Đám cưới hào môn

Chương 452: Lâu lắm rồi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Phó Khánh Nhi ngồi ăn, không có hứng thú làm thân với người mà mình không thích.

Lăng Linh nuốt không nổi, mặt mày cau lại nhìn người phụ nữ đang thong dong ăn uống trước mặt, trong lòng rất không vui, chợt mắt cô ta lóe sáng, bỏ dĩa xuống ngọt ngào nói: “Chị ơi, có phải mọi người đã từng gặp rất nhiều nhân vật thành đạt rồi không?”, nói xong còn chớp chớp mắt, tỏ vẻ ngây thơ hiếu kì.

Phó Khánh Nhi ngẩng đầu nhìn cô ta, cái gọi là kinh nghiệm thật sự rất quan trọng, nó giúp ta dễ dàng nghe ra những điều mà đối phương đang che giấu.

Mà cô không muốn dành sự nhiệt tình cho những người3phụ nữ lạnh lùng bên bạn trai, thế là Phó Khánh Nhi bỏ đồ trong tay xuống, nhìn cô ta nói: “Cô muốn quyết định thay cho Khưu Nguyên chuyện gì? Cô với tư cách là một kẻ không liên quan chỉ biết nhận lấy mà lại muốn quyết định tương lai của người đưa cho cô, cô lấy đâu ra tự tin với cảm giác sứ mệnh đó chứ? Hay là cô cho rằng cho dù sư phụ cô không tìm được người tốt, thì còn có cô đây đứng chờ ở đằng sau. Vậy tôi nói thẳng cho cô biết, hành vi này của cô gọi là vô liêm sỉ, ảo tưởng sức mạnh!”

Lăng Linh tức giận: “Chị…”

“Chị, chị cái gì! Dám2làm mà còn sợ người ta nói, em gái à, em vẫn còn non lắm. Tôi là bạn gái của anh ấy đồng nghĩa với việc cô không phải là đối tượng của anh ấy, sao nào? Cô nghĩ chỉ cần dùng chút thủ đoạn là có thể quyến rũ được anh ấy, khiến anh ấy vì cô mà đá tôi đi sao? Vậy cũng được thôi, cô đã giúp tôi biết được anh ấy là một người đàn ông dễ thay lòng đổi dạ, tôi vô cùng cảm ơn, cô nhanh dắt đi giùm.”

Phó Khánh Nhi cười nhìn thẳng vào mắt cô ta, cô tin rằng gia thế cô gái trước mặt rất không tồi, nếu không cô ta đâu dám cố tình1xuất hiện trong cuộc hẹn của người khác như vậy, cô ta lại không bức thiết đến nỗi tìm bừa một người đàn ông để thay đổi tình trạng hiện tại, vậy nên vẫn còn lương tâm để cô đánh vào.

“Chị… chị quá là…”

“Đừng có lòng tốt làm hỏng việc, lỡ như đuổi được tôi đi rồi, cô lại phát hiện mình không còn yêu anh ta nữa, như vậy chẳng phải anh ấy sẽ cô độc một mình sao.”

Lăng Linh bị đâm trúng điểm yếu, đột ngột ngồi bật dậy, đùng đùng tức giận: “Cô nói lung tung!”

Phó Khánh Nhi ra hiệu cô ta đừng nổi nóng: “Nếu cô không gây sự ở đây, tôi cũng lười chẳng muốn để lộ tu dưỡng1của chúng ta, cô gái nhỏ à, những gì cô làm thật sự khiến tôi không thể tôn trọng cô, cô cũng không thể hận tôi được, cô đã làm gì lẽ nào tự cô không cảm nhận được hay sao?”

Mặt Lăng Linh đanh lại, tức giận tới mức nói không ra lời, chị… chị...” Chị đừng quá đắc ý!” Nói xong cô ta cầm lấy túi quay người đi luôn.

Phó Khánh Nhi ung dung nhìn bóng lưng cô ta: “Nhiều đồ như vậy không ăn nữa à?”

Lăng Linh gậm chân phát ra tiếng cộc cộc, cứ như làm vậy có thể khiến cô ta tăng thêm chút khí thế, tự nhiên mà kiêu ngạo rời đi, để chờ sau này cô ta nói1bóng gió với sư phụ để cho người phụ nữ đó đẹp mặt!

Phó Khánh Nhi thở dài, mất hết cảm xúc ban đầu đối với bữa cơm đáng lẽ ra phải rất ngọt ngào này.

Khưu Nguyên quay lại nghi hoặc hỏi: “Người đâu rồi? “

“Cô ấy nói có việc nên đi rồi.”

Khưu Nguyên thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũngđi rồi, cô ấy là người nhà của đồng nghiệp, có theo anh làm việc một thời gian, bị người nhà chiều quá nên rất nhõng nhẽo.

Phó Khánh Nhi cười: “Cô bé khá là đáng yêu, hoạt bát vui vẻ khiến người ta yêu mến.”

Khưu Nguyên không tiếp lời cô, nhìn một bàn đầy đồ ăn cười khổ: “Những thứ này phải giải quyết thế nào đây?”

“Đóng gói lại mang về cho cô ấy, cô ấy đi gấp quá còn chưa kịp ăn gì mà.”

“Cũng phải.” Rồi hai người họ lại bắt đầu trò chuyện về những chủ đề khác, sự xuất hiện rồi lại biến mất của người dư thừa không hề ảnh hưởng đến cuộc hẹn của họ.

...

“Lộ Hi Ngọc đấy hả, cuỗm mất tiền của nhà họ Đào rồi chạy mất rồi.” Hạ Diệu Diệu mặc trên người bộ đồ ở nhà màu tím đào, vừa ngồi gấp quần áo vừa nói chuyện với Hà Mộc An đang dựa vào đầu giường đọc sách.

Hà Mộc An mặc bộ đồ cùng màu cùng họa tiết với Hạ Diệu Diệu, chân dài duỗi ra, được phủ bởi một tấm chăn tơ tằm mỏng, anh bỏ sách xuống nghiêm túc trả lời cô như đang bàn chính sự: “Thế à.” Hiếm khi thấy anh dùng trợ từ ngữ khí, như vậy nghĩa là anh có nhận định riêng về việc này.

Hạ Diệu Diệu gật gù: “Đáng đời Đào Thành Phong, Lộ Hi Ngọc là người thế nào anh ta không nhìn ra sao, chỉ tội nghiệp cho ba mẹ anh ta...”

Hà Mộc An gật đầu, nghiêm túc: “Ừ…”

Hạ Diệu Diệu bị sự nghiêm túc của anh chọc cười, không kìm được mà nhích người xoa khuôn mặt cứng đờ của anh: “Anh nghiêm túc như vậy làm gì, đáng yêu ghê gớm...”

Hà Mộc An xoay người áp chế đẩy cô xuống giường, nhìn cô cười vui vẻ như vậy anh cũng cười theo luôn, hai người họ đã lâu lắm rồi không có...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.4 /10 từ 192 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status