...” “Ừm, luống cuống tìm gì vậy? Chị em ở bên trong, vào chào hỏi đi, anh đi nhà vệ sinh chút.” Cao Trạm Vân vỗ vai cậu.

Hạ Vũ cực kì căng thẳng, anh Cao liệu có nhìn thấy Hà Mộc An không, anh ấy liệu có nghĩ lung tung không

Cậu đúng là không có não mà sao lại đồng ý ăn cơm ở đây, sớm biết..

Hạ Vũ thấy Cao Trạm Vân rời đi, nhanh chóng đẩy cửa đi vào, đồ ăn trên bàn đã ăn được một nửa, cũng không quan tâm chị cậu đang ăn: “Chị, sao chị lại ở đây?”

Hạ Diệu Diệu khó hiểu ngẩng đầu, bỏ đồ ăn trong tay xuống: “Nên là chị hỏi em mới phải, sao lại đến đây? Trộm à, nhìn cái gì?”

Hạ Vũ chột dạ nhìn ra bên ngoài, vội vàng đóng cửa lại: “Ngài Hà hẹn em đến đây ăn, em không biết chị cũng ở đây.”

“Vậy à.” Hạ Diệu Diệu bình thản: “Vậy em mau đi, đừng làm lỡ việc.”

“Chị..

Nếu như để anh Cao nhìn thấy...”

“Thấy thì thấy chứ sao, cũng không phải làm việc gì không thể cho người khác biệt

Ngài Hà giúp đỡ em, em mời anh ấy ăn cơm rất bình thường, huống hồ nhà chúng ta nợ ngài Hà không chỉ một bữa cơm

Mau đi đi, đừng làm mất thời gian của ngài Hà.”

“Vậy chị và anh Cao...” Cậu sợ anh Cao...

Hạ Diệu Diệu xua tay bảo cậu mau đi đi.

Hạ Vũ còn định nói gì đó, thấy anh Cao quay lại, vội vàng chào một tiếng rồi đi mất

“Em ấy đến làm gì?” “Hà Mộc An với nó ăn cơm ở đây, chỗ nó làm có một người bạn gặp chút chuyện phiền phức, nhờ Hà Mộc An giúp đỡ.”

“Bạn nào?”

Hạ Diệu Diệu kế đơn giản lại sự việc

“Em cảm thấy vị Phó tiểu thư kia thế nào, có khả năng với Hạ Vũ không.” Anh múc một bát canh cho Diệu Diệu

Hạ Diệu Diệu kinh ngạc bỏ đũa xuống, cô chưa từng nghĩ vấn đề này: “Không phải chứ, tuổi quá lớn.” Cao Trạm Vận cười: “Vậy chẳng phải anh nên xuống hố rồi sao.”

“Sao anh có thể giống được.” Hạ Diệu Diệu theo thói quen trừng mắt nhìn anh, lại thu hồi ánh mắt lại: “Em cảm thấy người ta có lẽ sẽ không thích loại như em trai em, anh không biết đối với phụ nữ mà nói đàn ông vẫn nên tuổi tác lớn một chút, đáng tin, từng trải

Anh nhìn Hạ Vũ xem, tuổi nhỏ, không đủ chín chắn, còn chưa nhận thức được xã hội

Em cảm thấy Phó tiểu thư chắc sẽ không thích loại này.” Phụ nữ dỗ đàn ông như em trai, dỗ một vài lần còn cảm thấy mới mẻ, thời gian lâu rồi sẽ không còn nữa.

“Nếu Phó tiểu thư thích thì sao?”

Hạ Diệu Diệu nghĩ, cũng không phải không thể nào: “Nhưng em chưa từng nghe nói Hạ Vũ nghĩ về vấn đề đó?” Hạ Diệu Diệu nói xong lại nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Liệu có khi nào Hạ Vũ cảm thấy bản thân không đủ tốt nên..” “Đợi chút nữa hỏi em ấy không phải được rồi sao.”

“Anh không biết Hạ Vũ thôi, đánh một cái cũng không nói được một câu, ngoài cãi nhau với Tiểu Ngư, bình thường chẳng nói được mấy câu

Chuyện riêng của nó càng ít nhắc đến, bốn năm đại học, em chỉ biết nó có một người bạn cùng phòng không tồi

Sau khi đi làm, là Tiểu Ngư nói quan hệ giữa nó và một cô tiếp viên hàng không không tồi, rất ít nhắc đến chuyện của bản thân, quá kín miệng.” Đây là vì cô là chị gái nên nói tốt cho em trai, trong mắt người khác cậu chính là quái gở, lầm lì, lại còn có một loại kiêu ngạo của người nghèo, một lời khó nói hết.

Cao Trạm Vân lắc đầu, không tán thành: “Anh thấy em ấy rất tốt, ổn trọng, thành thục...”

“Một ý khác của chín chắn thành thục chính là không có thành tựu” gì lớn

Hạ Diệu Diệu ngậm miệng cười.

Cao Trạm Vấn nhếch môi cũng không nói tiếp.

Hai người hiểu rõ Hạ Vũ sao có thể không có thành tựu gì lớn chứ

Có Hà Mộc An ở đây, cậu có thể liều một lần về mặt công việc, con đường trong tương lai sẽ rất bình thản, chỉ là Hạ Diệu Diệu không tiện nói

Cao Trạm Vân cũng không thể bình tĩnh tiếp nhận việc bạn trai cũ của người yêu chăm sóc giúp đỡ người nhà cô.

Việc này vô tình đang chứng minh hai người may mà chia tay rồi, nếu không thì sẽ phải liên tục hết lần này đến lần khác đối mặt với vấn đề này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.4 /10 từ 192 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status