Đám cưới hào môn

Chương 491: Ở cùng anh


Xã giao à? Hạ Thượng Thượng chớp mắt sau đó đã trở lại bình thường. Ba cô bỏ mẹ không để ý tới 3thì chắc chắn đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng rồi. Nếu không ba sẽ lười tức giận với người m2ẹ không có ý thức xây dựng này!

Hạ Thượng Thượng nhún vai: “Con có ngủ hay không cũng 0không sao. Nhưng mẹ đấy, mẹ đừng có chuyện gì cũng nghĩ là mình đúng hết.”

Hạ Diệu Diệ0u để đũa xuống và nhìn về phía cô bé với vẻ nguy hiểm: “Con dịch lại ẩn ý của con một lần nữa 3xem.”

Hạ Thượng Thượng vội vàng cười nịnh nọt và cẩn thận để đũa xuống: “Mẹ, con ăn no rồi, vậy... con đi ngủ đây, mẹ cứ ăn từ từ nhé...”

Hạ Diệu Diệu ăn xong miếng mì cuối cùng lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Bây giờ đã hơn chín giờ tối rồi mà anh còn chưa về à? Giận cái gì nữa không biết?

Cô đứng dậy và dọn dẹp qua bàn ăn.

“A…a… a a…”

Hạ Diệu Diệu nhìn vào trong nôi rồi tiếp tục lau bàn.

Cô còn chưa lau bàn xong đã thấy chú Hà cúi thấp đầu tới đón Hà Bất. Hạ Diệu Diệu nhìn ông ấy và muốn nói đứa trẻ nên ở bên cạnh ba mẹ, bình thường bọn họ cũng có thể chăm sóc được rất tốt.

Nhưng Hạ Diệu Diệu vẫn để cho ông ấy đưa đi. Không phải cô bị cách thức tẩy não mỗi ngày trước đó của quản gia Hà thuyết phục, mà cô biết ông ấy rất quan tâm đến Hà Bất chẳng khác nào ông nội, không thấy được thằng bé sẽ thấy rất nhớ nó, có lẽ còn chân thành hơn cả ông nội, từ nét mặt thay đổi vì một cái ôm mà có thể nhận ra Hà Bất có gì không ổn.

Hạ Diệu Diệu ném chiếc khăn lau lên trên bàn ăn và ngồi thừ người ra. Cô đã ngồi máy bay suốt cả buổi chiều, sau khi về còn chưa nghỉ ngơi nên hơi mệt.

Hạ Diệu Diệu suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không đi ngủ mà chỉ xoay cổ rồi ngồi ở trên sô pha.

...

Hà Mộc An mở cửa ra.

Hạ Diệu Diệu liền tỉnh dậy.

Hà Mộc An đổi giày: “Sao em còn chưa ngủ?” Giọng anh vẫn không nóng không lạnh: “Mười một giờ rồi còn gì!” Anh quay về phòng sách để thay quần áo.

Hạ Diệu Diệu vỗ vào mặt để cố lấy tinh thần rồi đi vào phòng sách, dựa ở cửa phòng thay quần áo, nhìn dáng vẻ không thèm để ý của anh qua khe cửa nhỏ do anh mở. Ngoại trừ không để ý, anh còn có chút dở khóc dở cười. Đây là vẫn còn tức giận, nếu không anh sẽ không thay quần áo trong phòng sách rồi.

“Có việc gì sao?” Hà Mộc An cài cúc chiếc áo ở nhà, bình tĩnh nhìn cô.

Hạ Diệu Diệu dang hai cánh tay ra ôm lấy thắt lưng của anh, cọ nhẹ vào ngực anh, nói: “Em chỉ nhớ anh thôi. Muộn thế này mà anh mới về, làm người ta phải chờ anh bao lâu...”

“...” Hà Mộc An không hề động đậy. Chỉ khi anh sẵn lòng bị dỗ thì Diệu Diệu mới có khả năng dỗ được. Một khi anh không muốn thì dù cô có nói nhiều lời dễ nghe hơn nữa,anh cũng sẽ không thay đổi. Giống như bây giờ, anh cảm thấy cô đang cố ý, cô cho rằng chỉ cần nói vài ba câu dễ nghe là có thể giải quyết được tất cả.

Hạ Diệu Diệu đã không gặp Hà Mộc An một tuần rồi nên thật sự rất nhớ anh, cũng không để ý xem người này có phải còn tức giận hay không. Cô cảm thấy anh không để ý tới mình thì hơi gượng gạo, tình cảm và ý tốt đưa ra không được đáp lại giống như nhiệt tình bị băng lạnh lập tức giội xuống, khiến người ta khó có thể kiên trì được nữa.

Nhưng ở chung nhiều năm như vậy, Hạ Diệu Diệu chỉ mỉm cười rồi đổi vị trí, nghĩ tới khi mình tức giận, Hà Mộc An cũng đã tạo điều kiện cho cô bước xuống, bằng không anh hoàn toàn có thể không trở lại.

Hạ Diệu Diệu ôm chặt lấy anh và không cho anh động đậy, mềm giọng nói với vẻ lấy lòng và có chút tủi thân: “Anh còn giận à? Em ngồi máy bay mấy giờ cũng biết mệt đấy?” Cô vừa nói vừa cọ vào người anh lấy lòng.

Gả cho người đàn ông không có khuynh hướng nuông chiều vợ, Hạ Diệu Diệu đã phải bỏ rất nhiều công sức và cũng có rất nhiều kinh nghiệm trong việc dỗ anh.

“Ý em là nói anh về muộn à?”

“Không, nhưng anh cũng phải nói cho em biết anh giận gì chứ? Anh nói xem, bản thân anh khó chịu còn làm hại tới sức khỏe, em thấy cũng đau lòng, đến giờ còn chưa ngủ còn không phải là để dỗ dành anh sao? Chúng ta nói chuyện được không?” Cô không thể yếu ớt hay đùa giỡn với anh, bằng không anh sẽ cảm thấy cô không tôn trọng cảm xúc của anh, xem tâm trạng của anh là trò đùa. Đến lúc đó, ngay cả nói anh cũng không thèm nói với cô nữa đâu.

Cho nên cô phải đắn đo sao cho giọng điệu mềm mỏng và nhìn thẳng vào thái độ của anh thật vừa vặn, vừa để cho anh biết cô chịu thua, lại cho anh biết cô thật lòng thương anh chứ không phải là ra sức tỏ vẻ thê thảm để anh đau lòng. Bằng không anh sẽ cảm thấy cô nắm chắc anh và càng thấy không thoải mái hơn.

Hà Mộc An thấy cô như vậy, đặc biệt còn đang mệt mà vẫn kiên trì không ngủ để chờ mình. Khi anh vào cửa còn cảm thấy mình thật nhàm chán. Sau đó Diệu Diệu đã làm cho anh thấy rất thỏa mãn, trong lòng cũng bớt nóng nảy: “Anh không giận em.”

Có là kẻ ngốc mới tin anh. Hạ Diệu Diệu ôm anh, nghiêm túc ừ một tiếng.

Hà Mộc An thở dài và khoác một tay lên trên vai cô.

Hạ Diệu Diệu lập tức thở phào nhẹ nhõm. Vậy là không sao rồi. Không sao là tốt rồi. Cô đang rất mệt đấy.

“Là tại anh đã làm cho em phải lo lắng.” Anh không chỉ đặc biệt buồn chán trong chiều này mà còn kéo dài đến tận nửa đêm: “Đây không phải là vấn đề của em mà là do tâm trạng của anh không tốt. Em không cần lo lắng làm gì, cứ đi ngủ đi. Anh giải quyết chút công việc, sáng mai sẽ ổn thôi.”

“Anh có thể ngủ với em không?” Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn anh.

Hà Mộc An nhìn cô, nhìn gương mặt không khiến người ta thương tới tận tim, không có cảm giác kích động muốn chấp nhận yêu cầu, nhưng lại có sự mệt mỏi, có sự quen thuộc sau bao nhiêu năm chung sống: “Được.”

Hạ Diệu Diệu cười.

Hà Mộc An hơi hoảng hốt, vì nụ cười thoải mái đầu tiên sau khi cô trở về giống như một cái kim đâm vào lương tâm và trách nhiệm người chồng của anh.

Anh và cô ầm ĩ như vậy là vì cái gì chứ?

Hà Mộc An ôm lấy cô: “Bây giờ không còn sớm nữa, anh đi ngủ với em.”

“An An là tốt nhất.”

Một câu nói chọc trúng điểm G của Hà Mộc An, sau đó anh cười gượng và đại khái cũng có phần chán ghét. Mỗi lần cô nói một câu như vậy, anh đều cảm thấy tâm tình mình không tệ, lại muốn làm vài chuyện vận động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.4 /10 từ 192 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status